Thực cốt sủng hôn: lục thiếu, đừng ham ngủ
Chương 5 : Thực cốt sủng hôn: lục thiếu, đừng ham ngủ
Edit: Thiên Hi
“Không được.” Tô Giản không chút nghĩ ngợi mà từ chối.
Lai lịch của Lục Tư Niên tuyệt đối không đơn giản, cô không muốn gặp nguy hiểm thêm một lần nào nữa.
Lục Tư Niên nghe thấy câu trả lời của cô, cười nhạo một tiếng.
“Thật thú vị, đây là lần đầu tiên tôi bị người khác cự tuyệt,” Anh đột nhiên ghé sát vào mặt Tô Giản, “Nếu như tôi giam cô lại để cô không tham dự được hôn lễ kia thì sao nhỉ?”
Truyện được dịch và edit bởi Hương Mãn Lâu. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong lòng Tô Giản biết anh đã nghe được nội dung cuộc điện thoại của mình với Tô Tiêu, lấy điều này uy hiếp cô!
Kìm nén cơn tức giận, Tô Giản nở nụ cười giả đến không thể giả hơn:
“Lục tiên sinh, chúng ta cũng coi như sống chết cùng nhau, chuyện gì đều có thể thương lượng.”
Lục Tư Niên gật gật đầu, “Nói như vậy là cô đồng ý rồi.”
Tô Giản trợn tròn mắt, xung quanh là những vệ sĩ áo đen, anh ta bày ra bộ dáng làm trái ý tôi thì chết, có thể không đồng ý được không!
Lục Tư Niên không thèm để ý Tô Giản có bao nhiêu không tình nguyện, nghe được câu trả lời như mong muốn, anh vỗ vỗ tay, đám vệ sĩ liền ngồi vào trong xe thương vụ màu đen.
Ngay sau đó, người đàn ông không hề bị bệnh mà theo cửa xe trượt xuống!
Tô Giản sững sờ một giây, lập tức duỗi tay ra đỡ, Lục Tư Niên nhìn gầy nhưng rắn chắc, ép cô tới mức không thở nổi.
Người vừa nãy còn uy hiếp cô đâu? Sao tự dưng lại ngất?
“Này! Lại đây mau, ông chủ nhà các người té xỉu rồi!”
Tô Giản ngồi ở ghế sau xe, bả vai cô tê rần vì bị một cái đầu đè lên.
Cô cúi đầu là có thể nhìn thấy khuôn mặt của Lục Tư Niên. Mặc kệ những phiền phức mà người đàn ông đem lại cho cô, gương mặt này vẫn rất vừa lòng người. Tầm mắt cô trượt xuống, làn da tinh tế dường như không có lỗ chân lông, rốt cuộc anh ta bảo dưỡng như thế nào?
Tô Giản oán hận mà sờ sờ chính mặt mình.
Xe chạy một mạch đến khách sạn lớn nhất dưới chân núi Tần Sơn.
Lục Tư Niên bị thương, hơn nữa thể lực bị tiêu hao quá nhiều dẫn đến té xỉu, nghỉ ngơi nhiều liền không có gì đáng lo ngại.
Truyện được dịch và edit bởi Hương Mãn Lâu. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong phòng, Tô Giản cùng ba người vệ sĩ nhìn nhau.
“Nhìn tôi làm gì? Bác sĩ không phải nói thay quần áo tắm rửa cho anh ta sao?”
Ánh mắt của ba vệ sĩ giống nhau, họ nhìn Tô Giản, vẫn không nhúc nhích.
Trong đầu Tô Giản hiện ra một ý nghĩ khó tin, “Các người muốn tôi tắm rửa cho anh ta?”
Ba người kia gật đầu, người đàn ông cầm đầu lạnh lùng mở miệng, “ Làm phiền Tô tiểu thư, boss không muốn để cho người khác gần ngài ấy.”
“Không thể! Các người tự làm đi.”
Tô Giản quả quyết phản bác, vừa định chạy đi nhưng lại bị một đôi bàn tay to lôi trở lại phòng, đáp lại cô là tiếng đóng cửa.
Nếu cô nhớ không lầm thì đây là tầng 38, chạy trốn bằng cửa sổ tựa hồ không thể được.
Báo cảnh sát?
Tô Giản xoay người nhìn Lục Tư Niên nằm trên giường lớn nhíu mày lại.
Cô cắn chặt răng, tắm rửa đúng không, cô sẽ khiến anh thống khoái!
Cô tưởng tượng cảnh kéo anh tới bồn tắm rồi tắm rửa giúp anh, nhưng nghĩ đến miệng vết thương trên người anh không thể đụng vào nước, Tô Giản chung quy là không nhẫn tâm.
Quên đi, cô lấy oán báo ơn, sau này sẽ không gặp xui xẻo nữa.
Mới vừa cởi xong áo khoác của Lục Tư Niên, Tô Giản liền phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng, chẳng lẽ thật sự phải cởi hết để lau sạch toàn thân cho anh?
Suy nghĩ một lúc, cô đã có biện pháp.
Mười phút sau, Tô Giản đứng dựa vào cửa chờ người đến.
Người phụ nữ mở cửa phòng ra. Những vệ sĩ áo đen canh giữ ở hai bên như hổ rình mồi mà nhìn chằm chằm vào mĩ nữ ăn mặc đẹp đẽ.
Người phụ nữ cầm túi xách khẩn trương đến phát run, nghĩ đến phần thù lao mà giọng nữ hứa hẹn cấp trong điện thoại, cắn răng, “Xin hỏi, Lục tiên sinh muốn phục vụ sao?”
“Đúng vậy, mau vào đi.” Không đợi vệ sĩ ngăn lại, Tô Giản một tay kéo người vào phòng rồi khóa cửa.
Người phụ nữ nắm chặt tay, vẻ mặt e lệ mà nhìn Tô Giản:
“Người yêu cầu phục vụ ở đâu?”
Tô Giản chỉ về phía phòng ngủ, người phụ nữ lắc lắc eo nhỏ đi vào.
Chỉ chốc lát sau, phòng ngủ phát ra tiếng gầm giận dữ, “Cút!” Cùng với tiếng hét chói tai của người phụ nữ.
Tô Giản đang nằm trên ghế treo gần cửa sổ nghỉ ngơi liền bị âm thanh này làm cho hoảng sợ.
Lục Tư Niên đã tỉnh!
Ngoài cửa truyền đến động tĩnh. “Rắc” một tiếng, liền thấy hai gã vệ sĩ ép người quản lí khách sạn mở cửa phòng.
Không xong rồi!
Tô Giản lặng lẽ lùi về phía sau vài bước, cố tình hạ thấp cảm giác tồn tại của chính mình, “Các vị đại ca, như các người thấy, Lục tiên sinh đã tỉnh! Tôi đi trước.” Cô nói xong liền nhảy ra ngoài cực nhanh.
Truyện khác cùng thể loại
88 chương
16 chương
34 chương
23 chương
28 chương
183 chương
29 chương
195 chương
63 chương