Thuật Sĩ Trong Thế Giới Marvel
Chương 130 : Việc này không mâu thuẫn
Antonidas từng là lãnh tụ của Kirin Tor, là một trong những pháp sư mạnh nhất Azeroth và cũng là thầy dạy của Jaina Proudmoore. Tuy sau đó ông ta bị Arthas dẫn The Scourge (Quân Đoàn Thiên Tai) đến giết chết nhưng khiên huy hiệu của ông ta vẫn được Archimonde giữ lại, chứng tỏ thực lực của ông ta đã được ma vương này công nhận.
Thế nên việc Evanson cho rằng thực lực của Thượng Cổ Tôn Giả có thể sánh với Antonidas, thậm chí là cao hơn một chút chính là một sự đánh giá rất cao. Nhưng cặp song sinh Eredar lại không cho rằng như thế: “Ta nghĩ ngươi hiểu sai về thực lực của hắn ta rồi, hắn không thể nào bì được với Antonidas.”
Bọn họ đánh giá như thế cũng không phải hoàn toàn không có căn cứ. Alythess nhìn ra bầu trời bên ngoài cửa sổ rồi nói: “Chắc ngươi cũng phát hiện ra bên đó có một dị không gian.”
“Đúng thế.” Evanson không cần nhìn cũng biết cô ta đang nói đến cái gì: “Đó là thánh điện New York, một trong những cứ điểm lớn nhất của Hội ẩn tu trên thế giới này.”
“Quá sức thấp kém.” Evanson còn chưa kịp nói xong thì Sacrolash đã nêu ý kiến của mình: “Phép thuật của không gian này cực kỳ tệ hại yếu ớt.”
Alythess: “Chưa cần nói đến Dalaran, chỉ cần là bất kỳ tòa thành chính nào ở Azeroth thì cũng đều có phép thuật phòng ngự không gian cao minh hơn thế này nhiều, nếu không thì…”
Sacrolash: “Quân Đoàn đã có thể thỏa sức dịch chuyển một lượng lớn quân đội đến rồi.”
Mọi người đều cho rằng các Pháp Sư rất thấu hiểu về phép thuật không gian, bởi bọn họ có thể mở ra một cổng dịch chuyển nhỏ bất kỳ lúc nào, nhưng thật ra thì về mặt này, các Warlock có sự nghiên cứu không hề thua kém họ, thậm chí còn vượt hơn họ, chỉ là do hình thức và biểu hiện nghiên cứu khác nhau mà thôi.
Warlock ban đầu nghiên cứu không gian là vì muốn vượt qua bức tường không gian, giúp mở ra một cánh cổng để Quân Đoàn có thể xâm lược các thế giới khác, thế nên hình thức phép thuật không gian của họ nghiêng về khuynh hướng xé rách không gian rồi tạo ra một cổng dịch chuyển to lớn và bền vững.
Vì vậy phép thuật không gian được thi triển lên thánh điện New York, trong mắt của một Warlock cao cấp như Alythess mà nói thì quả thật chỉ mỏng manh như một tờ giấy, hoàn toàn chỉ có được vẻ ngoài: “Đây không phải là thực lực mà một pháp sư cỡ như Antonidas tạo ra.”
“Hệ thống phép thuật ở thế giới này chính là do Thượng Cổ Tôn Giả lập ra.” Evanson bắt đầu giải thích lí do của hiện tượng bất thường này: “Mà Thượng Cổ Tôn Giả chỉ mới năm trăm năm tuổi, thế nên…”
“Năm trăm năm à… Ha ha, thảo nào lại thế này. “ Sau khi biết được về lịch sử phép thuật ở thế giới này, cặp song sinh Eredar liền lộ ra một nụ cười khinh miệt.
Nghĩ mà xem, hệ thống phép thuật ở Azeroth đã có lịch sử bao nhiêu lâu rồi? Từ lúc các Night Elf bắt đầu phát hiện ra Giếng Vĩnh Hằng mà tính thì nếu nói hơn hai mươi ngàn năm cũng không là quá đáng. Nếu tính từ thời các phép thuật phù thủy ở vương quốc Troll thời thượng cổ thì có khi đã là ba mươi ngàn năm rồi.
Mà đối với hai nữ Demon Eredar này thì lịch sử phép thuật ở Argus lại còn lâu đời hơn như thế nữa, thế nên khoảng thời gian năm trăm năm thật sự là quá ngắn ngủi.
Khoảng thời gian ngắn ngủi sẽ khiến cho thông tin không đầy đủ, mà thông tin không đầy đủ sẽ tạo ra khiếm khuyết về tri thức, trong khi việc tu luyện phép thuật lại chú trọng rất nhiều về tích lũy tri thức.
Thế nên phép thuật mà Hội ẩn tu sử dụng, trong mắt của cặp song sinh Eredar thật sự vô cùng sơ đẳng và trẻ con.
Thượng Cổ Tôn Giả có thể thật sự rất mạnh, thậm chí có thể mạnh hơn cả Antonidas, nhưng nếu chỉ có một người mạnh thôi thì không thể giữ được cả một hệ thống và nền văn minh. Bản lĩnh các học trò của ông ta, đừng nói là so với các tổ chức như Kirin Tor hay Tirisfal, mà e là ngay cả so với một pháp sư bình thường ở Dalaran cũng không bằng nữa là.
