Tử Hổ thích biến thành mèo to, hắn quấn quít lấy nàng, cọ nàng, thậm chí lúc nàng rời khỏi còn níu chân nàng. Suy nghĩ lại trước kia, nàng cảm thán mình được phúc mà không biết hưởng. Lần này muốn nàng có bao nhiêu phối hợp thì có bấy nhiêu phối hợp, Tử Hổ mừng rỡ càng ngày càng ngông nghênh, cho dù không có chân chính làm cái kia, nhưng cũng có thể khiến Y Na muốn ngừng mà không được. Y Na bắt đầu than, nàng hy vọng Tử Hổ sớm ngày biến hồng toàn thân, còn tiếp tục như vậy rất khổ sở. Nàng muốn làm chút việc khác, miễn cho suốt ngày trong đầu toàn nghĩ chuyện này! Hạt mầm cây bắp còn trong bao da thú, còn có loạt hạt giống tiểu mạch. Sân Tử Hổ rào rất lớn, ở bên trong đủ để trồng trọt. Nhưng đầu tiên phải làm cỏ, còn xới đất. Việc rất nhiều nha. Y Na hưng trí bừng bừng bắt đầu cuộc sống làm ruộng, buổi sáng nàng bắt đầu làm cỏ, trừ bỏ một ít hoa dại, cái khác đều bị nàng nhổ sạch. Tử Hổ ngồi ở bên cạnh phe phẩy cái đuôi nhìn nàng. Y Na quay đầu lại nhìn hắn một cái, vì không cho hắn quấy rầy công việc của mình, nàng xoay đầu Tử Hổ chuyển hướng nói: _“Không nên nhìn em, nhìn bên kia đi.” Tử Hổ cọ nàng, sau đó nằm rạp trên mặt đất nhắm hai mắt lại không nhìn nữa. Nhưng công việc làm ruộng cũng không dễ dàng như trong tưởng tượng của Y Na, cỏ mọc rễ rất sâu, nàng kéo mãi không đứt, kết quả vừa đứt nàng liến mất đà té ạch xuống đất. Tử Hổ mở mắt nhảy tới bên người nàng gầm nhẹ một tiếng, Y Na xoa thắt lưng nói: “Không sao, cỏ dai quá.” Tử Hổ quơ quơ đầu, sau đó hai chân trước đột nhiên vươn tới đám cỏ cào thật mạnh. Y Na nhìn thấy đám cỏ làm khó mình bị hắn nhổ sạch trong nháy mắt, nàng nhăn nhó khóe miệng nói: “Làm thật nhanh, Tử Hổ thật giỏi.” Nói xong vỗ vỗ Tử Hổ đầu. Tử Hổ rất hưởng thụ cọ lại, sau đó đi rửa móng vuốt. Bình thường hắn cũng không phải hay tắm rửa, chỉ có lúc động dục mới có thể như thế. Y Na thật thích hắn như vậy, bởi vì như vậy rất giống con người. Nàng trồng hạt mầm bắp non xong, lại đến tiểu mạch. Chờ trồng xong trời đã tối. Nhìn chân trời dường như có chút tối, nếu trời mưa thì tốt rồi, hạt mầm rất nhanh có thể nẩy mầm, mà điều này cũng tượng trưng cho nàng có thể tiếp tục sinh tồn tại thế giới này. Buổi tối Tử Hổ ôm nàng ngủ, nhưng không để cho nàng mặc áo da chim. Y Na cảm giác hắn đang đợi, nhưng đợi cái gì đây? Cứ như vậy, một ngày lại một ngày, cây non thoát ra mặt đất. Một ngày nọ, Tử Hổ đang ôm Y Na ngủ trưa đột nhiên nhảy dựng lên tại chỗ, hắn hưng phấn ôm nàng chạy loạn. Y Na mơ mơ màng màng nói: “Tử Hổ, đã nói với chàng khi không có chuyện gì thì đừng phá em, cẩn thận em ăn luôn chàng bây giờ.” Nàng muốn xoay người, nhưng cây đại thụ của Tử Hổ đã nổi dậy, hơn nữa vươn thẳng đến nơi đó của nàng. Nơi đó của Y Na còn chưa chuẩn bị tốt, bị hắn đâm vào lập tức đau đến oa một tiếng. Tử Hổ hình như bị dọa, giật mình không dám động. Y Na cắn răng, nàng chỉ vào nơi đó của mình, mặt có chút đỏ nói: “Chàng phải làm ướt nơi đó mới được.” Tử Hổ dồi dào kinh nghiệm đối với cái loại chuyện này, nhưng lực hành động cùng lực bền lại không giống bình thường. Hắn không có ý tưởng phức tạp của nhân loại, nói "làm ướt" liền vận dụng đầu lưỡi hắn. Y Na không