Y Na nằm một chút liền phát hiện Tử Hổ đã bắt con mồi trở về, hắn nướng thịt chín nhưng không cho nàng tự ăn mà là cùng nhau ngồi ở trên giường lông chim cực ấm áp đút nàng ăn. _“Tử Hổ, tuy chàng như vậy làm cho em cảm giác thật cao hứng, nhưng em có thể tự ăn…” Y Na mới vừa nói xong, một miếng nhỏ thịt lại đặt ở trong miệng nàng. Nàng đành phải nuốt xuống, nhưng thiếu chút nữa nuốt không nổi, bởi vì Tử Hổ vừa đút vừa quấy rầy nàng. Hắn dùng một tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng nàng, sau đó chậm rãi sờ xuống phía dưới, sờ đi xuống nữa liền phạm quy… Còn may, ở lúc mấu chốt tay hắn đổi phương hướng lại sờ lên trên. _“Tử Hổ bây giờ chàng sờ cũng vô dụng, cục cưng còn nhỏ… Gì…” Nàng đang nói bỗng đau bụng, không khỏi kinh ngạc cúi đầu, bởi vì trong nháy mắt hình như thấy có thứ gì đạp tay Tử Hổ một chút, giống như chống cự. Hình như Tử Hổ cũng hoảng sợ, tay nâng lên sau đó lại chậm rãi đè xuống. Em bé đạp? Lúc này mới không đến bốn tháng a! Y Na cũng không ăn, dùng ánh mắt hoài nghi nhìn chằm chằm bụng mình. Đại khái là bởi vì bị tay Tử Hổ ép rất không thoải mái, cái bụng nhỏ của nàng không vừa lòng, lại hung hăng đạp một chút. Lần này hai người đều thấy được, mà Y Na cũng cảm giác được. Nàng đau đến kêu "a" một tiếng một, sau đó nhíu mày nói: “Sao đạp kịch liệt như vậy chứ, đau quá!” Tử Hổ cười to vỗ tay, nói rất nhanh hai chữ: “Tốt lắm.” Y Na cười khổ nói: “Chàng chẳng lẽ là cố ý chọc bé? Nhưng bé vừa động em liền đau, như vậy còn tốt sao?” Tử Hổ nghĩ nghĩ, thu tay lại, nói: “Không tốt.” Sau đó lại bắt đầu đút Y Na ăn. Nhưng Y Na lại tò mò, nàng sờ bụng mình, nhưng sờ soạng nửa ngày lại không có một chút phản ứng, thật sự là kỳ quái! Ăn no, Y Na muốn đi lại một chút. Tử Hổ tự nhiên là đi cùng, hắn dùng một tay đỡ Y Na sợ nàng ngã sấp xuống. Cuối cùng, biến thành Y Na ngồi ở trên vai Tử Hổ tản bộ, cảm giác này thật sự là muốn bao nhiêu kỳ quái có bấy nhiêu kỳ quái. Y Na hít một hơi, sau đó nói: “Tử Hổ, đặt tên gì cho con đây?” Tử Hổ nói: “Phải sinh ra mới có thể gọi tên.” _“Là vậy à!” Y Na bắt đầu nghĩ nàng căn bản là không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con, không biết mình có thể làm ra một đống chuyện bị chê cười hay không. Mặt khác, sinh con cũng là vấn đề. Nàng không thể biết sản kì của mình, cho nên không thể chuẩn bị lúc nào sẽ sinh. Nhưng mà, chăn nệm của trẻ con hẳn là chuẩn bị trước đi! _“Tử Hổ, về sau chàng phải săn nhiều rắn để lấy da.” _“Được!” Tử Hổ không hỏi nguyên nhân, Y Na cũng không giải thích. Da rắn vừa mềm mại vừa nhẹ nhàng thích hợp đắp cho trẻ con, bây giờ tuy bọn họ còn dư một ít, nhưng mà hình như không đủ. Y Na đang tính toán, một trận gió thổi qua. Nàng đánh bò cạp: “Rất lạnh.” Tử Hổ liền ôm nàng mang về trong động, cũng nói: “Nằm xuống nghỉ ngơi.” Y Na bị hắn ôm không có biện pháp, đành phải nhắm mắt nghỉ ngơi. Trở về đã hơn mười ngày, Tử Hổ thu dọn trong ngoài động rất tốt. Kỳ quái là, hắn còn dựng thêm nhiều tảng đá bên cạnh vách núi, hình như sợ thứ gì rớt xuống. Y Na vừa may da rắn vừa nghĩ, có phải Tử Hổ chuẩn bị quá sớm hay không, mấy tháng nữa mới sinh ra bé cọp con, lại mấy tháng nữa bọn chúng mới