Sacrolash: “Việc này chẳng có gì đáng lo cả, trừ phi cái tên Thượng Cổ Tôn Giả gì đó đích thân xuất hiện trước mặt chúng ta…”
Alythess: “Nếu không thì cái đám người miễn cưỡng xem là Pháp Sư này sẽ hoàn toàn chẳng phát hiện được bọn ta.”
Sacrolash: “Ngươi nói thử về SHIELD xem. Đó lại là tổ chức như thế nào?”
“Cũng tương tự như tổ chức Uncrowned vậy.” Nếu hai chị em này đã không muốn tìm hiểu về Hội ẩn tu nữa thì cũng tốt, vì Evanson cũng chỉ biết chừng đó về Hội ẩn tu: “Tổ chức này hiện tại chỉ bao gồm người thường, lập ra để bảo vệ hòa bình thế giới, phụ trách xử lí tất cả những việc bất thường trên thế giới, nhưng đặc điểm lớn nhất của họ, cũng là điểm nguy hiểm nhất của họ chính là hầu như có mặt ở bất kỳ nơi đâu.”
“Có mặt ở mọi nơi sao? Đến mức đó cơ à?” Cặp song sinh Eredar hỏi.
“Tất cả các vùng trên thế giới, tất cả mọi ngành nghề đều có tai mắt của họ, thậm chí…” Evanson nở nụ cười bí hiểm: “Nói không chừng nhân viên phục vụ ở dưới lầu cũng có khả năng chính là người của họ cài vào.”
“Thế này thì đúng là khó chịu rồi.” Một kẻ địch không nhìn thấy nhưng lại có khả năng lúc nào cũng ở bên cạnh như thế này chính là loại phiền phức nhất, đâu thể nào cứ thấy người nào cũng đều hút linh hồn của họ rồi kiểm tra xem đó có phải là tay chân của SHIELD hay không được.
“Thế tại sao ngươi lại không bị bọn chúng phát hiện?” Nếu SHIELD thật sự thần thông quảng đại như Evanson nói thì tại sao hắn vẫn có thể trốn được đến bây giờ?
“Tôi đã bị lộ từ lâu rồi.” Evanson nhớ lại lí do vì sao mình bị lộ, đến giờ vẫn cảm thấy không thể tin được, chỉ một sơ suất nhỏ như thế thôi mà lại bị SHIELD tóm được: “Hơn nữa bây giờ tôi còn đang làm việc cho họ.”
“Để tự bảo vệ mình sao?” Trong mắt của cặp song sinh thì Warlock và thế giới hòa bình chính là kẻ thù của nhau, thế thì việc Evanson gia nhập một tổ chức thế này hẳn là vì muốn dùng năng lực để đổi lấy sự an toàn cho bản thân, cũng giống như một nhân chứng chỉ điểm vậy.
“Cũng không hẳn, là do tôi cũng muốn bảo vệ hòa bình thế giới.” Evanson trả lời thành thật.
“Một Warlock muốn bảo vệ hòa bình thế giới ư? Ha ha, đừng có chọc bọn ta cười chứ.” Bọn họ vẫn còn nhớ mới cách đây một tiếng, tên Warlock muốn bảo vệ hòa bình thế giới này còn thương lượng với họ việc chia sẻ công lao khi dâng hiến thế giới này cho Quân Đoàn.
“Chuyện này lạ lắm sao?” Evanson hỏi: “Việc tôi hiện giờ bảo vệ hòa bình thế giới và việc tôi sau này sẽ dâng thế giới này cho Quân Đoàn lẽ nào lại mâu thuẫn với nhau sao?”
“Không, việc này hoàn toàn không mâu thuẫn.” Evanson tự trả lời: “Thứ có thể hủy diệt thế giới này không chỉ có Quân Đoàn, có một vài thế lực lân cận thế giới này và một vài người cũng giống như tôi trên thế giới này đều muốn hủy diệt nó, nhưng nếu họ thành công thì lợi ích của tôi biết phải làm sao?”
“Ý của ngươi tức là muốn thế giới này nhất định phải bị hủy trong tay của Quân Đoàn đúng không?” Sacrolash hỏi.
“Đúng thế.” Evanson khẳng định: “Trước khi Quân Đoàn đến đây thì tôi nhất định phải đảm bảo thế giới này vẫn còn hoàn chỉnh, thế thì mới nhận được phần thưởng mà mình muốn, cho nên tôi nhất định phải trừ khử những đối thủ cạnh tranh không thân thiện, tôi nghĩ hai người chắc cũng cho rằng như thế chứ?”
“Dù gì hiện giờ lợi ích của chúng ta cũng giống nhau.” Evanson nhìn vào cặp song sinh Eredar rồi nói: “Nếu trước khi nhận lợi ích mà thế giới này đã bị thế lực khác tiêu hủy thì chúng ta chẳng còn vớt được gì nữa.”
“Đúng thế, chúng ta cũng nghĩ như thế.”
“Nhất định phải dâng thế giới này cho Quân Đoàn một cách hoàn chỉnh.”
Truyện khác cùng thể loại
109 chương
173 chương
306 chương
915 chương
484 chương
67 chương
71 chương
46 chương
124 chương