Thuật Sĩ Trong Thế Giới Marvel
Chương 133 : Chuyện này là sao?
Khi Sacrolash kêu gọi người Eredar gia nhập Quân Đoàn Thiêu Đốt đã từng cho họ nhìn thấy một cuộc viễn chinh rất hùng tráng. Với người Eredar mà nói thì cảnh tượng ấy rất có sức thuyết phục, thế nên họ đều lũ lượt gia nhập Quân Đoàn, thề sẽ tham gia vào cuộc viễn chinh vô tận hủy diệt tất cả các thế giới này và để chứng tỏ quyết tâm của mình là rõ rệt, họ đã cắn răng cắn lợi tự hủy diệt chính thế giới của mình.
Đúng như Sacrolash đã dự đoán, cuộc viễn chinh này ban đầu tiến hành vô cùng thuận lợi, vô số thế giới đều bị Quân Đoàn hủy diệt, cho đến khi bọn họ phát hiện ra Azeroth. Lúc đầu, bọn họ cứ tưởng rằng thế giới này cũng sẽ giống như những thế giới khác, sẽ trở thành một vật hi sinh dưới gót chân của Quân Đoàn.
Nhưng không ngờ, Quân Đoàn trước nay vô địch giờ lại liên tục gặp thất bại ở thế giới nhỏ bé này. Ngay cả một trong những lãnh tụ của người Eredar là Archimonde cũng bị đánh bại ở đó, à… thậm chí là bị đánh bại đến hai lần.
Việc này khiến cho tất cả những lãnh đạo của Eredar, bao gồm cả Kil’jaeden, cảm thấy vô cùng bất mãn, bởi điều này không hề giống như cấp trên ban đầu đã nói, chúng tôi vất vả chiến đấu đâu phải vì muốn giúp cho người ta có thêm kinh nghiệm thăng cấp và nhặt được đồ cam. Cặp song sinh Eredar là phó quan của Kil’jaeden đương nhiên cũng có cùng suy nghĩ như thế.
Vì có sự bất mãn này nên sau khi cặp song sinh Eredar bị Black Harvest bắt giữ thì không hề giả vờ chấp nhận đầu hàng như Varimathras rồi sau đó âm thầm liên lạc với Quân Đoàn để chuẩn bị phản công.
Mà ngược lại, bọn họ ngay lập tức bán hết tất cả những bí mật mình biết về Quân Đoàn cho Black Harvest, quyết định sẽ chống lại Quân Đoàn. Những kế hoạch của Quân Đoàn bị Black Harvest phá hoại đều có sự góp sức của họ.
Đây không đơn thuần chỉ là một hành động nổi loạn của một đứa con trong gia đình, mà tất cả mọi việc họ làm đều đã tổn hại nghiêm trọng đến lợi ích của Quân Đoàn, rõ ràng chính là một sự phản bội. Một việc làm thế này thì cho dù là Kil’jaeden bất mãn với Quân Đoàn hay là các tầng lớp cao trong người Eredar cũng đều sẽ không hề tha thứ.
“Thế nên hiện giờ bọn họ còn sợ Quân Đoàn đến đây hơn tôi nữa.” Evanson khoanh tay trước ngực nói: “Tôi và Quân Đoàn không thù không oán, thế nên dù tôi có làm gì thì Quân Đoàn cũng sẽ không cố tình chống lại tôi, nhưng bọn họ thì, ha ha, Kil’jaeden là một kẻ rất nhỏ nhen, ông ta căm hận nhất là những kẻ phản bội mình.”
Năm xưa, Velen sau khi được Thánh Quang soi rọi đã nhận ra Quân Đoàn Thiêu Đốt là sai lầm, thế là ông ta liền trở thành một Priest, dẫn một số môn đồ lén rời khỏi Quân Đoàn, sau đó trở thành những người Draenei.
Kil’jaeden khi biết chuyện đã vô cùng phẫn nộ. Khốn kiếp, đã đắc tội với Quân Đoàn mà còn muốn bỏ trốn ư? Tình cảm, à không, tình bạn mấy vạn năm giữa chúng ta lại bị ông vứt đi hết rồi lén chạy theo một ngọn đèn như thế à?
Thế là Kil’jaeden giận dữ đã truy sát Velen suốt mấy vạn năm, hơn nữa sau đó còn độc ác đến mức phái con trai ruột của Velen đi giết cha của mình.
Với thủ đoạn như thế thì thử đoán xem nếu cặp song sinh Eredar mà rơi vào tay của Kil’jaeden thì có thể được yên ổn không? Chính bản thân bọn họ cũng biết rất rõ điều này, thế nên mới đóng kịch trước mặt Evanson, diễn ra một vở kịch bản thân chúng tôi là những viên gạch của Quân Đoàn, chỗ nào cần thì sẽ có mặt chúng tôi.
Bởi vì tuy có thuộc hạ Agatha đứng ra chứng minh, nhưng bọn họ cũng không thể nào hoàn toàn tin vào một Warlock xa lạ như Evanson được.
