Thực Hồn Đồ
Chương 30 : Xuất hành
Rất nhanh, Long Tinh đã hồi báo cho Hạ Hoằng Thâm biết họ đã đáp ứng yêu cầu của hắn nhưng cần nhanh chóng xuất phát, càng sớm càng tốt.
Vào buổi tối, Tống Quân làm thêm ở quán trà sữa. Sau buổi chiều, Hạ Hoằng Thâm từ tòa nhà pháp y trực tiếp đi tới quán trà sữa gần cửa trường học tìm Tống Quân.
Tống Quân vừa vặn đang bưng trà sữa cho hai nữ khách hàng. Khi vừa đưa trà sữa quay người lại rời đi, hắn liếc mắt nhìn thấy Hạ Hoằng Thâm từ bên ngoài đi vào. Phản ứng đầu tiên của hắn là giả vờ không nhìn thấy, cúi đầu trở về quầy bán hàng.
Hạ Hoằng Thâm dường như cũng không ngại hắn không để ý đến mình, lập tức đi đến trước quầy ngồi xuống ghế nhỏ cao, nói với: “Đi với ta tới một nơi?”
Tống Quân nghe vậy sửng sốt. Hắn nghĩ Hạ Hoằng Thâm gọi hắn đi ra ngoài bây giờ nhất thời có chút khẩn trương, đồng thời cũng lập tức mở miệng cự tuyệt nói: “Em đang giờ làm việc, đi không được.”
Hạ Hoằng Thâm nói: “Hai ngày sau đi.”
“Hả?” Tống Quân không hiểu được ý tứ của hắn.
Hạ Hoằng Thâm hai tay đặt ở trên quầy, ngón tay nhẹ nhàng gõ vài cái, nói: “Minh Thiên Tinh kỳ ngũ, ngày mốt, ngày kia, nhiều nhất đến thứ hai có thể trở về. Em ngày mai hình như không có lên lớp, thứ hai chắc có thể về.”
Tống Quân giờ mới hiểu được hắn nói đi theo hắn đi một chỗ, dường như sẽ đi một nơi xa. Hắn nổi lên nghi ngờ: “Đi nơi nào?”
Hạ Hoằng Thâm nói: “Vùng núi bên kia Vân Thông.”
“Vân Thông?” Tống Quân không hiểu ra sao cả. Vân Thông là một thị trấn xa xôi của tỉnh, phụ cận đều là núi lớn. Tống Quân tuy rằng từng nghe qua nhưng chưa từng đến. Hắn không rõ vì cái gì Hạ Hoằng Thâm đột nhiên muốn hắn đi tới nơi đó. Hơn nữa rõ ràng đêm qua hai người còn ầm ĩ một trận lớn, hiện tại Hạ Hoằng Thâm lại có thái độ như chưa từng có gì phát sinh tới tìm hắn khiến hắn cảm thấy thật sự không thoải mái.
Tống Quân càng nghĩ càng có chút tức giận, nói: “Không đi.”
Hạ Hoằng Thâm nói với hắn: “Ta muốn đi tìm đồ vật.”
Tống Quân sửng sốt, giương mắt nhìn hắn.
Hạ Hoằng Thâm nói: “Đối với chúng ta đều rất quan trọng.”
Tống Quân nghĩ một chút, hỏi: “Là Đăng Thiên Nhân sao?”
Hạ Hoằng Thâm nói: “Đúng.”
Tống Quân đưa tay sửa sang bao đường lấy trên quầy, nói: “Không can hệ gì tới em.”
“Tống Quân!” Hạ Hoằng Thâm gọi hắn.
Tật xấu lớn nhất đời này của Tống Quân chính là mềm lòng. Hắn hận không thể tát cho mình hai cái. Hắn bảo chính mình phải kiên cường đuổi Hạ Hoằng Thâm đi ra nhưng hắn không làm được. Mắt hắn nhìn chằm chằm vào quầy, đem thực đơn xếp lại chỉnh tề, bày lại bình đựng đường. Nghĩ tới hình ảnh Hạ Hoằng Thâm ở trong phòng thí nghiệm bắt tay dạy hắn, cuối cùng di dời ánh mắt, nói “Được” một tiếng.
