Lúc An Nhu về tới Thủy Ngạn Hoa Thành đã là 9 giờ tối. Cô ra khỏi thang máy, bất chợt liếc mắt qua nhà 5B rồi cầm chìa khóa vào nhà. Mấy ngày trước Ứng Thư Hà đã về trường học nên hiện giờ trong phòng rất yên lặng, tuy vậy căn phòng vẫn rất sạch sẽ. An Nhu đói, cô cũng lười không sắp xếp lại hành lí ngay mà đến phòng giữ quần áo khoác thêm đồ xong bèn ra ngoài. Đầu tháng 3 Bạc Thành vẫn lạnh như cũ, bầu không khí ban đêm như muốn tụ lại thành băng. An Nhu hơi rụt cổ, cô sụp mí mắt nhìn điện thoại, ngón tay lạnh đến không còn cảm giác. Trên màn hình là lịch sử trò chuyện của cô và Trần Bạch Phồn tối qua. Trần Bạch Phồn: Mai em về à? Có cần anh đi đón không? An Nhu: Không cần đâu, khuya lắm. An Nhu: Em gọi bạn đến là được. Sau đó anh chỉ đáp “Ừ”, rồi không nói gì nữa. An Nhu đột nhiên thấy hơi hối hận. Chủ yếu là cô cảm thấy buổi tối lạnh, hơn nữa sân bay lại xa nhà nên không muốn làm phiền anh. Nếu về thì cô tự ra sân bay bắt taxi rồi ngủ một giấc trên xe là đến nhà rồi, như thế thì cả hai đều không phiền. Nhưng có khi nào Trần Bạch Phồn cảm thấy cô làm kiêu không… An Nhu suy nghĩ miên man. Sau khi cô ra khỏi khu chung cư thì không kiềm được bèn nhìn về phía Ôn Sinh. Đã đóng cửa rồi. An Nhu thở dài, tùy tiện mua một chén mì thịt bò ở gần đấy rồi trở về. Cô mím môi một lát, hơi do dự rồi gửi tin nhắn cho Trần Bạch Phồn: Em về đến nhà rồi. An Nhu: Hiện tại đi mua đồ ăn. Cô đợi vài phút nhưng không nhận được tin nhắn trả lời của anh nên đành phải ủ rũ mà cất điện thoại đi. * An Nhu ra khỏi thang máy rồi lấy chìa khóa ra khỏi túi. Hơi liếc thấy người đàn ông đứng trước cửa 5B nên cô bèn đi qua đó. Anh dựa lưng vào tường, cúi đầu, cả khuôn mặt mờ nhạt. Dáng đứng rất lười nhác, trông có vẻ mệt mỏi. An Nhu sửng sốt gọi anh: “Trần Bạch Phồn.” Trần Bạch Phồn dường như không nghe thấy, anh thậm chí còn không hề ngẩng đầu lên. An Nhu dứt khoát đi sang chỗ anh, cô hỏi nhỏ: “Anh bị sao thế?” Lúc này Trần Bạch Phồn mới từ từ ngẩng đầu lên, anh ngơ ngẩn nhìn cô. Đột nhiên An Nhu ngửi được mùi rượu trên người anh, cô hơi cau mày: “Anh uống rượu à?” Trần Bạch Phồn híp mắt, dường như lúc này anh mới nhận ra cô: “À, An Nhu.” “Sao anh không vào nhà?” An Nhu hỏi. Anh hơi đứng thẳng lên nhưng khuôn mặt vẫn lười nhác như cũ: “Không mang chìa khóa.” “Em trai anh đâu?” “Không ở nhà.” Anh trả lời câu hỏi của An Nhu rất ngắn gọn, dường như không tỉnh táo lắm nên phải nghĩ ngợi vài giây mới đưa ra được câu trả lời. Trần Bạch Phồn nhéo nhéo ấn đường, anh cố nhìn cô: “Em về đi, anh chờ ở đây một lát là được.” An Nhu đứng yên tại chỗ, cô không làm hay nói gì cả. Chẳng mấy chốc Trần Bạch Phồn lại ngước mắt lên, thấy cô vẫn còn đứng đấy thì hỏi nhỏ: “Sao thế?” Cô cúi đầu, giọng nói hơi xoắn xuýt: “Nếu không anh sang nhà em ngồi để chờ em họ anh về nhé.” “Thì,” Vẻ mặt An Nhu có vẻ hơi bối rối, cô siết lấy túi nilon, “Ở ngoài lạnh lắm, nhưng nếu anh không muốn thì thôi…” Trần Bạch Phồn nghe vậy bèn nhướng mày, anh lập