Editor: Thanh Tâm "Sao vậy?" Bà ngoại nhìn Hàn Thừa Nghị, không rõ hỏi: "Có phải dưa hấu này không ngọt hay không?" Hàn Thừa Nghị cầm lấy khăn trên bàn lau miệng, tao nhã lau khóe miệng mình, hờ hững lắc lắc đầu, sống mũi hiện lên một tia âm lãnh lạnh lùng: "Không phải, rất ngọt, bà ngoại!" Nói xong, anh thay đổi tầm mắt nhìn về phía Nhạc Tuyết Vi đang đứng đối diện nãy giờ không dám nhìn thẳng vào anh, không nóng không lạnh lên tiếng: "Tiểu Tuyết muốn xuất ngoại, tại sao không thương lượng với cháu?" Nhạc Tuyết Vi có thể tưởng tượng ra vô số phản ứng của anh, vì vậy lúc này hai cánh tay xiết chặt lấy nhau một hồi, trầm mặc không nói. Đúng là tin này đã làm bà ngoại kinh hãi, nhìn về phía cháu gái, hỏi: "Tuyết Vi, xuất ngoại chuyện lớn như vậy, cháu cũng không có thương lượng qua với Thừa Nghị sao? Cháu đứa bé này, thật không hiểu chuyện rồi... Chuyện quan trọng như thế, làm sao mà ngay cả bạn trai của mình cũng không nói rõ, liền tự mình quyết định?" Bà ngoại mặc dù đau lòng cho cháu gái, nhưng lời này hiển nhiên là đứng dưới góc độ của Hàn Thừa Nghị để cân nhắc. Hai chữ "Bạn trai" này đâm nhói vào ngực Nhạc Tuyết Vi, cô không thể nhịn được nữa, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn bà ngoại, bật thốt lên: "Bà ngoại, anh ấy không phải bạn trai của con..." "Tiểu Tuyết!" Cô còn chưa nói hết, Hàn Thừa Nghị liền lớn tiếng cắt đứt lời cô. Bà ngoại trước giờ chưa từng thấy dáng vẻ Hàn Thừa Nghi nghiêm khắc như vậy, nghĩ rằng cháu gái thật sự đã làm cậu ấy tức giận rồi. Hàn Thừa Nghị một bụng lửa giận, muốn nổi giận nhưng lại không thể, cưỡng chế tâm tình sắp bộc phát, lên tiếng: "Tiểu Tuyết, chúng ta ra ngoài nói, đừng ầm ĩ làm phiền bà ngoại nghỉ ngơi.” Nhạc Tuyết Vi không muốn đi, nếu như đi ra ngoài với anh rồi, cô dùng gót chân cũng nghĩ được anh ta sẽ làm gì. Cô quả thực đã bị sự bá đạo, ngang ngược của anh dọa cho sợ rồi. Bà ngoại đứng một bên đã hoàn toàn coi sự dàn xếp của Hàn Thừa Nghị là chính xác, vì vậy lôi kéo Nhạc Tuyết Vi, đẩy tới bên người Hàn Thừa Nghị: "Tuyết Vi à, đi... đi ra ngoài nói chuyện với Thừa Nghị, chuyện lớn như vậy, hai đứa cùng nhau ngồi xuống thảo luận cũng là chuyện đương nhiên.” "Bà ngoại..." Nhạc Tuyết Vi thật sự không muốn gạt bà ngoại nữa: "Con cùng anh ấy không phải..." "Nhạc Tuyết Vi!" Hàn Thừa Nghị không thể nhịn nổi nữa, một tay túm lấy Nhạc Tuyết Vi kéo ra ngoài, "Xin lỗi bà ngoại, cháu mang Tiểu Tuyết ra ngoài trước!" "Ừm, đi đi!" "..." "Anh thả tôi ra!" Nhạc Tuyết Vi liều mạng giãy dụa, "Anh dựa vào cái gì mà không cho tôi nói? Anh sợ bà ngoại biết sẽ như thế nào? Muốn đeo mặt lạ trước mặt bà tới khi nào hả?" Hàn Thừa Nghị dừng động tác lại, nhìn chằm chằm cô, oán hận cắn răng: "Em nói tôi đeo mặt nạ? Ở trong mắt em, tôi làm những chuyện cho em, đều là ngụy tạo sao? Là tôi uống lộn thuốc mới