Thuần phục tướng công

Chương 7 : Chương 3.2

Mấy ngày kế tiếp, Vũ Y như người mất hồn , cả ngày thơ thẩn. Nàng cứ sững sờ, hai mắt mê man, không biết đang nhìn chỗ nào, môi hồng nhuận ngẫu nhiên lại ngây ngô cười. Liền ngay cả khi xem trướng sách, nàng cũng có thể đột nhiên sợ run, cầm bút nửa ngày trên tay , mực nhỏ từng giọt xuống sổ sách mà nàng không hề hay biết. “A, cẩn thận!” Từ Hương nhanh tay cướp cuốn sổ, miễn cho Vũ Y sẽ có hành động vẽ một đóa hoa lên đó. “Làm sao vậy?” Vũ Y phục hồi tinh thần, chớp mắt mấy cái liền phát hiện toàn bộ nữ nhân trong phòng đều nhìn nàng. “Muốn ngươi nhìn lượng tơ lụa thu vào quý này, tâm hồn ngươi lại bơi tới đâu rồi?” Chức di hạ chén trà, nhìn nàng một cái. “Không, không có.” Nàng hàm hồ đáp, cầm lấy một bản sổ khác tiếp tục xem, bộ dáng kia rất giống tiểu oa nhi làm chuyện xấu bị bắt quả tang. Không xong, một mình còn có thể lơ đễnh,còn lúc này các a di đều ở đây, nàng nếu không chuyên chú, khẳng định sẽ bị nhìn ra manh mối. Nghĩ vậy nàng thu lại tâm tình, theo bản năng sờ sờ cái gáy, xoa quanh vết cắn màu hồng(S:TA chém >.