Thuần Thú Sư

Chương 63 : Tạm biệt Vân Thụ

Tuy rằng không biết nữ thú nhân có xuống núi hay không, nhưng một nhà Tử Hổ lại phải xuống núi. Lần này bởi vì Y Na đã bàn bạc kỹ với Tử Hổ, cho nên làm chút công việc chuẩn bị. Vì vậy tuy mùa hè có chút khô hạn, nhưng thức ăn phong phú, cho nên rất thích hợp cho cọp con lớn lên. Bây giờ các bé đã cao tới đầu gối Y Na, tuy rằng Tử Hổ nói cần thời gian một năm mới có thể hóa thành hình người, nhưng gần đây nàng phát hiện có lúc nửa đêm đang ngủ, hai đứa nhóc sẽ đột nhiên biến thành hình dạng hai đứa bé khoảng hai tuổi. Tử Hổ thật cao hứng, biểu hiện này nói lên cọp con đã thành thục. Trên cơ bản sau khi biến thành hình người, liền chứng minh cọp con có thể học đi săn. Y Na học tập tinh thần nữ thú nhân, ôm em bé cọp đi đường. Nhưng trời quá nóng, ôm trong chốc lát nàng liền cảm thấy khó chịu. Tử Hổ nhìn đến bộ dáng nàng khó chịu sẽ tiếp nhận cọp con ẵm đi, nhưng bởi vì trên người hắn cũng có lông, cho nên còn đổ mồ hôi nhiều hơn Y Na. Y Na lại đau lòng Tử Hổ, vì thế lại giành ẵm cọp con. Không có biện pháp, đi đêm hai bé không quen. Hơn nữa đường tối, lỡ đi lạc là không xong. Rốt cục tới ban ngày, Tử Hổ mang cả ba lên cây. Y Na sợ hai bé ngã xuống, vì thế dùng dây da thú cột cọp con vào trên lưng Tử Hổ. Trong lúc đó hai bé bởi vì bướng bỉnh mà ngã xuống một lần, kết quả được Tử Hổ lôi lên. Y Na vuốt ngực, nói: “Các con về sau không được đứng ở mép cây biết chưa?” Hai bé cọp con gật đầu, sau đó ngoan ngoãn nằm úp sấp xuống. Tử Hổ lần này lại mang theo mấy con động vật nhỏ có thể uống máu, bây giờ hắn càng thêm chú ý chuyện ăn uống của Y Na, nếu nàng đói chính là đói cả một nhà ba người, đây là chuyện không thể chịu nổi. Lần này Y Na ngoan ngoãn uống máu, sau đó hai bé cọp con lại bắt đầu bú sữa mẹ. Chờ các bé ăn no đi ngủ, Tử Hổ liền ôm Y Na làm động tác thân mật. Hai người vừa mới chuẩn bị tiến thêm một bước, chợt nghe phía dưới có đàn thú đi qua. Thanh âm oanh oanh liệt liệt qua đi, Y Na ôm Tử Hổ nói: “Kỳ thật từ trên mặt nhìn xuống, cũng là phong cảnh không tồi.” Tử Hổ không có trả lời nàng, lại bắt đầu sờ mó. Y Na nhìn trên cây này cũng không rộng, vừa động rất có thể sẽ làm hai nhóc bừng tỉnh, vì thế nhẫn tâm đẩy hắn nói ra: “Nghỉ ngơi đi!” Tử Hổ học được không bắt buộc người khác, cho nên bình thường là hắn chờ Y Na đồng ý, hoặc là thân thể nàng đồng ý mới làm. Đây là tôn trọng, Y Na cho rằng hắn đã học được cái gì gọi là tôn trọng người khác. Đương nhiên, người này cũng chỉ có một mình nàng mà thôi. Mùa hè năm nay, bọn họ lại đến nơi ở năm trước. Tử Hổ bắt đầu đi chung quanh đánh dấu lạnh địa, mà Y Na thì làm cái giường trên cây, chuẩn bị một chỗ vững chắc cho bé hai cọp khỏi ngã xuống. Bốn phía dùng cây gỗ vây quanh, như vậy có thể bảo vệ các bé. Tử Hổ rất đồng ý nàng làm như vậy, chủ động giúp nàng. Chuẩn bị tốt, nàng cảm thấy giống như đã hoàn thành một tòa biệt thự. Hoàn thành xong, nàng lau mồ hôi nói: “Lần này cục cưng hẳn là an toàn.” Tử Hổ sờ sờ đầu nàng, Y Na híp mắt hưởng thụ. “Ta đi săn thú vật, lại đi đến chỗ nhân loại đổi lấy một ít đồ đạc.” Bây giờ Tử Hổ muốn đi làm cái gì đều sẽ nói với Y Na. Y Na gật gật đầu nói: “Cùng đi đi.” Nàng cũng muốn nhìn xem nhân loại có phải bộ lạc năm trước hay không. Kết quả khi bọn họ đi tới, quả nhiên là bộ lạc năm trước, mà thủ lĩnh bộ lạc vẫn là Vân Thụ. Nhưng mà, bây giờ hắn hoàn toàn không giống lúc trước, bởi vì bên cạnh có một bà bầu đi theo. Mà bên cạnh bà bầu còn có một nữ nhân ôm con. Nàng xoa thái dương, xem ra Vân Thụ này cũng giống người khác, cưới con gái tộc trưởng còn chưa đủ, lại làm một nữ nhân khác to bụng. Nhớ rõ lúc trước tộc trưởng nói hắn không có năng lực XXX cùng nữ nhân, nhưng nhìn tình hình này, hình như năng lực vô cùng cường đại a! “Chúng ta tới đổi đồ đạc.” Y Na ôm hai bé cọp con, nghĩ thầm, rằng mình cũng cường đại không kém, người ta mới sinh ra một đứa, mà nàng đã có hai đứa biết chạy lon ton. Vân Thụ bảo người khác đem đồ vật tới, sau đó nói: “Tùy ngươi chọn.” Có thể nhìn thấy Vân Thụ, trong lòng nàng cũng cao hứng, tuy rằng nhìn đến hắn một thê một thiếp, trong lòng không được tự nhiên, nhưng không ảnh hưởng đến tâm tình nàng chọn đồ. Nhưng mà, nàng phát hiện đồ cũ rất nhiều, mà đồ mới rất ít. “Ngươi gần đây không có làm thứ gì sao?” Y Na kỳ quái hỏi. Vân Thụ nói: “Gần đây không có thời gian.” Đúng vậy, thời gian đều dùng để chơi trò mập mờ với mấy em rồi. Y Na nhìn nhìn nữ nhân đứng sau Vân Thụ, nàng vuốt bụng, sau đó một tay còn ôm lấy cổ Vân Thụ. Nàng xinh đẹp hơn con gái tộc trưởng rất nhiều! Hơn nữa tính theo thời gian, hẳn là sau khi con gái tộc trưởng mang thai, nàng mới ở cùng Vân Thụ, cho nên mới biến thành tình huống bây giờ. Y Na chọn chút đồ, sau đó bảo Tử Hổ đưa thịt. Vân Thụ nhìn thấy hai bé cọp con, nói: “Bọn họ rất cường tráng.” Y Na nói: “Con của ngươi cũng rất được.” Vân Thụ gật gật đầu, sau đó nói: “Ngươi còn cần hạt mầm không, ta còn mang theo một ít.” Lúc này Y Na mới nhớ tới hạt mầm cất ở trong động, nàng vẫn quên chưa có lấy ra, cũng không biết biến thành bộ dáng gì nữa. Mà nguyên nhân nàng quên, chính là hai bé cọp con đang đứng ở bên cạnh mình tò mò nhìn chung quanh. Lấy hạt mầm, sau đó cáo biệt Vân Thụ về nhà. Ai ngờ ngủ một buổi tối, buổi sáng ngày hôm sau phát hiện hai bé cọp con biến thành một bé trai và một bé gái. So sánh với con người bình thường, trên người hai bé lông dài hơn một chút. Tử Hổ phi thường cao hứng, bắt động vật nhỏ cho hai bé cắn. Bây giờ hai bé đã mọc ra bốn năm cái răng, cho nên có thể cắn chút thịt vụn. Bây giờ thức ăn rất phong phú, cho nên không cần lo lắng lũ trẻ bị đói. Y Na gần đây được Tử Hổ đút ăn rất no, sữa cũng càng ngày càng nhiều. Nhưng mà có chỗ khó xử, chính là răng cọp con hơi cứng, lúc bú sẽ không tự giác cắn nàng một chút, có lúc cắn đến chảy máu. Vì thế Tử Hổ rất giận, rống hai nhóc vài tiếng, lúc đầu còn hữu dụng, nhưng lúc hai đứa nhóc vừa bú vừa mơ mơ màng màng sẽ mở miệng cắn người. Vì thế, thời gian vài ngày ngắn ngủn, trên ngực nàng đã có mấy vết thương. Tử Hổ nổi giận, cho nên chờ hai nhóc bú no sắp ngủ liền nâng hai nhóc đặt vào giường cây mà Y Na đã chuẩn bị. Nhưng hai bé ngủ trên giường cây có chút không quen, trong chốc lát ngồi lên, trong chốc lát lại nằm úp sấp. Thẳng đến Tử Hổ rống, hai bé mới thành thành thật thật nằm ngủ. Thời tiết càng ngày càng nóng, từ sau khi cọp con có thể biến thành hình người, trên cơ bản là ban ngày biến thành hình người, buổi tối mới biến thành bộ dáng con cọp, như vậy sẽ không quá nóng. Mà Tử Hổ, chỉ cần là xuống cây