Thuần Thú Sư [h+] (full)
Chương 43
Đánh suốt nửa giờ, Y Na cảm giác trên trán mình đều chảy mồ hôi, nàng lau một cái, sau đó cầm đao xương giắt bên thắt lưng lên.
Sói không ngừng kêu, cuối cùng càng tụ càng nhiều, rốt cục cả đàn vọt về hướng bọn họ. Ba thú nhân lấy ba người địch một lũ, nam nhân nhân loại cũng nhanh chóng cầm lấy vũ khí chuẩn bị hỗ trợ.
Sói mặc dù không có trí tuệ như thú nhân, nhưng sức mạnh động tác cũng không kém bọn họ. Hơn nữa số lượng đông hơn, cho nên có phần áp đảo.
Tử Hổ hét lớn một tiếng, biến thành hình thú vọt thẳng ra phía trước, lập tức tách đàn sói thành hai phía, lập tức tán loạn ra.
Vừa tách ra, nhân loại liền tụ thành từng nhóm từ ba đến năm người đối phó với một con sói, nhưng tình huống cũng không lạc quan, một móng vuốt sói liền chụp bay mấy người.
Tử Hổ hành động chung quanh Y Na, tận lực không cho sói tới gần nàng. Nhưng Y Na lại phát hiện bởi vì hắn chiếu cố nàng, cho nên trên người bị sói cào bị thương.
Đau lòng a, bây giờ dù sao hắn là chồng mình, sao có thể mặc kệ hắn bị thương đâu?
Y Na cắn chặt răng, liều mạng!
Nàng nắm đao xương ở trong tay, thấy Tử Hổ đang đánh nhau với một con sói, nàng đem tất cả đạo nghĩa giang hồ để ra sau đầu, cầm đao đâm tới.
Nhưng nàng quên một chút, da sói rất dày. Tuy nàng dùng hết toàn lực, nhưng chỉ tạo nên một cái lỗ rất nhỏ sau lưng nó mà thôi.
Lúc này sói ăn đau, quay lại táp một cái.
Dù sao Y Na từng được huấn luyện, liền cúi người né đi. Nhưng lúc ngồi xổm trên mặt đất nàng liền thấy được "hoa cúc" phía dưới cái đuôi sói đang vểnh vểnh.
Nguyên nhân là, lúc sói đánh nhau vì sợ mình ngã sấp xuống cho nên đong đưa cái đuôi chống đỡ thân thể. Bây giờ nó cùng Tử Hổ ôm nhau đánh đá, cái đuôi này khẳng định là phải cong lên, cũng bởi vậy vừa vặn bị Y Na nhìn thấy.
Y Na nhớ đến lần trước mình thành công, trong lòng cười hắc hắc, đây thật sự là cơ hội trời ban. Nàng giơ đao xương lên, dùng toàn bộ khí lực không chút nghĩ ngợi nhắm ngay "hoa cúc" của con sói, liền đâm vào.
Xoẹt!
Đối với phương bị Y Na bạo "hoa cúc", rên rĩ một tiếng ngã xuống đất.
Nàng vui sướng rút đao ra, sau đó hai mắt sáng lên nhìn bốn phía, xem có cơ hội tiếp tục bạo "hoa cúc" hay không.
Tử Hổ hét lớn một tiếng, hắn cho rằng phương pháp này tốt lắm, cho nên chủ động lôi một con sói lại, mình đứng ở phía trước hấp dẫn lực chú ý của nó.
Anh chồng nhà mình thật là tri kỷ, hợp tác lần đầu thành công trọn vẹn, hắn lập tức tìm được mục tiêu thứ hai.
Y Na cũng không làm hắn thất vọng, thật cẩn thận tránh ở xung quanh bọn họ, chỉ chờ con sói nhếch cái đuôi lên liền hành động.
Tử Hổ cố ý thẳng người đánh nhau, con sói đành phải nâng hai chân trước đứng lên, dùng hai chân sau chống đỡ. Đây là cơ hội, trong lòng Y Na nâng lên chữ V chiến thắng, lập tức lao ra đâm đao xương về phía trước, một con sói đáng thương lại bị bạo "cúc".
Sau khi bạo rất nhiều "hoa cúc", Y Na tổng kết, "hoa cúc" là rất yếu ớt, không nên đâm vào.
Nhưng sau khi nàng bận rộn bạo rất nhiều lần, phát hiện một chuyện, đó là nhân loại hình như học được chiêu này của nàng. Vì thế, nàng thấy có mấy nam nhân chạy phía trước hấp dẫn sói chú ý, phía sau có người cầm khúc xương đâm vào hoa cúc của sói.
Cứ như vậy, sau hai ba giờ, khi tất cả mọi người lâm vào tình trạng kiệt sức là lúc, bầy sói bởi vì tổn thương hơn phân nữa mà quyết định lui về trong rừng sâu.
Trận đánh nhau này, bọn họ thắng lợi, mà bầy sói chết hơn phân nửa, nguyên nhân chết nhiều nhất đó là bị ***.