ngụy tạo làm những việc đó mà không cần báo đáp sao?" "Không cần báo đáp?" Nhạc Tuyết Vi nở nụ cười trào phúng: "Anh thật sự không cần báo đáp sao? Anh muốn cái gì, chẳng lẽ tôi còn không biết sao? Anh đơn giản chính là muốn tôi cam tâm tình nguyện ở cùng với anh! Anh đừng có mơ mộng!" "Vì cái lý do đó em liền muốn chạy?" Hàn Thừa Nghị thét lên một câu chặn lời Nhạc Tuyết Vi, hô hấp thậm chí còn giống như đang run rẩy. "Tôi đối với em như vậy... Kết quả em vẫn muốn chạy trốn khỏi tôi? Nhạc Tuyết Vi, não em làm bằng đá hả? em muốn cái gì, tôi đều cho em. Đổi lại là người đàn ông khác, em có thể đảm bảo anh ta đối xử với em tốt hơn tôi làm sao? Không thể, cả cõi đời này sẽ không người đàn ông thứ hai đốt tốt với em bằng tôi cả. KHÔNG THỂ NÀO!" Nhạc Tuyết Vi buồn bực đẩy Hàn Thừa Nghị ra, gào lên: "Tôi không muốn anh đối tốt với tôi kiểu như vậy! Tôi không cần! Anh ngoại trừ có thể cho tôi tiền, còn có thể cho tôi cái gì khác sao? Cái mà anh không thể cho ấy, vừa vặn chính là thứ tôi muốn! Anh không cho được, nhưng người khác có thể cho được!" Nhạc Tuyết Vi đẩy Hàn Thừa Nghi ra, xoay người chạy về hướng ngược lại. Hàn Thừa Nghị theo sát sau lưng cô, số lượng xe quá nhiều, vì vậy chỉ có thể trơ mắt nhìn cô biến mất giữa dòng xe. "Tiểu Tuyết!" Hàn Thừa Nghị buồn bực nâng tay lên, vung một quyền đánh vào không khí, chuông điện thoại trong túi vang lên, anh móc ra đang chuẩn bị từ chối, nhưng vừa nhìn vào màn hình liền thấy là Kiều Vũ Vi, chỉ có thể bất đắc dĩ nhận máy. "Alo, Vũ Vi!" "Thừa Nghị, anh đang ở đâu vậy? Rảnh rỗi đến nhà em một chuyến được không? Em có chút chuyện muốn thương lượng với anh." Hàn Thừa Nghị đưa mắt nhìn xung quanh, trên đường cái đã không nhìn thấy bóng người của Nhạc Tuyết Vi nữa, bên này Kiều Vũ Vi vẫn đang chờ câu trả lời của anh, Hàn Thừa Nghị không cam lòng cắn răng một cái, nhận lời: "Được, khi nào rảnh rỗi anh sẽ đến." ... Vội vàng chạy tới Kiều gia, Hàn Thừa Nghị không nghĩ tới, Kiều Vũ Vi tìm anh thế nhưng lại là vì Nhạc Tuyết Vi. Hơn nữa, vẫn là một nhà ba người cùng nhau, đứng đắn tìm anh thương lượng. Kiều Vạn Đông mở lời trước, đẩy mắt kính trên mũi, bày ra một bộ dáng nghiêm túc. “Thừa Nghị, nghe nói Tuyết Vi cùng cậu ký hợp đồng một năm thực tập,chuyện này…… Con bé vẫn luôn nghĩ đi du học, vừa lúc có đợt, Cậu xem, cậu có thể đổi chức vụ thư kí không?” Kiều Vạn Đông còn nhớ rõ, bọn họ lần đầu tiên gặp mặt là ở văn phòng hiệu trưởng, nói về việc xuất ngoại của Nhạc Tuyết Vi, việc đó tan rã trong không vui. “Chuyện này……” Hàn Thừa Nghị do dự một chút, cảm giác không thoải mái. “Bác trai, bác biết đấy, cô ấy thực tập rất tốt, trước kia cháu cũng đổi một thư kí khác thay cô ấy, kết quả phát hiện, vẫn là cô ấy làm tốt nhất, cháu thật sự, một chốc một lát đổi không được người khác.” Không nghĩ tới anh cự tuyệt dứt khoát