Thuần phục tướng công

Chương 6 : Chương 3.1

Edit : Bích Song Beta: Golden Nguyệt lạc ô đề, sương mãn thiên. Bên trong Phương phủ tràn ngập không khí không bình thường. Thủ lĩnh Hắc Sam quân, tên nam nhân Sở Cuồng đáng sợ thế nhưng ở lại Phương phủ! Không chỉ có hắn, liền ngay cả đám người Tần Bất Hoán cũng ở lại không đi. Đám người hầu thần sắc khẩn trương, dẫn mười hai trướng chủ tới phòng dành cho khách nam, đám người Tần Bất Hoán đều tự an bài , mỗi người một nơi. Cũng may Phương phủ có diện tích lớn, trừ bỏ vài toà đình đài lầu các, vẫn còn trống bảy tám phòng, có thể bố trí ổn thỏa cho hơn chục nam nhân kia. Toàn bộ nữ quyến nha hoàn đều tránh trong phòng , từ chối tiếp cận bon họ. Xuân Bộ cùng Thu Ý lại không thể né tránh, bĩu môi cầm hòm thuốc, nhanh chân bước trên hành lang gấp khúc. Đi đằng trước hai người là một thân ảnh xanh biếc – Vũ Y. Bóng đêm đã bao trùm, sau khi dùng bữa tối nàng dặn dò hai nha hoàn lấy hòm thuốc đi theo nàng. Vũ Y đi xuống hành lang gấp khúc, thềm đá, bước trên vườn hoa. Nền đất được khảm đá vũ hoa, từng cái trong suốt êm dịu, tản mát nhu hòa sáng bóng dưới ánh trăng. “Có phái người đưa thuốc cho Hắc Sam ngoài phủ không?” Nàng đi lại nhẹ nhàng, đôi mắt dưới ánh trăng còn sáng ngời hơn cả. “Theo tiểu thư dặn dò, nô tỳ đã cho người đi trị thương.” Thu Ý trả lời, sớm đem sự tình xử lý thỏa đáng. Phòng của mười hai trướng chủ cùng huynh đệ Hạ gia đều tắt đèn, tiếng ngáy rung trời vang lên đều đặn. Vũ Y không gõ cửa, đặt kim sang dược ở đó xong liền rời đi. Tần Bất Hoán phụ trách đóng cửa và mở cửa, trên mặt lộ nụ cười hiền lành, tuấn mỹ bất khả tư nghị. Hắn nhận lấy kim sang dược,nói chúc ngủ ngon rồi mới đóng cửa. Bắc Hải Liệt ngay lập tức yên lặng, khi tiếp nhận kim sang dược thì thoáng gật đầu. Vũ Y nghe thấy mùi rượu, đoán rằng hắn đang tự nâng chén. Đi được vài chỗ, ánh trăng dần dần ngã về tây, kim sang dược trên tay chủ tớ ba người chỉ còn một hộp. Vũ Y chưa ngừng cước bộ, đi đến nơi Sở Cuồng nghỉ ngơi. Ngọn đèn xuyên thấu qua rèm cửa sổ,chiếu sáng một nửa hành lang, Sở Cuồng còn tỉnh. Vũ Y đi lên cửa hiên, chậm rãi thong thả bước vào trước cửa. Nàng hít sâu một hơi, còn chưa mở miệng,trong phòng đã vang lên tiếng nói trầm thấp. “Ai?” thanh âm của Sở Cuồng cho dù cách cửa sổ cũng vẫn rõ ràng hữu lực. Nàng xiết chặt tiểu quyền đầu, áp chế cảm xúc bối rối nhỏ bé. Nắm chặt tay, nàng mới phát hiện lòng bàn tay đã sớm đầy mồ hôi. “Phương Vũ Y.” Nàng nhẹ giọng khai báo thân phận. “Chuyện gì?” “Đưa kim sang dược đến cho Sở tướng quân.” Căn phòng im lặng trong chốc lát, sau một lúc lâu mới nghe thấy lời đáp lại. “Vào đi.” Vũ Y đẩy cửa, đi vào phòng khách rộng lớn, lại không thấy bóng dáng Sở Cuồng. Nàng nhăn mày liễu có chút kinh ngạc. Vừa rồi còn nghe thấy thanh âm, như thế nào lúc này lại không thấy người đâu? “Người đâu rồi?” Xuân Bộ nhịn không được lên tiếng hỏi, đặt thuốc xong đi vào nội sảnh. Người này thực không lễ phép, muốn tiểu thư vào phòng, bản thân lại lẩn mất không thấy