Hắn chỉ cùng Hạ Hoằng Thâm ra ngoài một chuyến mà thôi. Không có nghĩa là bọn hắn sẽ như thế nào, coi như còn ân tình với hắn, sau này sẽ không có liên lụy nữa.
Bên công an thực sự thúc giục cấp bách. Lúc ban đêm Tống Quân trở về ký túc xá thu dọn đồ đạc, vừa rạng sáng ngày thứ hai đã xuất phát.
Sáng ngày thứ hai, trời còn chưa sáng, đồng hồ báo thức của Tống Quân đã vang lên. Hắn rời giường rửa mặt, gõ cửa phòng Hạ Hoằng Thâm, theo hắn cùng nhau xuất phát.
Bởi vì chỉ đi ba, bốn ngày mà thôi, thời tiết cũng không quá nóng cho nên hắn chỉ mang theo một túi du lịch nhỏ gồm quần áo và vật dụng hàng ngày. Hạ Hoằng Thâm không mang theo gì.
Tống Quân vừa mới bắt đầu muốn hỏi hắn, sau lại nghĩ chuyện không liên quan đến mình, liền nhịn xuống không mở miệng hỏi.
Bọn hắn hẹn chờ xe ở cổng trường học, đến giờ mà vẫn không thấy xe tới. Tống Quân phát hiện Phượng Tuấn Nguyên và Tịch Yên Linh cũng đi cùng với bọn họ.
Không nói tới Tịch Yên Linh, Tống Quân quả thực nghĩ Hạ Hoằng Thâm đến khi nào thì Phượng Tuấn Nguyên đi tới nơi đó.
Người lái xe tới đón bọn họ là Long Tinh.
Long Tinh nói hắn là do cục công an thị trấn Vân Thông ủy thác. Người bên thành phố này không thể có quá nhiều người đi qua đó. Nếu không phải Hạ Hoằng Thâm nói phải có Long Tinh đi cùng thì Long Tinh cũng không phụ trách lái xe đón bọn hắn mà sẽ là cục công an địa phương phụ trách liên hệ, khi xong việc mọi người sẽ trở về.
Phượng Tuấn Nguyên vẫn còn chưa quên, hắn không nghĩ Tịch Yên Linh đi cùng nên giờ phút này có chút hối hận.
Tịch Yên Linh lại hoàn toàn không có phát hiện điều này. Cô thấy Tống Quân liền rất cao hứng chạy tới ôm cánh tay Tống Quân, nói: “Tống Quân anh cũng đi à? Thật tốt quá!”
Hạ Hoằng Thâm nhìn cô một cái.
Tịch Yên Linh chú ý tới ánh mắt của Hạ Hoằng Thâm, lập tức buông Tống Quân ra, hai tay chắp sau lưng không dám tùy ý nữa.
Long Tinh ở cửa trường học đem xe điều cái đầu lúc sau dừng hảo, sau đó mở toa hành khách giúp bọn hắn sắp xếp hành lý. Bởi vì cần mở cố gắng khoảng cách xa, hắn không có mở xe cảnh sát đi ra, mà là mở một chiếc bình thường công tác thượng dùng là dân dụng xe.
Đối với chuyến đi xa này, Long Tinh không cảm thấy sự vất vả, ngược lại hắn cố gắng vui vẻ. Hắn nói coi như là kỳ nghỉ phép, đi ra ngoài thả lỏng người. Vân Thông hắn chưa từng đi qua nhưng bên kia sẽ có người tiếp đón, hoàn cảnh trên núi lại tốt. Hắn cũng không cần đi phá án, đây thật sự là một điều tốt.
Long Tinh là người phụ trách lái xe. Hạ Hoằng Thâm vốn ngồi bên ghế phụ, Tống Quân, Phượng Tuấn Nguyên và Tịch Yên Linh ngồi ở ghế sau nhưng Hạ Hoằng Thâm không đồng ý để Tịch Yên Linh ngồi bên cạnh Tống Quân. Phượng Tuấn Nguyên lại không chịu ngồi ở giữa. Kết quả Tịch Yên Linh phải ngồi ở ghế phụ, Tống Quân và Phượng Tuấn Nguyên mỗi người một trái một phải, Hạ Hoằng Thâm ngồi ở giữa.