Cần phải biết các Warlock có thể thiếu tiền thiếu đồ cam thiếu may mắn nhưng tuyệt đối không thiếu sự gian xảo, chuyên bán đứng đồng đội của mình, việc bán cả thế giới cũng là chuyện rất thường tình.
Ban đầu nếu không phải Evanson giơ ra ba món thần khí thì có khi bọn họ đã ra tay xử lý anh rồi, bởi giết người diệt khẩu chính là lựa chọn đầu tiên của họ.
“Nếu bọn họ đã muốn đóng kịch thì tôi cũng sẽ cùng họ diễn một vở kịch tận trung báo quốc.” Evanson quyết định trước tiên cứ cùng họ đóng tiếp vở kịch này, để tránh việc hai bên đều khó xử.
Bởi vừa rồi anh hệt như một diễn viên Oscar, đã diễn cho họ thấy lòng trung thành với Quân Đoàn, còn thương lượng cách làm sao thâu tóm thế giới này, dùng đối sách gì để xử lí kẻ địch, thế nên nếu chưa đầy hai tiếng đồng hồ sau lại trở mặt thì thật sự có chút không hay, vì dù gì Warlock và Demon cũng vẫn cần phải giữ thể diện mà.
Vả lại chẳng may anh đoán sai thì sao? Bây giờ nếu Evanson nổi hứng chạy đến gặp họ để nói rõ chân tướng, bảo với họ rằng vừa rồi những lời tôi nói chẳng qua chỉ là lừa đảo, thật ra tôi không cùng một bọn với Quân Đoàn, tôi ghét nhất là Quân Đoàn, nhưng kết quả lại không như anh đã nghĩ, cặp song sinh Eredar vẫn một lòng hướng về Quân Đoàn, vẫn tỏa ra Tà Năng ngùn ngụt, thế thì không phải anh đã tự khai tất cả, tự tìm đến cái chết sao? Thế nên hiện tại cứ tạm che giấu một chút, mọi người tự hiểu là được rồi, không cần phải nói rõ làm gì.
“Chủ nhân, tôi có một câu hỏi nhỏ, có phải ngài đã quên rồi không?” Khi Evanson đã quyết định xong tất cả thì Sarah đột nhiên khẽ hỏi.
Evanson không hiểu gì cả: “Chuyện gì?”
“Đám người Taylor vẫn còn đang hóng gió ở chốn đồng không mông quạnh đấy, ngài định khi nào mới kéo họ về đây?” Sarah chống nạnh khó chịu hỏi.
“Ôi thôi chết rồi, suýt nữa là quên khuấy bọn họ.” Evanson vỗ vào đầu, thảo nào cứ thấy trong nhà trống trải thế nào ấy.
Evanson vội vã chạy xuống tầng hầm làm phép triệu hồi đám Demon đang tắm trăng quay về, nhưng sau khi đám người Taylor được gọi về thì Evanson lại thấy có gì đó không ổn.
“Chuyện này là sao?” Evanson hỏi. Đám người Taylor hiện giờ không mang hình dạng con người thường ngày mà đang mang dáng vẻ Demon, hơn nữa lưỡi rìu của Taylor còn nhuốm đầy máu.
“Bọn Pháp Sư ở thế giới này.” Taylor vừa thở hồng hộc vừa nói: “Sau khi ngài đi được khoảng hai tiếng đồng hồ thì chợt có hai Pháp Sư dịch chuyển đến chỗ chúng tôi.”
Hai tiếng sao? Evanson thầm suy tính, lần triệu hồi này của anh đã tạo ra động tĩnh không nhỏ, hơn nữa còn sử dụng cả Sọ Man’ari, sau hai tiếng đồng hồ thì các trận pháp che giấu mà anh bày ra có lẽ đều đã hết tác dụng, hai Pháp Sư kia ngửi được mùi lạ nên đã tra ra nơi ấy.
Ôi, khốn kiếp. Evanson cau mày, tất cả đều là do lần triệu hồi này có quá nhiều bất ngờ, khiến anh quên mất việc xử lí sau đó.
“Thế kết quả thế nào?” Sự việc đã xảy ra rồi, có hối hận cũng vô ích, trước tiên hỏi rõ kết quả đã.
“Hừ.” Taylor nở nụ cười gian xảo: “Phải công nhận thực lực của chúng quá tệ.” Nói xong, anh ta giơ cây rìu nhuốm máu trong tay lên, kết cục của hai Pháp Sư kia không cần nói cũng biết rồi.
“Bọn họ không cố bỏ chạy sao? Hay là có truyền tin gì đi không?” Evanson suy nghĩ, hai Pháp Sư đó cho dù có tệ thế nào cũng không đến mức bị giết ngay lập tức, thế thì trước khi chết có thể sẽ báo tin cho đồng bọn.
“Bọn chúng đúng là định làm như thế nhưng mà…” Taylor vừa quan sát Hubbs đang ở hình dạng Chó Địa Ngục vừa nói: “Cái tên này đã tung phong ấn pháp thuật ra, khiến bọn chúng không làm gì được nữa.”
Truyện khác cùng thể loại
109 chương
173 chương
306 chương
915 chương
484 chương
67 chương
71 chương
46 chương
124 chương