bóng người – Mới đi tới nội sảnh, chợt nghe Xuân Bộ phát ra giọng thét chói tai, tiếp theo là thanh âm vật nặng ngã xuống đất. Rồi sau đó, lại có thanh âm bọt nước, rồi thanh âm nam nhân mắng chửi. “Sao lại thế này?” Vũ Y giật mình, bất chấp cấp bậc lễ nghĩa, nhấc làn váy dài vội vàng ba bước thành hai bước chạy vào. Trong đó, Sở Cuồng ánh mắt hờn giận mạnh mẽ bắn đến, làm nàng đương trường đông cứng – Ách, cho dù hắn không trừng nàng thì hình ảnh trước mắt cũng làm cho nàng sợ tới mức không thể động đậy. Ông trời, Sở Cuồng không có mặc quần áo nha!(S: ồ , màn thoát y free) Hắn ngồi trong bồn tắm, thân thể cao lớn khiến cái bồn tắm này có vẻ nhỏ hẹp, da thịt ngăm đen được che kín bởi dòng nước trong suốt. Tóc ướt hỗn loạn trên đầu , đại khái là vừa gội qua đi. Một giọt nước từ tóc hắn chảy xuống dọc theo góc cạnh khuôn mặt rõ ràng, trượt qua cái gáy rắn chắc, lồng ngực rộng lớn, rồi đến cơ bụng xoay một vòng tròn– Vũ Y nhất thời như bắt lửa, nóng nóng , đỏ hồng thành một mảnh. “Ách, Sở, Sở, Sở tướng quân –” Không nghĩ tới lại gặp được hắn đang tắm rửa, đầu lưỡi nàng cứng đờ không nói nên lời. “A — ngươi ngươi ngươi — ngươi như thế nào lại trần truồng?!” Thu Ý nhìn thấy thân thể nam nhân cao lớn, liền phụ họa cùng Xuân Bộ, thanh âm nâng cao thêm vài bậc. Chính là, lá gan nàng khá lớn, không những không ngất xỉu ngay tại chỗ mà còn có thể bình tĩnh chất vấn.? “Có ai mặc quần áo đi tắm không?” Sở Cuồng lạnh giọng hỏi. Nằm bên cạnh bồn tắm là Xuân Bộ,người chạy vào đầu tiên. Nàng hai mắt nhắm nghiền, không nhúc nhích, không ít bọt nước dừng trên người nàng, xiêm y đã ướt mất một nửa. “Xuân Bộ!” Thu Ý xoay người, lo lắng lay Xuân Bộ. “Ngươi, ngươi làm gì nàng vậy!” Nàng hổn hển hỏi. Sở Cuồng trừng mắt, không thèm để ý. “Thu Ý, không được vô lễ.” Vũ Y khẽ quát, trên mặt đỏ bừng còn chưa có hết. “Chúng ta tự tiện xông vào, không đợi Sở tướng quân mặc quần áo, là chúng ta không đúng.” Tầm mắt của nàng nhìn lung tung khắp phòng, chính là không dám đặt lên người hắn, vừa mới lén nhìn một cái đã làm cho trái tim nàng kinh hoàng, miệng khô lưỡi khô. “Nhưng là –” Thu Ý không.chịu nhưng lại không nghĩ được lời nào phản bác. Sở Cuồng mắt lạnh nhìn các nàng, chậm rãi tắm rửa như cũ, không coi ai ra gì cầm khăn lau cánh tay ngăm đen của mình. “Đi ra ngoài.” Hắn đơn giản nói, con ngươi đen lợi hại nhìn Thu Ý, ngữ khí đông lạnh khiến người ta phát run. Thu Ý không dám cãi lời, cũng không muốn ở lâu, không cần Sở Cuồng nói lần thứ hai, lập tức nâng Xuân Bộ toàn thân mềm nhũn dậy, dùng toàn bộ khí lực bú sữa kéo bằng hữu, hoả tốc chạy ra ngoài(nguyên văn: tựu vãng ngoại bào). Con ngươi đen sau khi nhìn hai nha hoàn rời đi mới quay lại Vũ Y . Nàng chân tay luống cuống, chỉ có thể miễn cưỡng cười trừ. “Kia, Sở tướng quân, ta để dược các ở chỗ này, tắm rửa xong hãy bôi lên mình.” Nàng thong thả hướng phòng khách thối lui, không có dũng khí cùng Sở Cuồng ở một chỗ. Khi hắn quần áo chỉnh tề, nàng vẫn khẩn trương không thôi, huống chi hắn hiện