Sau khi các thú nhân chiến thắng liền chạy vòng quanh rống to, Y Na kéo Tử Hổ nói: “Ngươi chữa thương cho tốt hãy rống.”
Nàng bôi thuốc cho Tử Hổ, sau đó lại phát giác làn da thú nhân thật sự là cứng như tường thành, lúc nãy thấy là bị thương, nhưng kiểm tra lại chỉ là bị thương ngoài da mà thôi.
Nhưng nhân loại tổn thất rất lớn. Đã chết mấy người, bị thương hơn mười người. Bọn họ bỏ người chết lại, một lần nữa tổ chức cuộc lữ hành.
Y Na cũng không có trách bọn họ máu lạnh, vì thế giới này là như thế, bọn họ không có thời gian cùng sức lực để ý tới người đã chết, bọn họ có thể sinh tồn đã rất không dễ dàng. Lựa chọn như vậy đối với bọn họ là có lợi nhất.
Y Na thấy bội phục bọn họ, vẫn có thể đi theo thú nhân một quãng đường rất xa, mới ngừng lại vào buổi tối.
Nàng rất muốn biết bọn họ phải đi bao nhiêu ngày, phải đi đến nơi nào?
Vân Thụ cũng bị thương, nhưng không quá nặng.
Nàng hỏi Vân Thụ, mọi người đây là muốn đi đâu?
Vân Thụ đáp: “Thảo nguyên lớn, nơi đó thích hợp cho nhân loại sinh tồn.”
Trách không được gần đây địa thế càng ngày càng trống trải, thì ra phải đi đến thảo nguyên a!
_“Còn bao lâu mới đến?”
Vân Thụ nói: “Lấy này tốc độ mà nói, hẳn là mười ngày.”
Mười ngày? Y Na nghĩ thầm, quả nhiên là lữ hành siêu dài a!
Nhưng mà, trong vòng mười ngày này, nàng tránh nhiều lần Tử Hổ đòi ân ái, cái này thật cũng không sai, có thể mượn cơ hội nghỉ ngơi một chút. Với nàng mà nói, đi đường xa không thể có cái loại chuyện này, rất mệt. Hơn nữa đi đường mệt, nàng có thể cưỡi ở trên người Tử Hổ nghỉ ngơi, lưng hắn rất rộng, có thể nằm lên được.
Vào đêm, tất cả mọi người nghỉ ngơi, nhưng trong đám người đột nhiên truyền đến tiếng một cô gái kêu thống khổ. Nhưng Tử Hổ giật giật cái lỗ tai, cũng không để ý, còn Y Na bởi vì ngủ không được mà giương mắt nhìn lên.
Bởi vì bốn phía đều có lửa, cho nên nàng nhìn rất rõ ràng, nữ nhân kia là phụ nữ có thai, âm thanh này nói lên nàng ấy sắp sinh sao?
Toàn thân nàng run lên, nhìn đến bộ dáng nữ nhân kia thống khổ, nàng nghĩ tới mình.
Một nữ nhân nhân loại lúc sinh con đều thống khổ như vậy, như vậy nếu nàng mang thai con của Tử Hổ, lúc sinh chẳng phải là càng khó sinh sao?
Thế giới này lại không có bác sĩ, ngay cả bà đỡ cũng không có, vậy nàng chẳng phải là thê thảm sao?
Nghĩ đến đây, Y Na càng sợ mình mang thai! Sờ sờ bụng, hy vọng không cần mang thai nha. Nhưng, ngẫm lại Tử Hổ cố gắng như thế, nàng có chút rơi lệ!
Lúc thất thần, thấy nữ nhân bị trói ở trên một cây cột, hai nữ nhân khác vuốt bụng nàng xuống phía dưới, hai nam nhân thì chống đỡ sau cây cột.
Mà nữ nhân kia thống khổ kêu to, hai chân mở rộng ra, hình như dùng sức bằng cả mạng mình!
Y Na cảm thấy đây là lần đầu tiên nàng thấy người ta có thể lộ ra biểu tình thống khổ như vậy, sợ tới mức không dám tiếp tục nhìn, liền lùi về trong lòng Tử Hổ.
Nhưng mà, cái này hoàn toàn tạo thành bóng ma tâm lý trong lòng nàng, đứa con cái gì, không có mới tốt.
Nữ nhân kia gào tới nửa đêm, cuối cùng thanh âm càng ngày càng yếu.
Cũng không biết trải qua bao lâu, một tiếng khóc của trẻ con vang lên.
Tiếp theo trong đám người hình như có người hoan hô, tiếp theo liền khôi phục yên tĩnh.
Y Na cảm giác nữ nhân kia đại khái đã chết đi, bởi vì không có nghe đến giọng nàng ấy. Nàng không dám đi chứng thật, rất sợ bởi vì mình chịu không nổi mà rời khỏi Tử Hổ.
