Thuận Tay Dắt Ra Một " bảo bảo"

Chương 21 : Thuận Tay Dắt Ra Một

Gần nữa, gần nữa, Lân Vương cao hứng nhắm mắt lại, chuẩn xác nhắm ngay đôi môi đỏ mọng kia…. Í, sao cảm giác không đúng nhỉ? Môi của nàng từ lúc nào trở nên khô ráo như vậy? Lân Vương mở mắt ra, nhìn thấy đôi mắt đầy phẫn nộ, hơn nữa cái mà mình hôn được, cư nhiên lại là ống tay áo nàng che ngoài miệng…. “Ặc….chuyện này…” Lân Vương xấu hổ nhìn mỹ nhân đang bốc hỏa kia, lần đầu tiên lắp ba lắp bắp nói không nên lời. trong lòng than vãn: Tiểu Tiểu à, nàng tỉnh rồi cũng không cần gấp, nàng không để ta hôn nàng cũng chả sao, nếu nàng dùng tay che miệng thì hay rồi…Như thế, ta xem như cũng hôn được ngọc thủ của nàng, cũng xem như không chịu thiệt thòi gì. Nhưng mà, sao nàng lại dùng tay áo để che miệng chứ? Muốn hôn môi lại hôn phải ống tay áo, nếu như truyền ra ngoài, một đời anh minh của Lân Vương ta đều bị phá hủy mất…. “Ngài muốn làm gì vậy?” Nhìn tên Lân Vương kia vẫn còn đang kề vào tay áo của mình, không cần nghĩ cũng biết vừa rồi hắn muốn làm chuyện gì. May mà mình đủ cảnh giác, nếu không đã bị hắn hôn trộm rồi. Tiểu Tiểu thầm cảm thấy may mắn, nhưng miệng thì làm bộ hỏi như không biết chuyện gì xảy ra. “Ặc, Tiểu Tiểu, vừa nãy bên mép nàng có dính một hạt cơm, ta muốn giúp nàng lấy nó ra! Nàng tỉnh rồi à?” Lân Vương vẻ mặt lấy lòng nhìn nàng, trong lòng thầm cảm thấy may mắn đầu óc mình chuyển biến đủ nhanh, phản ứng đủ linh mẫn. Hạt cơm? Ta đây còn chưa ăn cơm thì lấy đâu ra hạt cơm chứ? Nhưng mà những lời này Tiểu Tiểu chỉ nghĩ thầm trong lòng, miệng không hề nói ra. Vương gia á hả? Thông thường rất coi trọng thể diện, nếu như chọc giận hắn, đối với mình cũng chả có ích lợi gì. Ngẩng đầu nhìn bốn phía xung quanh, tay vỗ vỗ giường chiếu mềm mại dưới thân, từ lúc nào, chỗ mình ngủ lại đổi rồi? Đây là đâu, nhìn mấy thứ trang sức xa hoa này, không phải là phòng ngủ của Lân Vương đấy chứ? Tốt nhất là không phải à nha, bằng không, chính mình thật đúng là sẽ bị hắn hại chết! “Đây là đâu?” Nhìn vẻ mặt tươi cười của Lân Vương, Tiểu Tiểu hỏi. “Tẩm thất của bổn vương…của ta!” Lân Vương kịp thời sửa lại lời nói, xem ra lúc bình thường hắn ở trong phủ đều là xưng hô như vậy. “Ta vào đây bằng cách nào, không phải ngài bế ta vào đấy chứ?” Tiểu Tiểu vội vàng giấu cánh tay vào trong tay áo, lỡ như để hắn nhìn thấy mấy cái chứng cứ trên người mình, thế thì khó mà ăn nói lắm đây. Lân Vương ở bên cạnh hiển nhiên đã nhìn thấy động tác của nàng, hắn bất động thanh sắc nói: “Đúng vậy!” “Ngài không làm gì ta đấy chứ?” Cúi đầu nhìn y phục trên người, không khác với những gì mình mặc cho lắm, nàng mới yên lòng. “Không có!” Lân Vương cam đoan nói. Ngoại trừ cởi hết y phục của nàng, giúp nàng xoa dược lên toàn thân, lại giúp nàng mặc lại y phục, sau đó ôm nàng ngủ một giấc, mấy việc khác cái gì cũng chưa làm. Đương nhiên mấy lời này chỉ nghĩ thầm trong lòng, hắn cũng không có nói ra. “Ô, vậy thì thật cám ơn ngài rồi, Vương gia! Ta phải về đây, bằng không, Thủy Thủy sẽ rất lo lắng” Tiểu Tiểu từ trên giường bò dậy, cảm thấy trên người tự