như vậy, Kiều Vạn Đông sắc mặt có chút xấu hổ, Khang Tuệ Trân nhìn con gái mình. Kiều Vũ Vi vội từ bên người cha mẹ, ngồi xuống bên cạnh Hàn Thừa Nghị, kéo cánh tay anh, thay Nhạc Tuyết Vi ‘ cầu tình ’. “Thừa nghị, anh đồng ý được không? Tuyết Vi giống như là em gái ruột của em vậy……Cả nhà em đối với tiền đồ của con bé rất để tâm! thành tích của con bé lại rất tốt, danh sách xuất ngoại lần này, cũng không phải là ai muốn có tên cũng được, hơn nữa, đây là nguyện vọng từ trước đến giờ của con bé. Anh nể mặt mũi của em, đổi một thư kí khác đi? để cho con bé xuất ngoại đươc không? Thành tích học tập của nó tốt như vậy, nhất định sẽ tiếp thu được nhiều thứ hơn so với bây giờ, đối với tiền đồ sau này của con bé rất là tốt.” Hàn Thừa Nghị nhíu mày, tự hỏi lại trong lòng lời nói của Kiều Vũ Vi, nàng vừa rồi nói Tiểu Tuyết giống như là em gái ruột của cô ấy? Sao có thể? Anh thấy, Kiều gia này trừ bỏ Kiều Vạn Đông,hai mẹ con Khang Tuệ Trân đều không thích tiểu Tuyết. Chính là, anh lại không thể vạch trần. Càng khó giải quyết chính là, hiện tại Kiều Vũ Vi đã mở lời, anh không đáp ứng không được. CHỉ cần là yêu cầu của Kiều Vũ Vi,anh không thể không thỏa mãn. Trải qua một trận dày vò nội tâm, Hàn Thừa Nghị ngàn lần phân vân, vạn phần không muốn, nhưng lại một chút biện pháp cũng không có. Cuối cùng,anh gật gật đầu: “Được, cháu sẽ đổi người.” “A! thật tốt quá! Cám ơn anh, Thừa Nghị.” Kiều Vũ Vi cao hứng cười nhìn cha mẹ lộ ra đắc ý, quả nhiên, chỉ cần là lời cô nói, Hàn Thừa Nghị là sẽ không thể không nghe. Cũng chính vì như thế, Khang Tuệ Trân cho rằng, Nhạc Tuyết Vi cần phải xuất ngoại, nếu không dựa vào thái độ này của Hàn Thừa Nghị đối Kiều Vũ Vi, nếu như bị Hàn Thừa Nghị biết được Nhạc Tuyết Vi mới là ‘ ân nhân cứu mạng ’ chân chính của anh ta, con gái của bà ta một chút phần thắng cũng không có…… Mà Nhạc Tuyết Vi không nghĩ tới, ngày hôm qua khi biết được cô muốn xuất ngoại, Hàn Thừa Nghị còn bày ra bộ dáng kiên quyết không đồng ý, sáng sớm hôm sau liền thay đổi chủ ý, không chờ cô yêu cầu, liền chủ động bảo phòng nhân sự hủy hợp đồng với cô. “Như em mong muốn, em được tự do.” Hàn Thừa Nghị đem văn kiện đưa tới tay Nhạc Tuyết Vi, muốn nhìn một chút xem phản ứng của cô thế nào. Nhạc Tuyết Vi quả nhiên lắp bắp kinh hãi, khẽ nhếch cánh môi, hơn nửa ngày không rõ anh có ý tứ gì. “Công việc của em, cuối tuần này mới chấm dứt, về sau, em muốn làm gì thì làm, muốn đi chỗ nào thì đi, tôi sẽ không bao giờ quản.” Hàn Thừa Nghị cúi đầu xử lý văn kiện, anh ký tên thả cô đi, cô chạy ra nước ngoài, thật sự là ngoài tầm tay với, cho dù muốn quản, cũng quản không được. “……” Nhạc Tuyết Vi kinh ngạc nhìn anh, chậm rãi tiêu hóa ý tứ trong lời nói của anh: Anh đây là đồng ý để cô xuất ngoại? “Còn thất thần làm gì? Đi làm việc đi!” Hàn Thừa Nghị đầu cũng không ngẩng, phất tay