Hình Kính Dương không ngờ nhà Thẩm Quân lại có tiền như vậy, bình thường xe đưa đón hắn là loại phổ thông, hành xử lại khiêm tốn, ăn uống hay đồ dùng cũng không khác gì cậu. Hình Kính Dương ngẩng đầu nhìn cửa lớn nhà Thẩm Quân, chẳng trách không muốn tới nhà mình, khu biệt thự ở Cảnh uyển khẳng định so với cái nhà ba phòng ngủ một phòng khách của cậu yên tĩnh hơn nhiều. Hình Kính Dương đưa tay nhấn chuông. Một người phụ nữ có khuôn mặt hoà ái mở cửa cho cậu, “Dì ơi, đây có phải là nhà của Thẩm Quân không ạ?” “Bạn học Hình đúng không!? Mau vào đây, mau vào đây.” Dì Tống đưa cho cậu một đôi dép lê da trâu, dẫn cậu vào phòng. Tối qua nghe nói có bạn học muốn tới nhà, bà mừng muốn chết. Ba Thẩm Quân làm chính trị, vậy nên Thẩm Quân từ nhỏ đã được bảo vệ rất nghiêm ngặt, cơ hồ không có bạn bè gì. Dì Tống rất thương hắn, lại hiếm khi thấy hắn đưa bạn về chơi, phải tiếp đãi thật chu đáo. Dì Tống mang cho cậu một ít điểm tâm, cười nói: “Nó còn đang ngủ đó, chín giờ rưỡi chắc là sẽ tỉnh.” Hình Kính Dương không nghĩ tới Thẩm Quân còn có thói quen ngủ nướng, cậu còn chưa thấy qua phòng ngủ của Thẩm Quân, trong lòng nổi dậy chút tâm tư nhỏ, liền hỏi: “Cậu ấy ở phòng nào vậy ạ?” Rõ ràng là muốn đi tìm hắn. Dì Tống sợ Hình Kính Dương ngồi chờ thấy buồn chán, nghĩ có lẽ hai người bọn họ quan hệ cũng rất tốt, liền đưa cậu lên lầu. Hình Kính Dương nhẹ nhàng đẩy cửa phòng Thẩm Quân, bởi vì sàn nhà phủ thảm lông, cậu đi tới sát mép giường mà hắn vẫn ngủ say, không hay biết gì. Một Thẩm Quân đang say giấc không có cảm giác vừa xa cách vừa băng lãnh như mọi ngày, hắn sợ lạnh, cả người nép sâu vào trong chăn, tới cái cằm cũng giấu đi. Ánh nắng buổi sớm từng sợi từng sợi xuyên tới, chiếu lên làn da trắng như phấn của Thẩm Quân, ngũ quan tinh xảo nhưng không hề nữ tính, cho người ta một loại cảm giác rất sạch sẽ rất anh tuấn, nhất là lông mi của hắn, thật dài, nhìn mà yêu. Hình Kính Dương nghĩ nghĩ liền vươn tay chạm thử, Thẩm Quân trong giấc mơ rên nhẹ một tiếng, cậu nghe thấy liền vội vàng rút tay về. “Sao cậu lại ở đây?” Thẩm Quân mở mắt, có chút phản ứng không kịp. Hình Kính Dương vốn đang nửa quỳ ở mép giường, đứng dậy đáp: “Dì dẫn tôi tới.” Một chút cảm giác giật mình khi nhìn trộm bị người ta phát hiện cũng không có. Thẩm Quân ngồi dậy, bất mãn nói: “Không có sự cho phép của tôi mà vào phòng tôi, cậu thấy như vậy mà được sao?” Hình Kính Dương bĩu môi, thầm nghĩ vẫn là lúc ngủ đáng yêu, tỉnh dậy liền bắt đầu dữ dằn. Một mặt lại giả vờ xin lỗi, đi theo hắn vào phòng rửa mặt. “Cậu theo