Thực cốt sủng hôn: lục thiếu, đừng ham ngủ

Chương 6 : Thực cốt sủng hôn: lục thiếu, đừng ham ngủ

Edit: An An        Vừa định bước ra khỏi cổng lớn, phía sau truyền đến một giọng nói lạnh lùng, “Ngăn cô ấy lại.”        Cánh tay của hai vệ sĩ lập tức chặn đường.        Tô Giản cười khổ quay đầu nhìn Lục Tư Niên đang mặc quần bò, nửa người cơ bắp lộ ra ngoài không khí, khuôn mặt dính nước mất đi nhiệt độ.        Cô "nhân viên phục vụ" bị cô quỵt tiền đang co ro, nức nở nhìn cô cầu cứu.        “Tô Giản, lá gan của cô rất lớn.” Lục Tư Niên phun ra một câu, chân trần đi về phía cô. Truyện được dịch và edit bởi Hương Mãn Lâu. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.        Khí lạnh càng ngày càng gần, Tô Giản “Ha hả” hai tiếng, “Lục tiên sinh, tôi chỉ là sợ tay chân thô bạo, phục vụ không tốt, nhìn xem, em gái ngực to chân dài này là tôi cố ý kêu đến tắm rửa cho anh.”       Không nói đến chuyện này thì không sao, vừa dứt giọng, mặt Lục Tư Niên tối sầm, hiển nhiên là nghĩ đến vừa mới bị “nhân viên phục vụ” thiếu chút nữa lột quần.      “Câm miệng!” “     Đưa người phụ nữ này ra ngoài.”        Chẳng lẽ anh ta muốn để mình đi?        Tô Giản mím miệng, hy vọng bùng cháy trong mắt cô.        Vệ sĩ mặc áo đen đi ngang qua cô, đi tới chỗ người phụ nữ đang khóc nức nở rồi lôi cô ra khỏi cửa như xách một con gà.         Lục Tư Niên thu thần sắc mất mát trong nháy mắt của Tô Giản vào trong mắt, anh cúi người rất gần, dùng ngón tay nâng cằm cô lên, cười xấu xa, “Cô thật sự là không chuyên nghiệp, nếu muốn giả là một cặp tình nhân, thì cũng phải có bộ dạng giống bạn gái đúng không?”       Tô Giản bị lời nói của anh làm cho nghẹn lại, việc này không phải cô tự nguyện!              “Anh nói đúng, tôi cũng là sợ chính mình chân tay vụng về, làm Lục tiên sinh chịu khổ.”        Cô nhìn vẻ mặt của anh, liền nhận ra khuôn mặt của người đàn ông hình như quá đỏ?        Làn da của Lục Tư Niên vô cùng trắng trẻo, từ trong ra ngoài mang theo khí chất xa lạ, lãnh đạm, nhưng đôi mắt anh lúc này lại ẩm ướt, hai má ửng hồng lan đến khuôn ngực hơi nhấp nhô.        Tô Giản ngay lập tức nhìn vào vết thương của anh.         Băng gạc trên vết thương bị dính nước, không biết là do "nhân viên phục vụ" không tận tâm hay do chính Lục Tư Niên làm.        Cô không suy nghĩ kiễng chân, đưa tay sờ trán anh. Truyện được dịch và edit bởi Hương Mãn Lâu. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.       Lục Tư Niên là một người đi trên mũi dao, rất có ý thức phòng bị, nhưng lúc này anh lại đè nén dục vọng kháng cự trong tiềm thức.       Tay cô mềm quá.       Tô Giản ngẩng đầu nghiêm túc nói với anh: “Anh bị sốt.”       Nhưng người bệnh thờ ơ nhìn cô, miệng vẫn cong lên.       