Bởi vì buổi sáng thức dậy quá sớm, sau khi Tống Quân lên xe không lâu bắt đầu thấy mệt chỉ muốn ngủ. Đầu hắn tựa mặt vào cửa kính xe ngủ gà ngủ gật. Khi hắn ngủ đến mơ mơ màng màng, Hạ Hoằng Thâm đưa tay kéo đầu của hắn qua để tựa trên vai của hắn.
(Mèo: Anh ấy thể hiện thế này mà Tống Quân không hiểu lòng anh ấy, ba chấm)
Tống Quân tìm được một tư thế thoải mái liền ngủ say.
Đợi cho hắn khi hắn tỉnh giấc, ô tô đã ra khỏi thành, chạy trên đường cao tốc.
Tịch Yên Linh từ phía trước xoay đầu lại, cầm hai bánh bao đưa cho Hạ Hoằng Thâm. Hạ Hoằng Thâm cho một cái cho Tống Quân, lại đưa một cái cho Phượng Tuấn Nguyên.
Tống Quân còn chưa tỉnh ngủ, dụi dụi con ngươi tiếp nhận bánh bao, hỏi Hạ Hoằng Thâm nói: “Ngươi ăn kiêng?”
Hạ Hoằng Thâm nói: “Ngươi ăn đi.”
Sau đó, Tịch Yên Linh lại đưa một cái cho Long Tinh.
Tống Quân một bên xé mặt túi bánh bao ăn, một bên nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Phong cảnh trên đường cao tốc khá đơn điệu, không có gì để nhìn nhưng vẫn tốt hơn là quay mặt nhìn người trong xe.
Mấy người đều không nói chuyện, chỉ có Long Tinh tính cách có chút hoạt bát. Hắn thường xuyên nói cũng nhiều hơn, còn mở cả radio nghe nhạc.
Bên trong radio là một nữ minh tinh đang hát, nữ minh tinh kia có giọng hát thật trong trẻo. Tịch Yên Linh một bên vừa nghe một bên vừa ngâm nga. Tống Quân lẳng lặng nghe, mở cửa kính xuống một chút, nhắm mắt hít thở không khí từ bên ngoài.
Trên đường đi tới Vân Thông ba phần tư là đường cao tốc, rời đi xa dần bình nguyên, chung quanh là gò đất kéo dài trập trùng dần thành núi non trùng điệp cao ngất, không khí cũng dần lạnh hơn.
Tống Quân mở cửa sổ, gió tạt vào mặt có chút đỏ.
Giữa trưa mọi người nghỉ ngơi ăn trưa ở trên đường cao tốc, không có đồ ăn, buổi chiều và buổi sáng đều chỉ ăn mỗi cái bánh bao. Tất cả mọi người đều thấy đói bụng nên nói cà lăm phá lệ ăn.
Chỉ có Hạ Hoằng Thâm ăn xuông hai cái. Tống Quân nghĩ hắn cũng không đói, có lẽ hắn căn bản không cần ăn cơm để duy trì sinh mệnh.
Cơm nước xong lại tiếp tục lên đường, lúc này đã gần một giờ giảm tốc độ. Tiếp theo sẽ là đường núi gập ghềnh khó đi, tốc độ xe chậm lại, đợi đến khi tới thị trấn Vân Thông đã là sáu giờ chiều.
Long Tinh gọi điện thoại liên hệ với công an thị trấn được phụ trách bảo đưa họ tới cục công an.
Phụ trách liên hệ cũng là cái một cảnh sát trẻ tên là Lữ Hải. Hắn nói thời gian không còn sớm, để mọi người đi ăn cơm trước, ăn cơm xong sẽ nói cho Long Tinh và Hạ Hoằng Thâm chi tiết cụ thể của vụ án.
Cơm chiều có hương vị tốt hơn cơm trưa, mọi người mệt nhọc cả ngày, đương nhiên sẽ ăn nhiều hơn. Cơm nước xong, Lữ Hải dàn xếp họ tới ở khách sạn phụ cận cục công an.
Bọn hắn năm người, nhưng an bài có ba phòng.