tôi làm gì?” Hắn giơ tay đóng cửa, bỏ Hình Kính Dương ở bên ngoài, “Xuống lầu đợi tôi.” “Dì ơi, Thẩm Quân bình thường có gắt ngủ không?” Cậu vừa uống sữa nóng vừa nói chuyện phiếm với dì Tống. “Gắt ngủ?” Dì Tống dù không hiểu mấy cái từ ngữ thịnh hành này lắm, nhưng vẫn có thể đoán được ý của cậu. Bà cảm thấy nam sinh trước mắt này tướng mạo đường hoàng, đẹp trai sáng sủa, vừa nhìn đã khiến người ta yêu thích, nghĩ vậy liền đem mấy bệnh vặt của Thẩm Quân toàn bộ nói ra, “Tiểu Quân ham ngủ, không thích dậy sớm, có lúc ngủ không ngon sẽ có chút cáu gắt.” Hình Kính Dương nghe xong liền thích thú kéo dì Tống trò chuyện hồi lâu. Thẩm Quân tắm xong, xuống lầu liền trông thấy hai người một lớn một nhỏ đang cười nói vui vẻ, Thẩm Quân trong lòng hừ một tiếng, chỉ có giả vờ ngoan là giỏi nhất. “Sao không sấy tóc rồi hẵng xuống?” Dì Tống hỏi. “Con đói rồi.” Thẩm Quân vừa đi vừa lau tóc, tóc mái trên trán bị hắn hất ngược về sau, lộ ra vầng trán đầy đặn mịn màng, mười hai phần anh khí. Dì Tống múc cháo từ trong xoong ra, “Bạn học Hình đã ăn gì chưa?” “Không cần đâu ạ, cảm ơn dì.” Hình Kính Dương bình thường không có thói quen ăn sáng. Nhưng có thể là do tay nghề dì Tống quá tốt, cháo nấu quá ngon, mùi thơm của cá dậy khắp nơi, đồ ăn kèm cũng trông tới là vừa miệng, khiến cho con sâu thèm ăn trong bụng cậu liên tục quấy phá, ục ục kháng nghị. Thẩm Quân phì cười, đem bát cháo dì Tống vừa bưng đưa cho cậu, “Ăn đi, còn nhiều.” Hình Kính Dương ăn có chút vội vàng, cháo lại nóng, cậu hớp một thìa lớn cũng không thể bất lịch sự nhả ra, liền không ngừng hít khí. Thẩm Quân đưa cho cậu ly nước đá, cau mày: “Vội cái gì?” Hắn nghiêng người qua, “Để tôi xem nào.” Hình Kính Dương há miệng, Thẩm Quân nắm cằm, kêu cậu thè lưỡi, nhìn chằm chằm một hồi mới nói: “Có chút đỏ, không bị rộp.” Vì thích ăn đồ nóng nên dì Tống luôn nấu cháo rất nóng, hắn ngồi lại, trong lòng vẫn lo lắng hỏi: “Có đau không?” Hình Kính Dương mím môi, ủ rũ nói: “Không sao.” Thật là quá mất mặt. Haizzz. Quên đi, đến trái tim cũng cống nạp cho hắn rồi, còn quan tâm chuyện này làm gì. “Ăn một bữa cũng khiến người ta lo lắng.” Hình Kính Dương nghe xong, tuy rằng Thẩm Quân chỉ đơn thuần là đang chỉ trích cậu, không có bất cứ một tia ý vị nào khác, cũng khiến cậu cảm thấy hết sức ngọt ngào. Cậu đã vì hắn bước chín trăm chín mươi chín bước, còn bước cuối cùng này, Hình Kính Dương vẫn sẽ lựa chọn bước về phía Thẩm Quân, cho dù phía trước là vực sâu vạn trượng cũng sẽ không quay đầu, chỉ hi vọng Thẩm Quân có thể đợi. Đừng đẩy cậu ra..