Thuận Tay Dắt Ra Một " bảo bảo"

Chương 52 : Thuận Tay Dắt Ra Một

“Nha đầu thối, thật là quá nghịch ngợm, có ai chỉnh người khác như vậy không hả!” Kết quả của việc quá cao hứng, chính là bị người khác hung hăng cốc lên đầu , mà tiếng nha đầu thối kia, cũng chỉ có bảo bối sư phụ của nàng mới gọi thôi. Ôm đỉnh đầu bị cốc đau, Tiểu Tiểu ai oán nói: “Sư phụ, sao Người còn gọi con là nha đầu thối, nha đầu ngốc thế. Con có ngốc thì cũng là từ nhỏ bị sư phụ gõ đến ngốc. Hu hu, ra tay cũng không nhẹ một chút, đau chết đi được…..” Tiểu Tiểu ủy khuất dẩu môi, qua hồi lâu mới nhảy dựng lên: “Sư phụ, sao Người lại ở đây? Người đến lúc nào vậy?” Lão nhân bóp trán thở dài, đồ đệ ngốc này, đúng là chẳng có chút tiến bộ nào cả! Mình đã ở đây được một canh giờ rồi, nó lại không cảm giác được? đã nói chuyện với nó lâu vậy rồi, nó mới nhớ ra mà hỏi “sư phụ, Người đến lúc nào vậy?” Haizz, chọn người không kĩ! Gặp phải đệ tử ngớ ngẩn này đây! “Nha đầu ngốc, vi sư đã đến hơn nửa ngày rồi, nhà ngươi mới nhớ ra hỏi câu này hả? Thật là…..” Lão nhân lắc đầu, đồ đệ này, thật ngốc! “Sư phụ à, đừng giận nữa, người ta cũng chỉ là cao hứng quá thôi mà!” lắc lắc cánh tay của ông, Tiểu Tiểu làm nũng như lúc còn nhỏ. “Làm sao vi sư dám giận chứ? Nếu như ngày nào đó chọc giận nhà ngươi, vạn nhất nhà ngươi cho vi sư uống ‘nước tiểu đồng tử’ thì sao?” “Sư phụ, làm sao đệ tử dám chứ? Nếu như dám làm thế, còn không bị sư phụ một chưởng đánh văng lên trời hay sao?” Tiểu Tiểu kéo tay sư phụ, vẫn là sư phụ tốt nhất, không yên tâm về mình nên mới đến đây thăm. “Tiểu Tiểu à, không phải con cho tên Hoàng thượng kia uống ‘nước tiểu đồng tử’ thật đấy chứ?” Lão nhân tìm một chỗ ngồi ngồi xuống, Tiểu Tiểu vội vàng giúp ông rót trà, bóp vai, ra vẻ hiếu thuận. Kỳ thực Tiểu Tiểu vốn rất hiếu thuận, đặc biệt là đối với sư phụ. “Đương nhiên là thật rồi, còn giả được hay sao? Sư phụ, Người không biết đâu, tên Hoàng thượng kia rất đáng ghét, hôm đó…..” ríu rít nói không ngừng, đương nhiên những lời từ trong miệng Tiểu Tiểu nói ra, cũng đã thêm mắm thêm muối không ít, còn thêm không ít giấm nữa, lão nhân ngồi nghe, Tiểu Tiểu nói xong, lão nhân thở dài nói: “Nói như vậy, hắn là đúng người đúng tội rồi. Nhưng mà Tiểu Tiểu, con xuống núi lâu vậy rồi, những chuyện nên làm đã làm chưa?” “Những chuyện nên làm?” Tiểu Tiểu khó xử nói: “Sư phụ, thật ra con vẫn đang làm, chỉ là có chút rắc rối. Ký hiệu trên lưng Điểm Điểm, huynh đệ của Hoàng thượng hình như đều có…..” “Haizz, biết ngay là vậy mà, nếu thấy khó tìm, thì cứ tùy tiện lôi một tên về là được rồi. Không phải Hoàng thượng thì là vương gia, bọn họ miễn cưỡng còn có thể nhớ được con.” Lão nhân khó xử nhìn nàng , nếu như lúc đó mình mà có mặt, nhất định sẽ bắt gian tại giường, cũng sẽ không xảy ra chuyện này rồi. “Cái này, có thể tùy tiện lôi về à? Hình như có chút không thích hợp thì phải?” Trong đầu Tiểu Tiểu hiện lên hình bóng một người, nếu như phải làm vậy, hình như điều kiện của hắn là thích hợp nhất, tính tình tốt, đối xử với mình cũng tốt, lại còn là vương gia, có tiền có quyền. chỉ cần đuổi hết nữ nhân trong phủ của hắn, thì hắn chính là hoàn mỹ nhất rồi. “Hết cách .