thể không nói, mèo to là động vật thích liếm người, cho nên công phu của lưỡi hắn tốt lắm. Trong chốc lát, Tử Hổ ngẩng đầu nói: _“Ướt.” Mặt Y Na hoàn toàn đỏ bừng, nói: “Em biết, không cần chàng nói.” Này rất 囧, hắn còn ngẩng đầu báo cáo cho nàng! Tử Hổ lo lắng một chút lại nói: “Lần này phải giao phối.” Bởi vì lúc này làm nàng đau, cho nên lần này hắn hỏi một chút. Y Na hết chỗ nói rồi, chỉ có thể nhẹ nhàng gật đầu. Tử Hổ được tán thành liền hưng phấn đem đại thụ đặt ở nơi đó của Y Na, nhưng lần này hắn không có gấp, mà là nhẹ nhàng dò xét bên trong. Y Na bị hắn làm phát ngứa, cơ hồ cười ra tiếng, nhưng kế tiếp lại cười không nổi. Hai người đã qua một thời gian rất dài không có làm, nơi đó dưới tình huống không quá ướt rất khó chứa đại thụ của Tử Hổ, còn may hắn không quá mạnh mẽ, nếu không Y Na liền thảm. Cho dù như thế, chờ Tử Hổ xong việc, Y Na vẫn là nằm không nhúc nhích ở trên da thú, ngay cả sức lực đầu ngón tay cũng không có. Tử Hổ lại rất có tinh thần rống loạn chung quanh một trận, lúc này mới nằm ở bên người Y Na nghỉ ngơi. Y Na nghĩ bọn họ bây giờ không có gì không giống vợ chồng chân chính, trừ bỏ mọi việc trong nhà đều là Tử Hổ làm, nàng cơ bản đã là vợ người ta. Vợ phải làm cái gì? Thu dọn phòng, nấu cơm? Phòng này chỉ cần quét quét là được, nấu cơm toàn bộ là một mình Tử Hổ ôm lấy mọi việc. Có lúc Y Na làm chút thức ăn, nhưng cũng là nàng tự mình ăn, Tử Hổ người ta chỉ nếm thử một chút thôi. Vậy chẳng phải mình làm vợ rất thất bại sao? Nhưng Y Na đã không còn sức nghỉ ngợi, nằm trong lòng Tử Hổ, chậm rãi ngủ mất. Y Na cảm thấy ngày trôi qua thật sự thoải mái, thoải mái đến nỗi không có động thể lực sống. Nàng cảm thấy có chút nhàm chán, cả ngày trừ bỏ nhìn cây bắp non mọc, sau đó lại vui chơi giải trí, hoàn toàn không có gì có thể phát sầu. Nàng cảm thấy mình lại bắt đầu béo, ngay cả mặt đều tròn ra. Nhéo mình mặt, nàng cảm thấy hẳn là nên vận động một chút, nếu không, chiếu theo phương pháp nuôi dưỡng của Tử Hổ, nàng rất nhanh sẽ biến thành béo phì! Mà Tử Hổ lại thích xem nàng béo, nhìn đến nàng nhiều thịt, liền nhẹ nhàng liếm mặt nàng, xoa mông nàng. Y Na cảm thấy hắn đem mình trở thành baby, thích đến ôm vào trong ngực khiêng lên trên vai. Lại chải đầu lại thay quần áo, thật làm cho nàng rất bất đắc dĩ. Lúc này Tử Hổ đi ra, đại khái là đến thời gian đi săn. Y Na nói: “Em cũng cùng đi.” Tử Hổ gầm nhẹ, thanh âm rất nhẹ, hình như thương lượng cùng nàng, không muốn cho nàng đi. Y Na lôi kéo tay Tử Hổ nói: “Nơi này rất buồn, chàng dẫn em đi vào rừng rậm, đi dạo làm quen một chút.” Tử Hổ rất thích Y Na làm nũng với hắn, mới lung lay cánh tay vài cái liền buông tha, nói: “Được.” Y Na đặt một tay ở trong tay Tử Hổ nói: “Chúng ta nắm tay.” Tuy trình tự của bọn họ rối loạn một chút, trước tiên lên giường, hôn môi, cuối cùng mới là nắm tay, nhưng loại cảm giác này cũng không tệ. Tử Hổ học rất nhanh, giữ chặt tay nàng bước đi. Tay Tử Hổ rất thô ráp, xiết Y Na có chút đau. Hắn nắm rất chặt, như sợ đánh mất nàng. Chậm rãi đi vào rừng rậm, bên trong con mồi rất nhiều, nhưng bởi vì có Y Na đi theo cho nên Tử Hổ cũng không sốt ruột đi săn. Y Na cũng không có chìm đắm