Tịch Yên Linh nhất định sẽ ở một phòng. Phượng Tuấn Nguyên không muốn ngủ với Hạ Hoằng Thâm mà muốn ở với Tống Quân. Tống Quân kỳ thật cũng không muốn ở cùng với Hạ Hoằng Thâm, nếu so sánh thì hắn tình nguyện ngủ cùng với Phượng Tuấn Nguyên ở một phòng.
Nhưng Hạ Hoằng Thâm không đồng ý với hai người kia. Cuối cùng Hạ Hoằng Thâm vẫn cùng Tống Quân ở một gian. Long Tinh và Phượng Tuấn Nguyên ở một gian.
Sau khi đưa đồ để ở phòng khách sạn. Hạ Hoằng Thâm và Long Tinh đi với cục công an tham gia hội nghị vụ án. Vài người khác không liên quan tới vụ án nên ở lại khách sạn nghỉ ngơi.
Hạ Hoằng Thâm cùng Long Tinh ngồi trong phòng họp của cục công an thị trấn.
Hạ Hoằng Thâm trình thư ủy thác cầm trong tay lên cục công an. Trên đó viết đơn giản về vụ án. Hắn là một người trung lập ở giữa xem xét, cần phải biết cơ bản về vụ án. Trong đó không hề có quan hệ không cần biết để tránh hình thành ý kiến chủ quan ảnh hưởng tới tính xác thực minh bạch của vụ án.
Long Tinh không giống hắn. Trong lúc Long Tinh đang cùng Lữ Hải nói chuyện với nhau, đã biết tình huống của vụ án.
Địa điểm gây ra án cách thị trấn Vân Thông gần một trăm kilomet là Thôn Vạn Gia – một thôn nhỏ trên núi, bởi vì vị trí hẻo lánh, đường đi hiểm trở, thôn trong núi bị phong bế chỉ có vài chục hộ cư trú với hơn hai trăm nhân khẩu. Trên núi gần đây đào được thi thể của một thiếu niên, sau khi xác định thân phận là đứa bé hơn mười lăm tuổi của một gia đình trên núi.
Long Tinh nghe đến đó, kỳ quái hỏi: “Xe có thể đến đưa xác đi giải phẫu, chẳng lẽ trên núi không thể đi xe ô tô?”
Lữ Hải lắc đầu: “Không đơn giản như vậy. Người trong thôn hiện tại đang hoài nghi trưởng thôn của bọn họ là kẻ giết người. Mà cháu trưởng thôn là phó cục trưởng cục công an của chúng tôi. Đồng sự chúng tôi đã lên núi thăm dò án căn bản không có ai phối hợp, muốn vận chuyển thi thể xuống núi nhưng người trong thôn không đồng ý, cho nên mới cần phải mời người bên ngoài lên núi kiểm tra thi thể, thuyết phục thôn dân tin tưởng kết quả pháp y.”
Long Tinh có chút kinh ngạc: “Rất phiền toái nhỉ.”
Lữ Hải gật đầu, rút ra một điếu thuốc đưa cho Long Tinh. Long Tinh xua tay cự tuyệt, nói không hút thuốc lá.
Hạ Hoằng Thâm vẫn ngồi ở bên trong phòng họp lật xem tư liệu vụ án.
Lữ Hải ngó đầu từ bên cạnh cửa thăm dò một cái, nhỏ giọng nói với Long Tinh: “Đây là pháp y đến từ đại học C hả?”
Long Tinh gật đầu: “Là tiến sĩ.”
“Tiến sĩ á?” Lữ Hải nói: “Nhìn giống như tiểu bạch kiểm ấy, bộ dạng quá mức tuấn tú rồi.”
Long Tinh vội vàng nói: “Hạ tiến sĩ rất lợi hại, chớ coi thường hắn.”
Lữ Hải cười gượng hai tiếng, hiển nhiên không đem lời nói của Long Tinh vào tai, hắn nói: “Được! Vậy sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ xuất phát, đường núi không dễ đi, đêm nay mọi người nghỉ ngơi thật tốt nhé. ”
Long Tinh gật đầu.
Truyện khác cùng thể loại
1895 chương
13 chương
45 chương
319 chương