Nàng thừa nhận cảm giác của mình đối với Tử Hổ là ỷ lại quá nhiều, cho nên không có biện pháp xác định mình có thể vì yêu mà bỏ qua sinh mệnh của mình như vậy hay không!
Ngày hôm sau, nàng rốt cục hay là thấy được nữ nhân kia, nàng ấy không chết, nhưng lại giống như đã chết bị người khác nâng đi đường.
Đứa con của nàng do một nữ nhân khác chiếu cố, mà đứa con kia, bởi vì cách quá xa cho nên Y Na cũng không có nhìn đến.
Cứ như vậy đi vài ngày, Tử Hổ cũng không có buông tha cho ý tưởng muốn cùng Y Na làm cái loại việc này, nhưng Y Na bây giờ có bóng ma tâm lý, chết sống không chịu.
Tử Hổ nóng nảy, nàng lấy đao xương ra uy hiếp.
Tử Hổ bất đắc dĩ, chỉ giống như con mèo to bị mắng mỏ vừa đi vừa ư ử.
Hắn như vậy làm cho người ta đau lòng, nhưng Y Na nghĩ tới tình hình nữ nhân kia sinh con, mọi ý niệm trong đầu lập tức đều biến mất.
Liên tục cự tuyệt mấy ngày, Y Na vốn tưởng rằng sẽ làm Tử Hổ thương tâm. Nhưng thú nhân này rõ ràng kiên cường hơn nàng tưởng tượng nhiều, hắn cũng không có thay đổi cái gì, đối với nàng vẫn giống trước kia.
Y Na có chút ngượng ngùng, thầm nghĩ mình làm như vậy có phải có chút quá mức hay không, dù sao người ta là nam nhân, chịu đựng như vậy cũng không tốt.
Cho nên đến cuối cùng, Y Na quyết định...lấy tay!
Mỗi khi Tử Hổ nhịn không được, nàng liền rút đao xương, vì thế mèo to chỉ có thể chịu đựng, chấp nhận dùng tay của Y Na.
Thẳng đến mười ngày sau, rốt cục bọn họ tới được trên thảo nguyên.
Ở trong này Y Na phát hiện có chút thực vật giống như ngũ cốc, nàng cao hứng đem một ít mầm cây đặt vào trong túi da thú của mình.
Không riêng gì ngũ cốc, còn có thực vật, tuy rằng nàng muốn mang đi một chút, nhưng Tử Hổ mang nhiều đồ lắm rồi. Bất đắc dĩ nàng đành bỏ lại, cáo biệt Vân Thụ và những nhân loại kia.
Từ sau khi rời khỏi nhân loại, Tử Hổ liền chờ Thì Thần cùng Hắc Hùng rời khỏi mới mang theo Y Na chạy đi. Y Na là không biết đường cho nên chỉ có đi theo hắn.
Tử Hổ cũng không sốt ruột, bọn họ chọn lúc thời tiết lạnh thì chạy đi, sau đó nóng lên liền dừng lại. Y Na đối với mọi thứ đều tò mò, chính là cá nhỏ trong hố sâu nàng cũng muốn nhìn vài lần, sờ một chút mới đi.
Tử Hổ đều tùy theo nàng, thẳng đến nàng xem đủ mới ra lại đi.
Đây là cái gọi là tuần trăng mật lữ hành đi! Nhưng trong tuần trăng mật này, không thể có cái loại chuyện này phát sinh. Y Na từng hỏi qua Vân Thụ tránh thai như thế nào, nhưng Vân Thụ lại nói, thế giới này nữ nhân vẫn muốn sinh con, nam nhân muốn cho nữ nhân có con của bọn họ, ai sẽ nghĩ tránh thai?
Nhưng mà, ở trong giới thú nhân, nếu nữ thú nhân bị thú nhân khác cướp đi, thì thú nhân này sẽ giết chết đứa con của nàng cùng thú nhân trước kia.
Y Na nghe xong hồi lâu mới nghe hiểu được, là thú nhân sẽ không nuôi con thay thú nhân khác, cho nên bọn họ có thể dễ dàng tha thứ nữ nhân có người khác ở bên ngoài, nhưng là nếu sinh ra, con của thú nhân khác sẽ bị cắn chết.
Đây cũng là nguyên nhân lúc đầu Tử Hổ hỏi nàng có con với người khác hay không, sau đó muốn đi giết đứa con kia.
Người thường sinh con khoảng bốn năm ký là khó sinh rồi, nhưng hình thể thú nhân lớn hơn nhân loại rất nhiều, vậy đứa con cũng sẽ rất lớn đi, sẽ rất rất khó sinh đó!
Y Na càng nghĩ càng sợ, thậm chí ngay cả nằm mơ cũng thấy mình khó sinh mà chết, Tử Hổ ôm đứa con khóc rống.
Nhưng mà, Tử Hổ hẳn là sẽ không khóc, mà nàng cũng không muốn chết!
Truyện khác cùng thể loại
29 chương
108 chương
24 chương
16 chương
213 chương
13 chương
3 chương