Thuật Sĩ Trong Thế Giới Marvel

Chương 280 : Bóng đêm nở rộ như hoa bách hợp đen

Cái gọi là "cá lọt lưới" lúc nào cũng có, đến cuối vẫn còn một nhóm ba người đột nhập vào trung tâm chỉ huy, cũng không biết nên nói là bọn họ may mắn hay bất hạnh nữa. Đội trưởng của nhóm này nấp ở cửa rồi nhìn vào phía trong, ái chà, xem chừng tình thế rất có lợi đấy. Người ở bên trong vừa mới ổn định lại tình hình, xác nhận được hướng bay của chiếc tàu sân bay này rồi, không hề để ý phòng bị ở chỗ cửa ra vào. Hừ, vậy thì ta cũng không khách sáo nữa, xem lựu đạn Ý của ông đây! Thật đúng lúc, Sif vừa sắp xếp công việc xong xuôi, vừa đúng lúc quay người đi về phía cửa, kết quả là liền nhìn thấy ngay một quả lựu đạn đang bay đến trước mặt, nhưng khi cô đang định hét lên để cảnh báo, một thân hình mập mạp như lợn đột nhiên xuất hiện, nhẹ bỗng bay lên không trung, cô chỉ kịp cảm thán một tiếng, nhẹ nhàng quá! Liền thấy người mập đó, vù.... ực.  Nuốt luôn rồi! Anh ta nuốt luôn quả lựu đạn kia rồi! Đây là lần đầu tiên Sif tận mắt chứng kiến một pha anh dũng như vậy, cô há hốc mồm ngạc nhiên, vốn cô tưởng rằng tiếp theo sẽ là một cảnh máu thịt văng tung tóe một cách oanh liệt. Nhưng sau khi người mập mạp đó nhẹ bẫng đáp xuống đất, trong cơ thể liền phát ra một tiếng ùng ục, cơ thể bỗng nhiên phình to ra ba bốn lần, sau đó... Ợ... Sau khi nhẹ nhàng ợ ra một hơi, khi cơ thể dần dần trở lại như cũ liền biến lại thành một sinh vật có màu xanh thẳm, dáng hình trên to dưới nhỏ, cánh tay to lớn, chính là Succubus - Void Walker.  Nick Fury cũng ở trong đại sảnh nên tất nhiên cũng nhìn thấy cảnh này, lúc này ông mới hoàn hồn nhận ra đây là thủ hạ của Evanson, nhưng ông cũng thấy lạ, bọn họ đâu phải được sắp xếp ở tầng này, hơn nữa ông cũng không nhớ ra họ vào đây từ lúc nào. Cạch cạch cạch... Là tiếng bắn của súng tự động đã cắt đứt dòng suy nghĩ của Nick Fury. Nhóm đột nhập đã nổ súng rồi. Thực ra sau khi nhìn thấy cảnh có người nuốt lựu đạn, bọn họ cũng hoảng sợ nhưng vẫn không thể không hoàn thành nhiệm vụ được giao. Hơn nữa trong kế hoạch có nói, hai tay súng bắn tỉa hùng mạnh đến nỗi có thể lập luôn một đế quốc kia sẽ đến chi viện cho mình mà nên chỉ biết kiên trì đến cùng thôi.  Đùng đùng đùng, chỉ thấy một cây rìu chiến xanh tím bay vù đến bổ vào cổ của kẻ cầm đầu nhóm xâm nhập, chưa hết, cây rìu đó còn nảy lên, không hề tuân thủ định luật vật lý thông thường, sau khi chém đến hai kẻ còn lại liền bay trở về, được một người nắm vững. "Cô Carter." Nick Fury có hơi ngạc nhiên nhìn Peggy Carter, ông vẫn còn chưa biết bậc tiền bối vừa lấy lại thanh xuân này luyện được chiêu thức ấy từ khi nào, hay là nên nói vợ chồng hai người đó chỉ cần ném đồ là sẽ đối địch luôn với Newton.  "Cho dù là trong tình huống bị đánh lén, bị người ta lẻn vào đây một cách dễ dàng như vậy, chỉ có thể nói là lớp phòng vệ của anh quá lỏng lẻo, Nick." Pegge Carter lạnh lùng cất vũ khí vào sau thắt lưng. Trung tâm chỉ huy là đầu não của tàu sân bay, nếu như nơi này bị phá bỏ thì cũng chẳng khác gì hành động chặt đầu cả. Cho nên Peggy Carter cực kỳ bực mình với chuyện nơi này dễ bị tấn công như vậy. "Nhưng Barton là một trong số những đặc vụ xuất sắc nhất của tôi." Ý của Nick Fury là không phải quân của tôi không cố hết sức mà là do đối phương quá mạnh.  "Điều này thì tôi đồng tình..." Carter bỏ kính râm xuống rồi thuận tay vứt sang một bên, dù gì cũng chỉ là đồ rẻ tiền không cần phải trân trọng làm gì. Tà năng trong hốc mắt cháy rừng rực, đôi mắt u linh đã được thông suốt. Hửm? Carter nghi hoặc đi sang một bên nhìn ngó, sau đó đột nhiên quay đầu nhìn sang phía bên kia, ha! Một tiếng quát chói tai, Carter liền phóng vụt về phía bên kia, dùng động tác mà người thường không nhìn được rõ để rút vũ khí rồi chém... Cạch một cái, tiếng động giòn tan vang lên, một mũi tên gãy rơi xuống bên cạnh chân cô.  Nhìn kỹ thì có thể thấy trên đầu mũi tên có gắn mũi thăm dò, hướng mà nó định bắn về chính là ổ cắm của máy tính điều khiển chính, đây là mũi tên hacker. Kẻ dám bắn ra mũi tên này, hay phải nói là kẻ có tư cách và năng lực bắn ra mũi tên kiểu này chỉ có Hawkeye Barton mà thôi. Anh ta nấp ở trước cửa sổ tối, vốn định nhân cơ hội này để ép tàu sân bay phải tắt máy nhưng nhất cử nhất động của anh ta dưới đôi mắt tà năng của Carter vốn dĩ là không thể che giấu. "Hừ."  Carter rút ra cây Havoc định đánh trả, nhưng lại phát hiện ra đối thủ đã sớm bỏ đi rồi. Có thể nói Hawkeye là đặc vụ đẳng cấp, một đòn không trúng liền chạy trốn thật xa, không hề giống bọn trẻ con đứng một chỗ để bắn nhau với đối thủ. "Cô Carter, mời cô đuổi theo hắn ta." Nick Fury chạy sang, đây là những lúc hiếm hoi ông ta dùng kính ngữ. "Như thế không được..." Carter khẽ mỉm cười, dưới ánh mắt khó hiểu của Nick Fury, cô cầm Havoc nhắm vào một bên:  "Bởi vì bên này vẫn còn một đứa." Thình, Havoc phát ra một tiếng gầm trầm đục, một quả cầu lửa xanh lục bắn về phía lỗ thông hơi. Trước khi bị bắn trúng, một bóng người nhảy từ trên lỗ thông hơi xuống, nhưng khi đáp xuống đất liền biến thành một đám khói màu đen. Carter khẽ nhíu mày, cô phát hiện ra đôi mắt của mình đột nhiên không thể nhìn rõ đám sương khói hư ảo ấy.  Pặc, một cái móc câu từ trong đám khói bắn ra, móc lên trần nhà, đám sương khói màu đen đó bất ngờ tụ lại thành một dáng hình yêu kiều, sau khi lướt qua đỉnh đầu của những người khác, móc câu của người đó nhanh chóng bay về phía bầu trời. Thân hình đó bất thình lình chổng ngược trên trời, một chân vòng vào dây thừng, cả người cong lại rồi lấy ra một cây súng bắn tỉa và ngắm bắn, toàn bộ động tác cực kỳ liền mạch. Cao thủ, Carter nhìn động tác trơn tru như nước chảy mây trôi của đối phương, lập tức vào thế sẵn sàng đón địch, nhưng ngọn lửa trong mắt cô vừa lóe một cái, lập tức cả người cô liền thả lỏng.  "Bóng đêm nở rộ như hoa bách hợp đen." Một đường quỹ đạo đen nhánh bay ra khỏi súng bắn tỉa, nhắm về phía Carter nhưng cuối cùng lại chỉ sượt qua bên tai cô, bắn về phía sau cô. "A..." Lạch cạch, là tiếng kêu bi thảm cùng tiếng súng rơi xuống đất. Mọi người quay lại nhìn, chỉ thấy một kẻ tác chiến xâm nhập đang cố sức đỡ lấy nửa thân trên, cây súng bắn tỉa rơi ở bên cạnh, hắn là kẻ cuối cùng bị cây rìu chiến của Carter bổ trúng.  Có vẻ như Carter còn chưa thuần thục được kĩ năng này, cây rìu không thể bổ trúng chỗ yếu hại của hắn, nhân lúc mọi người đang phân tâm, hắn liền móc một khẩu súng lục ra để bắn lén. Loki cho anh bao nhiêu tiền mà sao không thể nhịn thở một lúc mà nằm giả chết đi, sao cứ phải xông pha lên để nộp mạng thế. Soạt, một cảnh quỷ dị diễn ra, nửa thân trên của người đó hóa thành cát đen rơi lung tung xuống đất, thế này chắc chắn là chết đến không thể chết được nữa rồi. Mọi người lại cùng quay đầu nhìn người vừa xử lý kẻ đánh lén, chỉ thấy cô ta đi giày cao gót, dáng người ma quỷ, mặc một bộ đồ bó sát người màu tím xẻ tà thấp, đôi kính chiến thuật kép che nửa khuôn mặt của cô, cây súng bắn tỉa có hình dáng kì quái được để dọc bên người.  "Bà sơ suất quá rồi, Peggy." Người đó dùng giọng nói quyến rũ để nói, từ giọng nói của cô có thể thấy cô ta cực kỳ thân thuộc với Carter. "Cô là..." Carter nhíu chặt mày, dường như cô nhận ra người này nhưng lại không chắc chắn lắm. Người đó lấy tay nhấn một cái vào gáy, kính chiến thuật liền mở ra, lộ ra gương mặt mà Carter cực kỳ quen thuộc.  "Dottie? Sao cô lại ở đây?" Carter kinh ngạc hỏi, người này chính là Dottie Underwood, người đã bị cặp song sinh Eredar đưa đi mất.