dưng hết đau rồi, xem ra, ngủ một giấc thật là có tác dụng. Lân Vương kéo cánh tay nàng, hỏi: “Trời đã tối rồi, ta đã chuẩn bị thức ăn, chắc nàng cũng đã đói, chúng ta ăn cơm trước đi!” Không cự tuyệt, Tiểu Tiểu để mặc cho hắn lôi kéo mình đến trước bàn thức ăn ở bên ngoài, tận tình hưởng thụ mỹ vị trước mắt. Đây cũng là một trong những nguyên tắc của Tiểu Tiểu, có tiện nghi thì phải chiếm, đặc biệt là tiện nghi tự mình dâng lên, không chiếm thì đúng là ngốc! Lân Vương đã chuẩn bị xong các loại món ngon mỹ vị, xem giờ giấc hiện tại, ai mà biết phủ Thừa tướng có để lại cơm cho mình hay không? Ăn không no, làm sao mà xin lỗi bao tử của mình đây? Nhưng mà Tiểu Tiểu vẫn chưa biết Vu Hoa đã từng tới đây, nếu như biết được một màn nói chuyện lúc nãy, nói không chừng nàng sẽ từ bỏ tiện nghi nhỏ trước mặt này, lập tức chạy về phủ Thừa tướng. Lân Vương ôn nhu gắp thức ăn cho Tiểu Tiểu, ăn một lúc sau thì đem nước trà không nóng không lạnh đưa đến bên miệng Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu không khách khí mà uống, uống xong lại tiếp tục ăn những món ngon cuồn cuộn không ngừng gia tăng kia…. ăn cũng khá no rồi, nàng mới chợt cảm thấy kinh ngạc, hình như lúc nãy Lân Vuơng chưa có ăn qua cái gì cả? Đột nhiên ngẩng đầu lên, Lân Vương vẻ mặt tươi cười hỏi: “Sao thế? Muốn ăn cái gì?” Cái khẩu khí ôn nhu, ánh mắt quan tâm kia, làm cho Tiểu Tiểu lầm tưởng mình chính là người yêu của hắn. Nhưng làm sao có khả năng chứ? Mình và hắn cũng chả thân thiết gì, chỉ mới gặp mặt có hai lần thôi nha… “Vương gia, sao ngài không ăn?” Tiểu Tiểu tò mò nhìn hắn, lại đem những thức ăn chất cao như núi trong chén của mình chuyển qua chén Lân Vương một ít, hồn nhiên không cảm nhận được làm như vậy mờ ám cỡ nào…. “Nàng ăn no rồi, ta mới ăn!” Lân Vương nhìn ánh mắt tự nhiên không chút giả tạo của nàng, cười càng thêm sáng lạn. Gắp những món ngon trong chén lên, nghĩ đến đây là những thứ nàng vừa gắp qua, ăn vào cũng cảm thấy cực kì ngon miệng… Tiểu Tiểu nhìn trộm hắn, hắn ở dưới ánh sáng của nến, lại ôn nhu như vậy, vô hại như vậy, cộng thêm cái vẻ bề ngoài đẹp hơn cả nữ nhân, chả trách hắn lại trở thành mục tiêu đệ nhất của tất cả các thiếu nữ chưa kết hôn trong thành! Đột nhiên trong đầu lại nghĩ đến mấy chuyện linh tinh lúc chiều, không biết lúc hắn tỉnh lại nói như thế nào với Thủy Thủy, Thủy Thủy lại sẽ như thế nào trở về nói với Thừa tướng…. Vừa nãy hắn vẫn chưa hỏi mình, nói như vậy là hắn cũng không biết rõ người cũng hắn triền miên là ai? Hắn sẽ nghĩ là Thủy Thủy chứ? Vậy thì tốt quá rồi, sớm hoàn thành tâm nguyện của Thủy Thủy một chút, cũng coi như là lễ vật mình tặng cho người bằng hữu đầu tiên sau khi hạ sơn. Bước thứ nhất đã xong, tiếp theo là thám thính sở thích của hắn một tẹo. Lo liệu tốt mọi việc, mới có thể làm cho Thủy Thủy sau khi gả qua đây hạnh phúc một chút… “Vương gia, ngài cảm thấy nữ nhân như thế nào thì tốt?” Nhìn thấy hắn tâm tình tốt, Tiểu Tiểu ra vẻ tùy ý hỏi. Lẽ nào Tiểu Tiểu có ý với mình? Nghĩ đến đây, Lân Vương cả mặt hướng tới nói: “Ta thích nữ nhân như thế này….”