Kết quả, chờ lúc tất cả mọi người nghỉ ngơi, một nữ thú nhân bên cạnh nàng rất bội phục nói: “Thú nhân trẻ tuổi kia quả thật không tồi, nhưng cho dù ngươi đưa thịt cho hắn ăn, cũng không thể làm phối ngẫu của hắn.” Y Na hiểu được, nàng đã phạm sai lầm. Nhưng mà, nàng nghĩ đến bộ dáng ghen tức vừa rồi của Tử Hổ thật cũng thật đáng yêu, không khỏi muốn thử xem lần sau lúc ăn thịt lại đem ném cho nam thú nhân khác một ít, xem hắn sẽ thế nào. Nhưng nàng lại có chút không dám, bởi vì sợ Tử Hổ tức giận sẽ liên can đến mạng người. Vẫn là yên tĩnh chút đi! Y Na muốn yên tĩnh, nhưng nàng phát hiện nam thú nhân độc thân vừa mới nhận được thịt lúc nãy đang liếc mắt đưa tình với nàng, còn làm động tác quái dị để nàng chú ý tới. Hiểu lầm a, hiểu lầm vô cùng lớn. Y Na không nói gì, muốn giải thích, nhưng mà tin tưởng chẳng những giải thích không thông, còn có thể bị Tử Hổ trừng chết. Tử Hổ sắp ngủ, thấy nam thú nhân phóng ánh mắt cầu yêu, hắn rống lên một tiếng giống như uy hiếp. Nam thú nhân kia vội vàng cúi đầu đi ngủ. Tới buổi tối, Y Na thấy được một hiện tượng rất thú vị, là toàn bộ nam thú nhân biến thành hình thú, làm thành một vòng bao quanh nữ thú nhân nghỉ ngơi. Mà bọn họ lại chia làm từng vòng cường tráng, rồi nhỏ yếu, Tử Hổ đương nhiên là ở vòng ngoài cùng. Y Na phát hiện thì ra nữ các thú nhân cũng không thể biến thành hình thú, các nàng ngồi hoặc nằm, Y Na bị vây ở bên trong, nằm trên da thú, cũng không cảm thấy quá lạnh. Sáng sớm hôm sau, lúc ăn thịt, Y Na phát hiện nam thú nhân kia còn đang với nháy mắt nàng. Nàng nhăn nhó khóe miệng, trong lòng nói: “Ngươi thật đúng là vì háo sắc mà quên mãnh hổ bên cạnh.” Ai ngờ, bên này nàng còn chưa chuẩn bị cầm thịt dư trong tay ném cho Tử Hổ, hắn đã sớm nuốt sạch thịt của hắn, đứng chờ. Tư thế áp bức, nếu nàng lại ném thịt cho người khác, ta liền liều mạng với nàng. Nàng lập tức hiểu được một chút, nghiêm chỉnh không nhìn ngang ngó dọc nữa! Hôm nay thời tiết xem ra lại sắp đổ tuyết. Hút một ngụm không khí lạnh như băng, Y Na được Tử Hổ quấn da thú ôm vào trong lòng hắn. Từ sau phong ba tặng thịt dư, Tử Hổ hình như vô cùng lo lắng đối với phối ngẫu này, lúc nào cũng dùng chính sách theo dõi 24/24. Chỉ cần Y Na vừa liếc mắt, hắn lập tức rống nam thú nhân kia. Y Na run rẩy, nghĩ thầm rằng vị này nếu ở hiện đại nhất định là đạt cấp bậc thùng dấm chua. Nữ nhân thích xem nam nhân ghen vì mình, cô ấy sẽ có một loại cảm giác vô cùng thỏa mãn. Y Na chính là như vậy, vì bớt nhàm chán của chuyến trú đông, có khi nàng sẽ cố ý nhìn say đắm nam thú nhân nào đó. Hai ngày sau nàng thu được một kết luận, là nếu cứ như vậy thì chỉ càng làm khổ mình, vì nàng không thể nhìn ngắm chỗ nào khác ngoài thân hình của Tử Hổ. Vì thế Y Na thu suy nghĩ đó lại, nhưng trong lòng lại thỏa mãn. Mấy ngày nay bông tuyết bay không ngừng, Y Na cảm giác cảm xúc của các thú nhân có chút biến động, Tử Hổ vốn là ở phía trước đội ngũ. Ngày nào đó lại thối lui đến giữa đội ngũ, hình như là để bảo vệ Y Na. Y Na cảm thấy kỳ quái, trời tuyết sẽ có thứ gì công kích bọn họ sao? Sự thật chứng minh là có! Thú nhân không có thiên địch cường đại gì đặc biệt, mà có kẻ địch lớn nhất là ông trời. Rõ ràng vốn không một tí gió, lại đột ngột nổi lên một trận gió xoáy. Gió rất lớn, cuốn cả tuyết lên, khiến các thú nhân không thể đi ra một tấc. Y Na được bảo vệ ở trong lòng Tử Hổ, ngay cả như vậy, nàng cũng cảm giác được áp lực tương đối lớn. Cho dù Tử Hổ dùng thân thể ngăn trở áp lực từ chung quanh, nhưng có khi nàng vẫn bị xung lượng khổng lồ đè ép, thở không nổi. Ở dưới áp lực thật lớn, các thú nhân rốt cục ngừng lại. Bọn họ nằm tại chỗ, co rút càng lúc càng sát nhau. Y Na cảm thấy hô hấp càng lúc càng khó khăn, nàng bấu chặt Tử Hổ, mà Tử Hổ lấy tay vỗ đầu nàng. Hắn là đang an ủi nàng, mà nàng hiểu rất rõ. Bọn họ bây giờ là chiến đấu với ông trời, xem năng lực sinh tồn của bọn họ mạnh hơn hay là thời tiết lợi hại hơn. Nàng cũng không thấy mệt, bởi vì cùng Tử Hổ sinh tử, sẽ không có bao nhiêu đáng sợ. Nhưng thật ra cảm thấy có một tia tiếc nuối, đó là oan uổng cho em bé cọp một chút, bởi vì bé còn chưa nhìn đến thế giới này, cho nên có chút tàn khốc! Bốn phía đột nhiên yên tĩnh đến đáng sợ, tiếng la, tiếng khóc của thú nhân nhỏ nháy mắt biến mất, cái gì cũng nghe không thấy. Y Na cảm thấy trong trời đất, trừ bỏ tiếng tim đập mạnh mẽ của Tử Hổ, cơ hồ cái gì cũng không tồn tại, ngay lúc nàng cho rằng ngay cả tiếng tim đập của Tử Hổ cũng bắt đầu mỏng manh, thân thể đột nhiên buông lỏng, một ngụm không khí lạnh như băng tràn vào phổi làm cho nàng mãnh liệt ho khan lên. Ho xong mới chú ý, chung quanh đã là một mảnh trắng xoá, thậm chí đến cây cối cũng không tồn tại. Mà Tử đang thở từng ngụm từng ngụm, hắn ôm nàng vào trong ngực, còn dùng sức bao kín nàng. Y Na biết là hắn sợ mình tổn thương do giá rét, nhưng nàng lại chú ý tới hai cánh tay Tử Hổ đều đông lạnh đến xanh tím. Nàng có chút muốn khóc, nhưng thời tiết lạnh như vậy, nếu khóc sẽ tổn thương da do giá rét. Nàng đã sắp là mẹ của em bé, không thể cứ làm cho người ta lo lắng. Cố nén khóc, nàng sờ sờ cánh tay của Tử Hổ. Tử Hổ kéo tay nàng xuống, lại nhét trong áo da thú của hắn, sau đó đi trong tuyết. Hắn không có đi giúp người khác, mà Y Na cũng không có tâm tư bảo hắn đi giúp người khác. Sau khi bọn họ đi qua, có rất nhiều thú nhân cũng đi ra khỏi đám tuyết. Y Na ở trong lòng Tử Hổ nghe được có nữ thú nhân đang kêu khóc, nếu không đoán sai hẳn là có mấy thú nhân nhỏ hít thở không được hoặc là bị đông chết. Tại dạng thời tiết này, có rất ít thú nhân nhỏ có thể sống sót. Vừa mới nãy nếu không phải Tử Hổ dùng thân thể bảo vệ nàng, chỉ sợ bây giờ Y Na đã biến thành một khối thi thể. Lúc mặt trời lại lên, bọn họ tới bên ngoài một tòa thành đá. Y Na cũng được Tử Hổ thả ra hoạt động một chút! Nàng xem đã không thấy các thú nhân nhỏ, mà nữ thú nhân cũng hình như thiếu hai người. Thú nhân trẻ tuổi được nàng cho thịt cũng không thấy, nàng nghĩ đại khái là thất trong lạc gió tuyết, hoặc là sinh mệnh đã bị đoạt mất. Lần đầu tiên nhận thức thế giới này thì ra tàn khốc như thế, nàng bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Một bàn tay khoát lên trên vai nàng, sau đó một khối thịt nóng hầm hập đưa tới. Nhìn đến bàn tay tím đỏ kia, Y Na lại cảm thấy kỳ thật hết thảy cũng không quan trọng, cả đời mình có người này làm bạn đời là rất tốt rồi. Nàng tiếp nhận thịt, ăn từng ngụm từng ngụm, hoàn cảnh càng ác liệt, nàng càng phải kiên cường. Nghĩ như thế, nàng ăn luôn toàn bộ thịt vốn không thể ăn hết, sau đó vỗ vỗ bụng mình cười sáng lạn với Tử Hổ. Tử Hổ rất vừa lòng gật đầu, sau đó cũng cười. Tuy rằng mặt hắn cười giống như run rẩy, nhưng Y Na cảm thấy rất thỏa mãn. Lại qua ba ngày, bọn họ rốt cục đi tới một chỗ hơi bằng phẳng một chút. Nơi này đã tụ hợp nhiều thú nhân, bọn họ tụ tập từng nhóm nhỏ dùng các tảng đá to vây xung quanh nơi này, sau đó nam thú nhân biến thành hình thú, nữ thú nhân cùng thú nhân nhỏ tụ ở bên trong. Sau đó đốt lửa, làm cho chung quanh ấm áp một chút. Y Na biết nhiệt độ không khí nơi này cao hơn trên núi rất nhiều, nếu không bọn họ cũng sẽ không tụ ở chỗ này sống qua mùa đông. Nhưng có một chuyện làm cho nàng rất kinh ngạc, đó là thì ra thú nhân cũng có lúc quần cư.