trong luyến ái, nàng vừa đi vừa quan sát tình huống chung quanh, đương nhiên cũng là để nhớ đường. Nàng thừa nhận bây giờ mình được Tử Hổ bảo vệ tốt lắm, nhưng không nói lên hắn sẽ vĩnh viễn không rời khỏi nàng. Nếu có một ngày nàng bị lạc ở trong rừng rậm, cũng phải nghĩ biện pháp đi ra ngoài. Nếu là vợ chồng, nàng sẽ không thể chỉ được bảo vệ, cũng muốn bảo vệ đối phương. Hôm nay đi hơn mười dặm, nàng cố nhớ cảnh chung quanh. Khi trở về, Tử Hổ vác con mồi trên lưng mang về động. Hai người ăn một bữa tiệc lớn, Y Na nói: “Trên núi này có thú nhân khác không?” Tử Hổ lắc đầu, nói: “Không có.” Vậy không cần lo lắng phải gặp tình huống thú nhân giành giật phụ nữ, Y Na nhẹ nhàng thở ra. Nhưng Tử Hổ lại nói: “Cuối sườn núi có một nhà.” _“Là một nhà sao?” Vậy cũng tốt, vẫn tốt hơn con báo dưới chân núi nhiều. Con động vật này bọn họ ăn hai ngày, chờ Tử Hổ lại đi, Y Na còn muốn đi theo. Nhưng mà lần này nàng cầm theo cung tên. Nàng muốn thử bắt con mồi. Tử Hổ vốn thích nàng mạnh mẽ, vì thế canh ở bên, xem nàng bắn chết con mồi như thế nào. Phía trước là một đám động vật giống như dê, một đám lớn như vậy, như thế nào cũng có thể bắn trúng một con đi! Y Na cũng không có chú tâm ngắm con nào, chỉ giương cung bắn đại. Nhưng năng lực cảm giác của động vật rất mạnh, nghe được tiếng động khác thường tứ tán ra bốn phía. Sức lực của nàng vốn không lớn như nam nhân, tuy rằng bắn trúng một con thú, nhưng chỉ làm cho nó bị thương nhẹ mà thôi. Y Na không phục nói: “Em cũng không tin, lại tiếp…” Tử Hổ nói: “Nàng phải chọn một con, nhìn thấy nó không chú ý mới…” Hắn đây là truyền thụ kinh nghiệm đi săn cho mình sao? Y Na nói: “Được.” Vì thế nàng nhắm ngay một con, ngắm đã lâu, thẳng đến tay có chút mỏi mới đột nhiên bắn tên. Véo, bắn trúng, nhưng con động vật kia lại mang theo mũi tên trên thân chạy giống như bay. Y Na nhăn nhó khóe miệng nói: “Sao em cảm thấy nó còn muốn khỏe mạnh hơn trước khi em bắn.” Bóng người bên cạnh chợt lóe, Tử Hổ đã phi ra, hắn cơ hồ là thần tốc di chuyển ở trong đàn động vật, một con động vật trưởng thành đã bị hắn tha trở về. Hắn đem cái xác đặt ở bên người Y Na, sau đó gầm nhẹ một tiếng. Ý là, chỉ cần như vậy là có thể. Y Na nói: “Em nhất định sẽ bắt được con mồi, hừ!” Nàng trở về nhất định mài mũi tên sắc bén hơn mới được, nếu không cho dù tên bắn trúng cũng rất khó lấy mạng con mồi. Đang lo lắng chuyện mũi tên, đột nhiên cảm thấy chân nhẹ hẫng. Lúc này mới phát hiện mình đã bị khiêng lên ngồi ở trên vai Tử Hổ, mà trong tay Tử Hổ mang theo con động vật chết. Một tay Y Na giữ đầu Tử Hổ, miễn cho mình rơi xuống, sau đó một tay khác mang theo cung tên nói: “Em nhất định phải săn một con to hơn con mà chàng bắt được.” _“Núi khác có cự lộc, lớn hơn nó nhiều.” _“Vậy đi săn cự lộc đi.” Tuy rằng không biết thứ kia to bao nhiêu, nhưng khổ người Tử Hổ lớn như vậy còn nói nó to, vậy nhất định rất đồ sộ. Vai Tử Hổ rất rộng, nàng phát giác hắn đi rất ổn, hình như bận tâm nàng ngồi ở trên người nên cũng không có đi quá nhanh. Tuy rằng với hôm nay không có săn được con mồi mà cảm thấy tiếc nuối, nhưng là có thể ở cùng Tử Hổ, cho dù làm cái gì bọn họ cũng cảm thấy rất vui vẻ.