Lại tuyết rơi, hẳn là trận tuyết cuối cùng của mùa đông này. Lông của cọp con vừa dài lại vừa dày, giống hệt cọp đồ chơi lông xù vô cùng đáng yêu, Y Na sắp xem các bé trở thành thú cưng rồi. Tử Hổ nói bây giờ các bé có thể đi ra ngoài động, Y Na rất giật mình, bởi vì các bé sinh ra đến bây giờ vừa mới hơn mười ngày thôi. Quan trọng là nàng còn đang ở cữ, cũng bị Tử Hổ dẫn theo đi ra. Nhưng mà, nàng hoàn toàn không có cảm giác không thích ứng, thậm chí rất thích hít thở không khí mới mẻ. Xem ra tới thế giới này thân thể đã thay đổi nhiều, không đủ tháng đã sinh hai cục cưng, bây giờ lại ngay cả trong tháng cũng có thể đi ra. Đây có tính là đột biến không? Ngồi xem hai con cọp nhỏ ở trên tấm da thú đã trải cẩn thận, các bé mở mắt ra nhìn đến cha mẹ, cho nên rất cố gắng muốn đi đến bên cạnh Y Na. Y Na lo lắng các bé lạnh, nhưng Tử Hổ cũng không cho nàng ôm. Còn cố ý làm cho nàng lui xa xa, làm hai thú con phải dùng sức đi đến chỗ nàng. Y Na biết Tử Hổ làm như vậy là vì rèn luyện các bé, nhưng thời tiết lạnh như vậy các bé có thể sao? Kết quả nhìn nửa ngày, hai bé cọp con không có bị đông lạnh, ngược lại càng đi càng hăng hái. Các bé còn dùng cái mũi nhỏ linh mẫn ngửi ngửi thăm dò xung quanh. Y Na cũng yên tâm, liền ngồi ở trong lòng Tử Hổ nhìn các bé. _“Phải ở bên ngoài bao lâu, mặt trời hạ xuống sẽ rất lạnh.” _“Chờ con mệt mỏi.” Sự thật nói lên cọp con rất dễ mệt, các bé chơi một hồi cũng từ từ nhắm hai mắt lại, bởi vì có chút lạnh cho nên liền co thành một cục ngủ. Y Na cười nói: “A, ngủ rồi.” Tử Hổ gật đầu, ôm hai đứa nhóc, đặt ở Y Na trong lòng nói: “Cho con ăn no.” Y Na gật đầu, nàng ôm lũ nhóc vào trong động, sau đó cởi da thú cho chúng bú. Tử Hổ thì đốt lửa vừa ngắm ba mẹ con! Bú sữa xong hai nhóc ngủ đến ngon lành, Y Na đặt các bé ở trên giường lông chim, sau đó hỏi Tử Hổ: “Các bé lúc nào có thể biến thành bộ dáng con người?” _“Một tuổi.” _“Lâu như vậy?” _“Nữ thú nhân mới sinh vốn là bộ dáng hình người, nhưng A Tỷ có chút không giống.” _“Vậy về sau có thể có vấn đề gì hay không?” _“Truyền thuyết, nữ thú nhân trước kia cũng có năng lực đi săn như nam thú nhân, nhưng bởi vì phải cho thú con bú cho nên dần dần biến thành dạng như bây giờ.” _“Nói cách khác, con gái của chúng ta về sau sẽ rất lợi hại?” Y Na có chút hưng phấn, nàng rất không muốn con gái mình quá yếu đuối, tại thế giới này, sức mạnh nói lên hết thảy. Một năm có lâu quá hay không? Y Na vốn rất mất mát, nhưng mà nghĩ lại có chút vui mừng. Bởi vì này hình dạng thú con thật sự là rất đáng yêu, nhìn một năm cũng tốt. Lại qua vài ngày, thú con thả đi ra đã có thể tự do đi lại ở trên da thú. Cứ việc các bé đi rất chệnh choạng, còn thường ngã sấp xuống, nhưng mà rất có tính bền, ngã sấp xuống liền đứng lên! Các bé đôi khi còn dùng móng vuốt nhỏ cào đối phương, giống như chơi đùa, lại giống như đang rèn luyện bản lĩnh. Mấy việc này Y Na đã xem nhiều, nhưng nàng rất có kiên nhẫn quan sát các bé. Kết quả phát hiện, chủ động công kích lại là A Tỷ. Bé hoàn toàn không cần biết em trai là ngủ hay là thức, tóm lại chỉ cần bé muốn chơi sẽ đưa móng vuốt đi chụp em trai, quấy rầy đến nó không chịu nổi phiền phức đánh trả mới thôi. _“A Tỷ cố lên, đả đảo em trai.” Y Na