tức đứng thẳng người. Đôi mắt đen thầm trầm chiếu tướng An Nhu khiến cô không dám nhìn thẳng. Trần Bạch Phồn đột nhiên mỉm cười, dẫu vậy giọng nói lại vẫn lười biếng, hờ hững như cũ: “Được thôi.” * An Nhu mở cửa ra rồi cầm đôi dép lê chưa dùng cho anh. Sau đó cô chỉ về phía sô pha: “Anh ngồi kia đi, để em đi rót nước cho anh.” Chờ đến khi anh đổi dép lê xong rồi ngồi vào sô pha thì An Nhu mới vào bếp rót cho anh một ly nước mật ong. Cô về phòng khách, đặt cái ly lên bàn trà trước mặt Trần Bạch Phồn. Thấy Trần Bạch Phồn mãi cũng không có phản ứng gì thì An Nhu hơi bực: “Sao anh lại uống nhiều rượu thế?” “Tụi anh họp lớp.” Trần Bạch Phồn ngước mắt, anh ấm ức lẩm bẩm: “Người khác đều có vợ uống cùng, anh không có.” “…” Vẻ mặt của An Nhu cứng lại, cô cắn cắn môi rồi đưa ly nước cho anh, “Anh uống nước cho tỉnh rượu đi.” Trần Bạch Phồn nhìn chằm chằm An Nhu, dường như đang nghĩ xem cô là ai. Sau đó, anh đột nhiên hạ cánh tay đang giơ lên xuống rồi nghiêm túc nói: “Em cho anh uống đi.” Hơi thở của anh vừa trong trẻo vừa hỗn hợp mùi rượu rất nhạt, nhưng lại rất dễ ngửi. Anh vừa nói ra lời đó khỏi miệng thì tai An Nhu lập tức đỏ bừng. Cô nhìn ánh mắt trong veo của anh, tim đập mạnh đến độ cơ hồ không thở nổi. An Nhu bối rối để ly nước lên bàn, giọng nói có vẻ tức giận: “Anh nói cái gì thế hả?” “Em kệ anh đấy!” An Nhu mím môi, cô đột nhiên đứng phắt lên: “Bao giờ em họ anh về thì về đi, anh muốn uống thì uống, không uống thì thôi.” * Trần Bạch Phồn nghe thấy tiếng sập cửa vang ra từ trong nhà thì ảo não nhắm mắt lại. Hình như anh hơi quá đáng rồi… Phải làm sao đây… Hay là uống nước rồi nói với cô là mình tỉnh rượu rồi, sau đó xin lỗi nhỉ. Nhưng anh chưa kịp cầm lấy ly đã nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra. Trần Bạch Phồn lập tức chột dạ rụt tay lại rồi sụp mí mắt xuống. An Nhu bước đến trước mặt anh, cô cầm ly lên để vào bên môi anh rồi lạnh mặt nói: “Anh mau uống đi.” Hai người cách nhau rất gần. Trần Bạch Phồn thò lại gần dán môi trên ly, anh vừa uống nước vừa phân tâm nhìn An Nhu. Tóc cô dài hơn trước, hàng mi cong vút hơn run run. Vết thương trên mặt cô đã khép lại từ lâu, không hề để lại vết sẹo mà vẫn trắng nõn sạch sẽ như cũ. Bàn tay nho nhỏ siết chặt quai ly, cô từ từ dốc ly lên để nước chảy vào cổ họng anh. Anh mới uống được một nửa, An Nhu đã để ly lên bàn như cũ. Cô hơi nhìn qua mì thịt bò trên bàn, quay đầu lại hỏi anh: “Anh ăn cơm chiều chưa?” Trần Bạch Phồn nghĩ có lẽ cô còn chưa ăn nên thành thật nói: “Ăn rồi.” “Vậy anh ngồi đây đi, chán thì bật TV lên xem.” An Nhu chỉ nói có thế rồi ngồi vào ghế, tách đũa ra bắt đầu ăn mì. Tóc che mất vẻ mặt của cô. Cô nhìn bàn tay mới cho Trần Bạch Phồn uống nước, cả khuôn mặt như bị hơi nóng ám vào, cứ thế đỏ rực lên. Sao uống say tính tình lại khác thế chứ… Mai anh tỉnh rượu thì tính sao đây, cảm thấy có khi cả hai đều sẽ xấu hổ lắm. An Nhu thở dài, do dự không biết phải tỏ tình vào lúc nào. Cuối cùng thì anh có thích