Tô Giản thầm mắng một câu bệnh tâm thần, đi đến mép giường, nơi có một hộp y tế của vệ sĩ để lại, sẽ có những loại thuốc thông thường như hạ sốt và cảm lạnh.       Sau khi tìm thấy hộp thuốc, Lục Tư Niên vẫn đứng đó, nhuệ khí giờ phút này không còn sót lại chút gì.       "Lục tiên sinh, anh có nghe thấy không? Anh bị bệnh, mời vào nằm đi." Tô Giản nhìn anh cười trên mặt, trong lòng cảm thấy khó hiểu.        Lục Tư Niên chậm rãi đi tới ngồi ở bên cạnh cô, Tô Giản đưa cho anh hộp thuốc.       “Này, thuốc hạ sốt.”        Ánh mắt Lục Tư Niên ở trên hộp thuốc trong tay cô một lát, liền nằm ở trên giường vừa nhấc chân dài lên, tự nhiên ra lệnh cho Tô Giản , “Cô giúp tôi uống thuốc.”        Đây thực sự là Lục Tư Niên đã đỡ đạn cho cô dưới họng súng sao?       Tô Giản kinh ngạc, nhưng đối phương cũng không có chút kiên nhẫn, không chút xấu hổ thúc giục, “Cô làm sao vậy, giúp tôi uống.”     “Lục tiên sinh…”       “Nếu cô còn muốn tham gia hôn lễ.” Lục Tư Niên thâm thúy nói: “Cứ tuân thủ ước định đi.”        Tô Giản đứng ở nơi đó không nhúc nhích, thật ra cô không muốn cùng anh tham dự hôn lễ.        Tuy nhiên, Lục Tư Niên đã nhìn thấu ý định của cô, anh chậm rãi nói: “Ý tôi là, tôi không đi thì cô cũng không được đi.” Tô Niên hít một hơi thật sâu, nén lại ý muốn phản kháng, đút anh uống thuốc. Cô cầm một chén nước ấm, cẩn thận lấy ra mấy viên thuốc, đưa tới trước mặt anh.       “Bạn trai thân yêu của em, anh có thể uống thuốc không?” Vừa dứt lời, Tô Giản liền nổi da gà.       Nhưng Lục Tư Niên rất hưởng thụ, anh mở miệng, mắt ra hiệu cho cô đút thuốc.        Tô Giản nghiến răng, thô bạo nhét thuốc vào miệng.        Đôi môi của Lục Tư Niên rất mềm, cọ xát vào lòng bàn tay cô, tê tê dại dại, thực sự kích thích cảm giác rung động không thể giải thích được.        Tô Giản che giấu cảm xúc không rõ, bưng ly nước, xoay người vội vàng rời đi.         Phía sau cô, đôi mắt đen của Lục Tư Niên lóe lên, một nụ cười thoáng qua.          Ngày hôm sau, Tô Giản liên tục kiểm tra thời gian trên đồng hồ, thấy đã hơn mười giờ, không còn nhiều thời gian cho cô, Lục Tư Niên lười biếng dựa vào ghế sô pha, không có ý định hành động.       “Lục Tư… Lục tiên sinh.” Nghĩ muốn cầu cứu, cô liền nhanh chóng đổi cách gọi.       Người đàn ông cười nhẹ và chờ đợi những lời tiếp theo của cô, “Hả?”       Tô Giản không biết Lục Tư Niên đến tột cùng vì cái gì mà giữ mình không buông, nhưng cô bị nhốt ở chỗ này, căn bản không có thời gian tìm những người khác sắm vai bạn trai. Lục Tư Niên tuy rằng hỉ nộ khó lường, sau lưng che giấu thân phận tựa hồ cũng nguy hiểm, nhưng luận ngoại hình khí độ, đủ để hạ gục Cố Thanh Châu trong nháy mắt.       “Anh nói, đóng giả làm một cặp đôi nên chuyên nghiệp, đúng không?”       “Ừ.”       Lục Tư Niên nhướng mày, nâng cằm ra hiệu cho cô tiếp tục.