….” “Lão đại…..” một bóng người vội vội vàng vàng chạy vào, Tiểu Tiểu quay đầu lại nhìn, thì ra là Hoa Nguyên. Hoa Nguyên chấn kinh nhìn ‘nam nhân’ trong phòng của Tiểu Tiểu, trong phòng Lão đại sao lại có nam nhân, hơn nữa tuổi tác lại lớn như vậy, không lẽ Lão đại thích như vậy à? “Chuyện gì?” Không chút hoang mang, Tiểu Tiểu hỏi như bình thường. “Lão đại, chuyện hôm qua tỷ nói khi nào thì bắt đầu?” kinh ngạc qua đi, Hoa Nguyên run rẩy nhìn Tiểu Tiểu , sợ nàng sẽ hủy thi diệt tích. (*) (*) Hủy thi diệt tích: Giết người diệt khẩu “Cứ đợi đi, đây là sư phụ của ta, đừng có nói với người ngoài đấy, cô đi làm việc trước đi!” cảnh cáo nhìn Hoa Nguyên, Hoa Nguyên vội vàng chạy ra ngoài. Tiểu Tiểu đứng dậy, từ dưới giường lấy ra một cái hộp, mở ra bên trong là từng xấp từng xấp ngân phiếu. “Sư phụ, đây đều là do con kiếm được, Người giúp con cất đi!” Để lại một ngàn lượng làm vốn, còn lại đều giao hết cho lão nhân. Lão nhân chấn kinh nhìn xấp ngân phiếu kia của đồ đệ, nó biết kiếm tiền từ lúc nào vậy? Sao mình lại không biết nhỉ? Nếu sớm biết vậy, trực tiếp để nó nuôi là được. “Đúng rồi, sư phụ, Người xuống núi rồi, Điểm Điểm của con thì sao?” đột nhiên nhớ ra gì đó, Tiểu Tiểu vỗ đầu hỏi. Điểm Điểm còn nhỏ như vậy, một mình trên núi rất nguy hiểm. “Con đó, còn biết có Điểm Điểm hay sao? Thằng bé hiện tại đang ở trong khách sạn, buổi tối ta sẽ bế nó qua đây. Sư phụ xuống núi có chút chuyện, chắc phải ba bốn ngày mới xử lý xong, mấy ngày này con chăm sóc cho nó đi!” Lão nhân nhìn nàng, bộ dáng hận sắt không thành thép, xem ra, không thể hi vọng gì nó được rồi, chỉ còn hi vọng vào Điểm Điểm thôi. Lãnh cung, không phải là nơi có thể ở lâu được, vội vàng nói mấy câu xong, lão nhân nhanh chóng rời đi. Nghĩ đến buổi tối Điểm Điểm sẽ qua đây, Tiểu Tiểu cao hứng đi ra ngoài, chạy đến nhà bếp dặn dò: “Làm chút điểm tâm vừa ngon vừa đẹp mắt! Buổi tối cần dùng!” Mặc kệ ánh mắt khó hiểu của họ, Tiểu Tiểu ngâm nga hát, vui vẻ đi ra ngoài. “Lão đại hôm nay sao thế nhỉ? Cao hứng đến vậy?” “Đúng thế, thấy quái quái sao ấy….” “Thì đó, chắc không phải là…..” Đi được rất xa, cũng có thể nghe được tiếng nghị luận phía sau, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, Tiểu Tiểu quay đầu lại, cười sáng lạn: “Giúp ta một chút, ta muốn xuất cung!” “Xuất cung? Lão đại, ra bằng cách nào?” Hoa Nguyên khó hiểu nhìn nàng, cái này hình như rất khó nha. “Đón một vị bằng hữu qua đây, thuận tiện mua chút đồ chúng ta cần dùng, các người chuẩn bị thức ăn chờ ta về là được!” ************ “Tiền thái ý, còn chưa nghiên cứu ra được thuốc gì hay sao?” Hỷ công công nhìn Hoàng thượng vẫn còn đang ngủ, hai ngày nay, hắn đúng là tiều tụy đi không ít. “Haizz, Hỷ công công, thật không dám giấu, thân thể của Hoàng thượng, căn bản không tra ra là bệnh gì….cho nên ……” Tiền thái y lắc lắc đầu, mấy nếp nhăn trên mặt càng hiện lên rõ rệt, tóc cũng bạc đi nhiều. “Tiền thái y, ta nghe nói nước tiểu đồng tử cũng là một loại thuốc, không biết…..” thử đề xuất một chút, Hỷ công công cũng không dám quyết định đến thuốc của Hoàng thượng. “Nước tiểu đồng tử? đúng là một vị thuốc, mấu chốt là nó cũng không phải trị được bách bệnh. Hơn nữa, Hoàng thượng thân thể ngàn vàng, sao có thể dùng loại thuốc này chứ?” Tiền thái y khó hiểu nhìn Hỷ công công, sao đột nhiên lão lại đề cập đến nước tiểu đồng tử, không lẽ là lão ta? “Tiền thái y đừng hiểu lầm, là ta cả ngày nghĩ đến bệnh tình của Hoàng thượng, trong lúc vô ý nghe được một vị công công nói đã từng dùng nước tiểu đồng tử chữa khỏi được bệnh, cho nên mới hỏi một chút, các người cứ tiếp tục nghiên cứu đi, tiếp tục đi…..” Hỷ công công nhanh chóng lui ra, cũng không phải là thái y, có rất nhiều chuyện không thể biết cặn kẽ ngọn nguồn.