bảo cô đi ra. Nhạc Tuyết Vi trở lại bàn làm việc của mình, như thế nào cũng không nghĩ thông suốt được, như thế nào chỉ sau một đêm, anh lại đột nhiên nghĩ thông suốt? Nguyện ý buông tha cô? rõ ràng là chuyện tốt, chính là, Nhạc Tuyết Vi lại ngoài ý muốn có chút mất mát, anh, rốt cục đã từ bỏ cô rồi. Tới rồi buổi tối, Kiều Vạn Đông tới đón Nhạc Tuyết Vi tan tầm, thuận miệng liền đem chân tướng nói cho Nhạc Tuyết Vi. “Chuyện này, con nên cám ơn chị của con. Nếu không phải nó khuyên Hàn Thừa Nghị hộ con, cậu ta nói không chừng còn không muốn thả con đi.” Nhạc Tuyết Vi sửng sốt, lúc này mới hiểu được, nguyên lai, Hàn Thừa Nghị nguyện ý thả cô, là bởi vì Kiều Vũ Vi lên tiếng…… Thì ra là thế. Nghĩ đến như vậy, Nhạc Tuyết Vi trong lòng cảm giác mất mát càng thêm nghiêm trọng, anh chẳng những là từ bỏ cô, lại còn vì Kiều Vũ Vi mà từ bỏ cô. Buổi tối, Nhạc Tuyết Vi như cũ ngủ lại ở Kiều gia. Bởi vì Nhạc Tuyết Vi lập tức muốn xuất ngoại, Kiều Vũ Vi nhìn cô so với trước kia thuận mắt hơn rất nhiều, cả đêm thế nhưng cũng chưa chọc cô một câu, thậm chí còn cùng nhau xem TV. “Này, Nhạc Tuyết Vi!” Nhạc Tuyết Vi quay đầu nhìn về phía Kiều Vũ Vi, “Hả?” “Lúc cô mười tuổi, có phải bệnh nặng một lần đứng không?” Kiều Vũ Vi lặng lẽ hướng Nhạc Tuyết Vi hỏi thăm sự việc trước kia,nghĩ thầm, nha đầu chết tiệt kia nói không chừng cũng không nhớ rõ Hàn Thừa Nghị. Nhạc Tuyết Vi không rõ vì sao cô ta đột nhiên hỏi cái này, nghĩ nghĩ nói: “ừ, bệnh rất nặng, sốt cao mấy ngày không hạ, còn luôn nói mê sảng, làm sao vậy?” “A……” Kiều Vũ Vi trong lòng cả kinh, tiểu nha đầu cư nhiên còn nhớ rõ, “Không có việc gì, vậy cô còn có nhớ hay không, như thế nào bệnh? cô từ nhỏ đến lớn thân thể khá tốt còn gì!” Kiều Vũ Vi không hỏi, Nhạc Tuyết Vi thật đúng là sẽ không đi nhớ tới việc này, hiện tại cô ta hỏi, cô thật sự lại nhớ ra. “Năm ấy lớp có hoạt động cắm trại dã ngoại, chính là ở vùng núi ‘ ẩn hồ ’ kia, tôi buổi tối ngủ không được, đi ra ngoài một chút, nhìn thấy hai chiếc xe ở khúc cong trên đường núi chạm vào nhau…… trường hợp kia, hiện tại nghĩ đến còn ngực còn đập thình thịch. Đúng rồi, lúc ấy tôi còn cứu một người, người kia cũng rất to cao, tôi lúc ấy cũng không biết dũng khí cùng sức lực ở nơi nào ra, cư nhiên đem anh ta từ mép vực kéo lên trên…… Có thể là do sợ hãi, cũng có thể có thể là thể lực tiêu hao quá mức, liền bị bệnh…… cô hỏi cái này làm gì?” Kiều Vũ Vi là càng nghe lòng càng lạnh, người Hàn Thừa Nghị chân chính muốn tìm, là Nhạc Tuyết Vi không thể nghi ngờ! Nói cách khác, hiện tại những gì cô ta đang sở hữu hưởng thụ, Hàn Thừa Nghị cho cô ta hết thảy, nguyên bản đều thuộc về Nhạc Tuyết Vi? “Không, không có việc gì, tùy tiện hỏi thôi, ăn trái cây……” Kiều Vũ Vi chột dạ cười cười, chuyển đề tài. Nhạc Tuyết Vi nhất định phải xuất ngoại, không thể lại lưu tại thành phố T!