cô không nhỉ, hình như là có chút… Nhưng có khi nào là do cô tự luyến quá không, nếu tỏ tình xong ngay cả bạn bè cũng không làm nổi nữa thì tính sao. Nếu trực tiếp theo đuổi thì có được không nhỉ? A a a a bối rối quá đi. Trần Bạch Phồn ngồi ở trên sô pha, vừa chống cằm vừa nghĩ ngồi đến 11 giờ rồi về vậy. Chờ An Nhu ăn xong thì nói câu gì đó để cô biết mình có hảo cảm với cô sau. Giờ cứ để cô ấy chuẩn bị tâm lý đã. Mà nói gì đây? —— An Nhu, em có thích người đàn ông hai mươi bảy tuổi không? —— Nếu mà không thích thì, còn có hai mươi tám tuổi, hai mươi chín tuổi, ba mươi tuổi cho em chọn đấy. Hoặc là. —— Em cảm thấy có bạn trai là nha sĩ thì sao? Trong lúc Trần Bạch Phồn còn đang tự hỏi thì chuông nhà An Nhu đột nhiên vang lên. Bàn tay đang cầm đũa của An Nhu chợt khựng lại, cô rút giấy ăn ra lau miệng. Cô vừa đi ra cửa vừa nói: “Có phải em họ anh đến không?” Trần Bạch Phồn: “…” An Nhu nhìn qua mắt mèo, nhưng cô chưa nhìn thấy em họ Trần Bạch Phồn bao giờ nên cũng không rõ có đúng thế không nên đành phải mở miệng hỏi: “Ai thế ạ?” Hà Tín Gia cười: “Tôi tới đón anh họ.” Giọng nói của cậu xuyên qua cửa, vang lên bên tai Trần Bạch Phồn, thái dương của anh giật lên liên hồi, anh cắn chặt răng. An Nhu lập tức mở cửa ra, cô chỉ về phía sô pha, nói nhỏ: “Ở kia, hình như uống rất nhiều thì phải, cậu chăm sóc anh ấy nhé.” “Không sao đâu.” Hà Tín Gia lại cười, “Anh ấy đi được mà.” Trần Bạch Phồn giả vờ như không nghe thấy, thậm chí còn không thèm động đậy. An Nhu cau mày, cô không vui nhìn về phía Hà Tín Gia. “Cậu không thể…” Sau đó, Hà Tín Gia đột nhiên mở miệng, cậu cười tủm tỉm: “Áo khoác màu xám của cô đẹp thật.” An Nhu sửng sốt, cô cúi đầu nhìn áo mình: “Áo tôi màu đỏ…” Trần Bạch Phồn nghe vậy thì đứng phắt lên. Hà Tín Gia vẫn đang nói tiếp: “À, tôi bị…” “An Nhu,” Trần Bạch Phồn ngắt lời Hà Tín Gia, “Anh về trước đây.” An Nhu nhìn anh, cô từ từ nói: “Ồ, anh nhớ ngủ sớm nhé.” “Ừ, cảm ơn em vì chuyện hôm nay.” Trần Bạch Phồn nói. Khi ra cửa, Trần Bạch Phồn bám theo sau Hà Tín Gia, anh đột nhiên cười rồi nói nhỏ: “Mi xong rồi.” Hà Tín Gia quay đầu lại, cậu nhe răng cười: “Anh, đêm nay em sẽ xin QQ của Nhu Chỉ từ biên tập.” “…” “Em đói rồi, rang cơm cho em ăn đi.: “…” “Em chờ từ lúc 8h30 đến giờ mới tìm anh đấy.” Trần Bạch Phồn nhìn cậu, anh tỏ ra đã hiểu: “Xem ra mi bị crush lờ đi chứ gì.” “…” “Đáng thương.” “…” * An Nhu ăn mì xong rồi sắp xếp lại đồ. Lúc cô về phòng ngủ cầm điện thoại lên ngó thì đúng lúc nhận được tin nhắn từ Vu Cốc Cốc. —— Bên Tín Thụ nói muốn trao đổi trực tiếp với cô nên tôi cho cậu ấy QQ của cô rồi. An Nhu nhìn trong đống lời mời kết bạn thì có một người tên là “Tín Thụ”. Cô nhấc tay bấm đồng ý. Bên kia cũng không chủ động nhắn tin cho cô. Đột nhiên An Nhu nhớ tới những lời em họ Trần Bạch Phồn nói lúc nãy. Nhìn màu đỏ thành màu đen, cố ý hay là sao… Hơn nữa em họ Trần Bạch Phồn rõ ràng là Tín Thụ mà? An Nhu do dự một lát rồi gửi đi một câu: Lời vừa nãy của cậu là sao?