là phái nữ đương nhiên nên cổ vũ cho con gái, nhưng Tử Hổ lại hy vọng con trai có thể trở thành nam tử hán, vì thế cũng nói: “Nam thú nhân không thể thua, Văn Hổ… Cố lên!” _“A Tỷ cố lên mới đúng, đừng cho nam nhân đánh bại.” _“Văn Hổ cố lên.” Hai nhóc vốn quay cuồng ở trên da thú đột nhiên đều ngẩng đầu, chớp hai đôi mắt mênh mông sương mù đáng yêu nhìn cha mẹ, hình như đối với hành vi này có chút khó hiểu. Ách… Y Na cùng Tử Hổ đồng thời dừng thanh âm, nàng cực lực mỉm cười nói: _“Các con tiếp tục, cha mẹ đang cổ vũ.” Nhìn nửa ngày, hai nhóc vẫn không hiểu được, sau đó lại mặc kệ mọi thứ, chơi tiếp. Vẫn là A Tỷ khơi mào chiến tranh, mà Văn Hổ rất bất đắc dĩ dùng móng vuốt cào lại. Đại chiến bắt đầu, cha mẹ hai người lại vừa xem cuộc chiến vừa bình luận. Mấy điều này bây giờ trở thành một phần thú vị nhất trong cuộc sống bọn họ, Tử Hổ cũng không coi ăn thịt là niềm vui lớn nhất, mà là vừa ăn thịt vừa nhìn hai cục cưng của mình. Các bé không có mọc răng, nhưng có lúc Tử Hổ sẽ đưa thịt tới. Hai đứa nhóc đã biết đó là thức ăn, rõ ràng ăn không được, nhưng vẫn ôm đến cướp đi vô cùng kịch liệt. Vừa thấy các bé giành thức ăn, bộ ngực Y Na sẽ từ từ trướng lên, nàng xoa xoa sau đó nói: “Là lúc nên bú sữa rồi!” Ôm lấy một bé vào trong lòng. Cọp con bây giờ đã lớn hơn, cho nên Y Na chỉ có thể ẵm từng bé một cho bú. So với đứa chị, đứa em dài hơn một chút, cho nên Y Na muốn cho con gái bú nhiều một chút. Nhưng mới vừa ôm đứa chị lên, bé bắt đầu phản kháng, ra sức vùng khỏi người Y Na, tiếp tục lao vào giành thịt. Y Na nghĩ tính cách hai đứa nhóc này có phải hơi bạo lực hay không, tuy rằng nàng cũng không phản đối phụ nữ cường đại, nhưng tranh cường háo thắng như vậy chỉ sợ đứa em sẽ bị thương. Tử Hổ thấy A Tỷ quá mệt mỏi, cầm lấy cái đuôi bé, kéo bé ra. Nhưng A Tỷ căn bản là không chịu buông tha, tiếp tục đi hướng về phía trước. Tử Hổ thật ra rất thích tính cách như vậy, vừa buông bé ra vừa cong khóe miệng cười khẽ. _“Giống nàng.” Từ Hổ nói. _“Là sao? Làm sao giống?” _“Thích đấu…” Y Na không nghĩ tới hình tượng của mình ở Tử Hổ trong lòng là như thế này, nói: “Em cũng không đấu với chàng.” Tử Hổ nói: “Lúc đầu mang nàng trở về nàng có đấu.” Y Na hồi tưởng chuyện trước kia, mỉm cười, sau đó lại ôm lấy em trai nói: _“Dù sao đã sinh hai đứa con, đấu nữa cũng không có ý nghĩa.” Tử Hổ ngồi bên người Y Na, sờ sờ một bên ngực không có bị lũ nhỏ ngậm, sau đó ngừng hồi lâu mới nói: “Rất lớn.” Y Na cố ý hỏi: “Như vậy, thoải mái không?” Nàng muốn nghĩ hỏi là có cảm giác không? Nhưng dù sao ở trước mặt con cái không thể nói ra như vậy. Cứ việc như thế, Tử Hổ cũng nghe ra. Hắn ôm lấy Y Na, nói: “Thoải mái.” Sờ biến thành niết, niết biến thành nhu. Nhưng sức lực Tử Hổ rất lớn, động tác của hắn làm nơi đó chảy sữa ra. Dựa theo thói quen của thú nhân, chỉ cần nam thú nhân muốn sẽ từ từ mà động dục. Y Na cũng không nghĩ đang ở thời kỳ có sữa nuôi hai con mà còn sinh thêm hai đứa nữa, nàng né tránh nói: _“Bây giờ không được.” Tử Hổ gầm nhẹ một tiếng, u buồn vô tận. Y Na cảm thấy buồn cười, con mới lớn như vậy hắn đã manh động. Nhưng mà, như vậy quả thật làm cho nàng không thể không để ý. Buông hai đứa con đã ngủ xuống, Y Na quay lại ôm đầu Tử Hổ nói: “Ngoan, chờ một chút.” Nói xong mình lại đỏ mặt, thì ra, trong lòng trong nàng cũng hy vọng có thể cùng mèo to ôn tồn. Tử Hổ được một chút ngon ngọt liền cao hứng lên, hắn đuổi bọn nhỏ về động, sau đó liền quấn quít lấy Y Na cùng hắn tiến vào trong rừng rậm. Đương nhiên, bọn họ sẽ không đi xa! Y Na cũng đã lâu không có đi ra, vì thế rất mau đáp ứng yêu cầu của hắn. Cái gọi là thế giới hai người chính là như thế đi, Y Na ngồi ở trên lưng cọp, mà hắn mang theo nàng đi ra. Tới một chỗ có thể nghỉ ngơi, Tử Hổ đã buông Y Na, còn mình thì lăn lộn trên mặt cỏ khô bên chân nàng. Y Na thở dài vô hạn, xem ra con mèo to là này làm nũng với mình. Nàng ngồi xổm xuống lấy ngón tay chọc chọc cái bụng Tử Hổ, cười nói: “Hai nhóc kia không biết bao giờ sẽ giống như chàng, bày ra tư thế này lấy lòng em, thật là chờ mong.” Nghĩ ba con mèo một to hai nhỏ lăn lộn ở bên người mình, Y Na ngứa tâm lên. Tử Hổ dừng quay cuồng, liếm ngón tay nàng, sau đó cọ cọ, liền nheo mắt lại. Vốn tưởng rằng sẽ lãng mạn, sao lại biến thành chợp mắt rồi? Nhưng mà như vậy cũng không sai, rất im lặng rất hài hòa. Hơn nữa thời tiết cũng càng ngày càng ấm áp, ngồi như vậy cũng không lạnh. Bọn họ ngồi hồi lâu mới trở về, kết quả vừa vào động liền nhìn đến cọp con không biết khi nào đã tỉnh lại, cũng đi ra trong huyệt động. Các bé giương móng vuốt nhỏ gầm rú, hình như đang gọi cha mẹ về. Y Na vội vàng chạy tới ôm các bé, nói: “Thật xin lỗi thật xin lỗi, mẹ ở đây không có việc gì.” Xem ra các bé rất sốt ruột, kêu lớn tiếng như vậy. Cọp con cọ người Y Na, sau đó liền tiến vào trước ngực nàng đi tìm thứ có thể an ủi tâm linh. Y Na không nói gì, xem ra là thức ăn có lực hấp dẫn lớn. Nàng ngồi xuống cho con bú. Cọp con không giống nhân loại, các bé hai giờ phải ăn một lần, cho nên buổi tối Y Na rất ít khi ngủ ngon. Đến lúc này Tử Hổ cũng sẽ thức dậy, hắn giúp nàng chăm hai bé, thậm chí chủ động ẵm con đưa lên ngực nàng… Có chồng như vậy, Y Na thật sự là cảm động. Hôm nay một ngày là đáng kỷ niệm, cọp con mọc răng. Em trai Văn Hổ lần này chiếm quyền ưu tiên, mọc ra cái răng nanh nhỏ sớm hơn chị nửa ngày. Bên ngoài tuyết đã bắt đầu tan, cho nên cọp con có thể đi ra ngoài động chơi. Bởi vì mọc răng cho nên các bé ngứa răng, cơ hồ là gặp cái gì cắn cái đó. Y Na đành trông chừng không cho các bé cắn thứ không nên cắn, tỷ như tảng đá… Nếu cắn có thể sẽ làm răng bị thương, cho nên vừa thấy lũ nhóc cắn tảng đá nàng sẽ quát bảo ngưng lại. Cọp con có thể nghe hiểu tiếng nàng quát, hình như cũng rất nghe lời, chỉ cần nàng vừa quát sẽ dừng lại, nhưng không đến một phút đồng hồ sẽ lại phóng đi cắn. Rơi vào đường cùng, Y Na giặt sạch một tấm da thú, sau đó đặt ở trong động cho các bé cắn chơi. Da thú rất mềm, sẽ không làm đau răng, cọp con cắn rất thích thú, có lúc còn giành da thú. Hai chị em đôi khi còn cắn lẫn nhau, tuy cắn mạnh cũng sẽ không làm bị thương đối phương, bởi vì răng ngắn ngủn không có chút tác dụng nào. Có lúc các bé còn đột nhiên há mồm cắn mẹ mình, hoặc là tay hoặc là chân. Bởi vì Y Na vừa mới nướng thịt, trên tay dính mùi thịt, hai chị em liền một trái một phải ôm tay của nàng liếm. Y Na cảm thấy trong lòng bàn tay nhột nhột, không khỏi cười khanh khách lên.