liền biến thành mèo to, tuy nóng đến lè lưỡi thở phì phì, nhưng vẫn không thay đổi hình dạng dã thú. Y Na cho rằng, hắn như vậy là vì nếu gặp phải thú triều, động tác có thể nhanh hơn một chút. Lần này nàng cũng không muốn gặp lại tình huống ngã khỏi cây giống lần trước, cho nên ngày ngày nàng cũng cột mình vào trên cây, tận lực làm trạch nữ. Mà Tử Hổ làm chuyện mình phải làm, thức ăn đều nướng tốt mới đưa đến trên cây. Trong thời gian ngắn ngủn hai nhóc đã học xong ăn thịt, cho nên bộ dạng lớn nhanh hơn. Bây giờ Y Na muốn ôm hai nhóc một lúc đã không đủ sức, chỉ có thể ôm một nhóc thôi. Nhưng mà, bây giờ đã nhìn ra bé nào mạnh hơn bé nào yếu hơn. A Tỷ cường thế hơn, cho dù bú sữa hay là ăn thịt, luôn áp em trai gắt gao. Nhưng mà thân thể em trai Văn Hổ không có yếu hơn chị, chỉ là khí thế lại vẫn kém hơn một chút. Xem ra thú nhân không có chăm sóc em trai hay em gái, hơn nữa đến bây giờ Y Na cũng không biết vì sao em trai sợ chị. Nàng hỏi Tử Hổ, Tử Hổ cũng không biết. Cuối cùng, việc này trở thành bí ẩn đầu tiên khi nàng đi vào trong thế giới thú nhân. Bí ẩn chính là bí ẩn, bây giờ Y Na cũng không có gì tâm tư đi nghiên cứu nó. Mùa hè bởi vì có hai bé cọp con cho nên qua mau, rất nhanh Y Na bọn họ liền thu dọn đồ đạc đi về. Bởi vì có kinh nghiệm năm trước, cho nên Y Na cùng Tử Hổ tận lực tránh mọi loại chuyện bất hạnh có thể phát sinh. Nhưng còn có một chuyện ngoài ý muốn, đó là trên đường trở về A Tỷ đột nhiên mất tích. Y Na gấp đến muốn chảy nước mắt, ở cái dạng thế giới này nếu lạc đường chỉ sợ sẽ phát sinh chuyện không thể vãn hồi. Tử Hổ đem hai mẹ con lên cây, sau đó dặn bọn họ không được xuống dưới. Mà hắn nhảy xuống đi ra ngoài rống to, thanh âm có chút gấp, đại khái là gọi A Tỷ về. Y Na ôm Văn Hổ, nước mắt không nhịn được xuống rơi xuống, nàng nhớ rõ trước khi ngủ còn ôm hai con gắt gao, làm sao tỉnh lại lại mất một đứa. Nếu A Tỷ xảy ra chuyện gì…… Nàng không thể tưởng tượng. Cũng không biết qua bao lâu, Tử Hổ vẫn không có tin tức. Có phải lúc đi tìm đã xảy ra chuyện gì không, sao ngay cả Tử Hổ cũng không thấy? Run rẩy, trái tim băng giá, nếu không phải đang ôm con trai trong lòng, cơ hồ nàng sẽ không khống chế được. Thấy mặt trời sắp dâng lên, tâm Y Na siết chặt. Nàng nghĩ, chỉ cần mặt trời mọc, nàng liền nhảy xuống cây đi tìm bọn họ. Nếu mất đi bọn họ, mình còn sống cũng không có ý nghĩa. Đang lúc nàng tuyệt vọng, chỉ thấy ở phương xa có một thân ảnh chạy tới hướng nàng. Là Tử Hổ! Xa xa, nàng nhận ra thân ảnh liền nhảy xuống cây đi đón, thấy Tử Hổ ôm A Tỷ trong tay, bé đang ngủ. Nhìn đến hai người vô sự, nàng nhẹ nhàng thở ra, sau đó buồn bực hỏi: “Con đi đâu vậy?” Tử Hổ nói: “Ngủ trong bụi cỏ cách đây không xa, đại khái là đi ra ngoài lạc đường tìm không ra đường về.” Y Na rất muốn mắng bé, nhưng nghĩ nghĩ, dù sao cũng là đứa trẻ, lại đang ngủ. Tử Hổ đột nhiên nói: “Nơi này đau đi!” Hắn vuốt chỗ ngực mình nói. Y Na nghĩ, hắn đại khái là muốn hỏi nàng có lo lắng không, bởi vì lo lắng tim sẽ đau. Nàng gật đầu nói: “Rất đau.” Tử Hổ nói: “Nếu không thấy nàng, nơi này của ta cũng rất đau.” Y Na ngẩn ra, sau đó ôm lấy hắn nói: “Tử Hổ……” Xem ra là hắn rất quan tâm mình, hoặc là nói hắn rất yêu mình. Nàng rất cảm động, sau đó hai người mỗi người ôm một bé cọp con đi về nhà.