có thể chạy loạn chung quanh! Cúi đầu nhìn bụng mình, gần đây hình như không to thêm. Nhưng mà nàng biết đứa nhóc bên trong khỏe mạnh, bởi vì thỉnh thoảng bé sẽ chen chân đạp nàng, đến nằm mộng cũng có thể đau tỉnh. Nàng vỗ vỗ bụng nói: “Lại khi dễ mẹ, coi chừng lúc đi ra mẹ vỗ mông con…” Bên trong hình như có cảm ứng, dùng sức đạp hai cái. Y Na hít vào một hơi, tiểu gia hỏa này còn không cho người khác nói! Xem ra, là đứa con tính tình không tốt. Nàng mỉm cười, tiếp tục đùa nghịch da rắn, cái này làm chăn thật sự là quá tốt. Đột nhiên, phía dưới có một mảnh ấm áp, nàng ngẩn ra sờ vào, không phải máu, có chút nước màu vàng nhạt! Đây là cái tình huống gì? Đang nghĩ ngợi, bụng bỗng đau lên. _“A… Tử Hổ…” Sẽ không phải sanh non đi, Y Na sợ tới mức sắp rớt nước mắt. Tử Hổ nghe được tiếng kêu vội chạy tới, hắn cúi đầu ngửi ở dưới thân Y Na một chút, sau đó rất khẩn trương chạy một vòng trên mặt đất mới ôm lấy Y Na chạy vào trong động. Y Na cảm thấy bụng đau quăn, nói: _“Sẽ không sanh non đi, bé rõ ràng rất khỏe mạnh…” Tử Hổ đặt ở nàng trên giường lông chim, sau đó an ủi liếm hai má nàng. Tiếp theo Tử Hổ kéo hai chân Y Na, cởi ra toàn bộ váy áo của nàng. _“Thế nào, có phải có vấn đề gì hay không?” Bây giờ Y Na lại không cảm thấy đau như vậy, mở miệng hỏi. Tử Hổ nhẹ nhàng vuốt dọc theo bụng Y Na, sau đó vươn ngón tay nhẹ nhàng kéo cái gì đó. Y Na cảm giác bụng vốn yên tĩnh đột nhiên cuộn lên như nổi sóng. Nàng khẩn trương nắm chặt một tay Tử Hổ, muốn hỏi xem cái gì xảy ra. Nhưng, hình như có thứ gì từ trong cơ thể mình chảy ra. Là đứa con, không giữ được sao? Đang muốn khóc, nhưng nhìn đến ánh mắt Tử Hổ vô cùng hưng phấn. Trong đầu Y Na vòng vo cái ý tưởng, bây giờ chẳng lẽ là mình đang sinh con? Đang nghĩ ngợi, bụng lại quặn lên, tiếp theo thứ gì đó lại chảy ra. Nháy mắt, toàn thân Y Na giống như mất đi sức lực ngã vào trên giường, thở dốc từng ngụm từng ngụm, nàng thấy Tử Hổ cúi đầu hình như cắn đứt cái gì, sau đó lại đi rửa sạch. Nàng nhắm mắt chờ khôi phục sức lực liền vịn vách động ngồi dậy, sau đó há to miệng chỉ vào hai bé cọp con trên mặt đất, đầy người là lông, miệng còn vươn đầu lưỡi hồng hồng, run giọng hỏi: “Này… Đây là em sinh sao?” Tử Hổ đem bảo bối đặt ở giữa bọn họ, sau đó dùng lông chim quấn quanh thân mình nhỏ nhắn của các bé. Làm xong hết thảy, hắn bổ nhào vào bên người Y Na cuồng hôn nàng hai cái, tiếp theo bắt đầu lau rửa hạ thể của nàng! Y Na run rẩy, này là nàng sinh, nàng sinh không phải người, mà là hai động vật toàn thân là lông! Vốn hoài nghi nếu sinh ra giống như nàng, vậy cục cưng không thể cường đại như thú nhân bình thường. Nhưng mà bây giờ xem ra là mình lo lắng nhiều, bởi vì gien Tử Hổ rất mạnh, hai bé này giống hắn như đúc, ngay cả một chút bộ dáng nhân loại cũng không có. Tử Hổ lau rửa cho nàng xong, liền đỡ nàng nằm xuống, sau đó đem hai đứa nhỏ đang lảo đảo thăm dò chung quanh như đang tìm hiểu cái gì, đặt ở trong lòng nàng. Y Na nghĩ đến tình huống tiếp theo khi mình dùng sữa mẹ nuôi nấng hai động vật nhỏ mà rối rắm một chút, nhưng mà nhìn đến ánh mắt tha thiết của Tử Hổ, đành đưa núm vú vào trong miệng hai con cọp con. Vô lực nhu nhược bú từng chút làm tâm nàng hơi bị cảm hóa, cho dù hình dạng bên ngoài không giống, các bé đều là con nàng sinh ra. Cọp con sức ăn ít, rất nhanh các bé liền ngủ mất. Tử Hổ thật cẩn thận đem các bé từ trên người Y Na đặt xuống giường, hai đứa nhóc kia hoàn toàn không sợ lạnh, thân thể thân mập mạp, miệng vươn đầu lưỡi nhỏ hồng ngủ đến ngon lành. Y Na rốt cục sinh ý tưởng sờ sờ bọn họ, ngón tay vừa nhẹ nhàng đụng liền cảm thấy mềm mại ấm áp, không khỏi nói: “Rất nhỏ…” Đang nói, bé cọp con bị nàng sờ nhẹ run cái lổ tai, móng vuốt nhỏ dùng sức co co, vừa lúc đá vào một cái miệng khác. Bé kia hé miệng không nhúc nhích, cứ như vậy ngậm chân anh em ngủ ngon. Y Na thiếu chút nữa bật cười, các bé như vậy thật sự là rất đáng yêu. Nàng chỉ vào các bé nói: “Các bé là nam hay nữ?” Tử Hổ chỉ vào con chen chân vào miệng con kia nói: “Nàng là giống cái sinh ra trước, hắn là giống đực sinh ra sau.” _“Cũng chính là, bé gái là chị, bé trai là em?” _“Chị?” Thú nhân không đặt tên cho nữ thú nhân, cho nên chỉ có anh em không có chị em. Y Na nhìn hắn khi dễ đứa chị nói: _“Đúng vậy, bây giờ chàng nên đặt tên đi!” Tử Hổ nhìn đứa em, nói: “Văn Hổ.” ("Văn" là đường vân) Lúc này Y Na mới chú ý tới trên đầu đứa em ngoài chữ "vương" (王) còn có hoa văn nhạt như hình hoa cúc rất đẹp, nhưng đứa chị không có. _“Tốt lắm, vậy đứa chị thì sao?” _“Nữ thú nhân không có tên.” _“Con gái chúng ta phải có.” _“Được, con gái sinh ra chính là hình thú, về sau nhất định là nữ thú nhân lợi hại, vậy kêu con gái là "chị".” Tử Hổ rất đứng đắn nói. _“Chị không phải tên, là cách xưng hô.” Y Na không nói gì, nhưng mà nghĩ xong lại nói: “Kêu A Tỷ đi.” Tại thế giới này cho dù có tên chỉ sợ cũng không có thú nhân kêu, không bằng kêu như vậy cho dễ nhớ. Tử Hổ gật đầu, chỉ vào hai nhóc nói: _“Văn Hổ, A Tỷ.” Y Na gật đầu, sau đó cảm thấy vô cùng buồn ngủ, liền chậm rãi vừa ngủ vừa cười. Lại nói các bé cọp con lớn nhanh đến làm cho người ta sợ hãi, năm ngày các bé đã mở to hai mắt sau đó có thể bò chung quanh. Có lúc sẽ bị vướng lông chim, nhưng các bé không thèm để ý cứ tiếp tục bò. Thẳng đến bò ra xa, Y Na mới ôm các bé trở về. Tử Hổ rất thích các bé bò loạn, có lúc nếu các bé yên tĩnh quá mức, hắn sẽ lấy ngón tay chọc chọc các bé. Y Na lắc đầu, nào có người cha như vậy, hy vọng con mình bướng bỉnh. Vốn ngủ ngon, bây giờ tốt lắm, toàn bộ đuổi theo ngón tay Tử Hổ chơi. Các bé vừa mới học đi, móng vuốt nhỏ đã bấu ngón tay Tử Hổ giống như bắt giữ con mồi lại. Kết quả bắt không được té lăn lông lốc ở trên giường lông chim. Lông các bé dày như vậy, xem ra chuẩn bị chăn da rắn hoàn toàn vô ích. Y Na lúc đầu là thở dài, nhìn xong lại cười khanh khách. Nàng phát hiện Tử Hổ cũng không phải cứ trốn, có lúc sẽ cống hiến ngón tay ra làm cho các bé cắn được. Vì thế hai nhóc ôm ngón tay Tử Hổ đến khi chung quanh dính đầy nước miếng. Dã tính trời sinh, xem ra các bé quả thật không có một chỗ giống nàng. Y Na có chút mất mát, nhưng mà cũng có chút yên tâm, bởi vì các bé có thể bình an sinh tồn tại thế giới này. Nhìn con chơi đùa, nàng lại bắt đầu nổi lên máu vú em. Y Na thích ngồi đút sữa, nàng ôm hai nhóc vào trong ngực, sau đó nhìn các bé bận rộn chơi đùa.