tại toàn thân trần trụi, thân hình cao lớn trần như nhộng, càng có vẻ tràn ngập tính uy hiếp hơn – Giày thêu mới bước ra nội sảnh, tiếng nói thấp trầm lại lần nữa vang lên. “Đem dược lại đây.” Sở Cuồng nói. Vũ Y cầm lấy hộp dược, cố lấy dũng khí trở lại nội sảnh,vừa đi vừa cúi đầu. Nàng không dám nhìn hắn, lại tinh tường cảm giác được hắn đang nhìn nàng. Kia ánh mắt như ngọn lửa, bị hắn nhìn chăm chú, phảng phất ngay cả da thịt đều nóng bừng rồi! “Ta để ở chỗ này.” Nàng đem dược hộp đặt ở nơi thấp thấp mà hắn có thể với tay lấy, xoay người chuẩn bị đi. “Phương Vũ Y.” Sở Cuồng lại lên tiếng. “Ân? Sở tướng quân còn có chuyện gì muốn dặn dò?” Nàng ngẩng đầu, hai má như cũ nóng hồng, cố gắng đem tầm mắt cố định nhìn hắn từ phần cổ trở lên, không dám di chuyển xuống dưới. Hắn vươn tay, đầu ngón tay ngoắc ngoắc nàng, bộ dáng cuồng dã vọng tứ, thực giống cuồng vọng đạo tặc nàng đọc được trong sách, loại người này là không bao giờ để ý đến thế tục lễ giáo. Vũ Y mờ mịt nhìn giọt nước rơi xuống từ đầu ngón tay hắn, mắt chớp chớp. Nàng không sợ hắn, nhưng con ngươi đen có tia quang mang khác lạ khiến nàng run rẩy, làm cho một mặt nữ tính nhất trong cơ thể nàng cảm thấy yếu đuối vô lực. Mỗi lần tiếp xúc đến ánh mắt hắn, ngực nàng liền nóng lên, tim đập rối loạn — “Lại đây.” Sở Cuồng mở miệng, ngữ khí không kiên nhẫn. Thấy Vũ Y ngây người bất động, thân mình mảnh khảnh sững sờ tại chỗ, chớp mắt nhìn hắn như trúng tà. Hắn hoài nghi, nếu không lên tiếng kêu nàng, nói không chừng nàng sẽ đứng đó cả đêm. Vũ Y hít sâu một hơi, muốn nói vài câu nam nữ thụ thụ bất thân linh tinh gì đó. Nhưng lời đến bên môi lại bị ánh mắt sắc bén ấy chiếu thẳng mà nuốt vội vào trong. Sở Cuồng không phải nam nhân có thể nhận cự tuyệt, mệnh lệnh của hắn ai cũng phải phục tùng. “Sở tướng quân muốn ta làm cái gì?” Vũ Y hỏi. “Xoa.” Hắn xoay người sang chỗ khác,phiến lưng rộng lớn ngăm đen ở trước mắt nàng không sót cái gì. Ách, xoa, xoa, xoa cho hắn?!(S: Tranh thủ ăn đậu hũ =]) Vũ Y hô hấp ngưng trọng, suýt nữa không thở nổi. Ông trời, ý tứ Sở Cuồng là muốn nàng xoa thuốc cho hắn? Nghĩ đến phải tự tay mơn trớn da thịt trần trụi của hắn, hai tay của nàng bắt đầu run run, ngốc tới cực điểm, cơ hồ ngay cả dược hộp đều cậy không ra. Làm một hồi lâu sau mới mở được, thật cẩn thận chạm vào lưng hắn. Trên làn da ngăm đen cư ngụ các vết thương lớn nhỏ, đám thổ phỉ trước khi giãy chết còn lưu lại cho hắn vài đạo dao nhỏ. Miệng vết thương tuy rằng không sâu, nhưng vẫn nhìn thấy máu, trải qua thời gian nửa ngày, máu khô cứng che lại vết thương không thể xoa thuốc. “Ngươi không đau sao?” Nàng nhỏ giọng hỏi, từ ống tay áo lấy ra cái khăn, thấm nước sau đó dùng cử chỉ nhẹ nhàng ôn nhu nhất lau đi vết máu đọng. “Vết thương nhỏ.” Hắn nhún vai, thoáng nghiêng đầu, nhìn về phía cặp tay nhỏ bé đang đặt trên bờ vai mình. Tay nàng thực nhẹ nhàng non mềm, lúc di chuyển lại đặc biệt toát ra cỗ hương khí. Hắn không thể xác định trận mùi thơm kia là đến từ xiêm y của nàng, hay là thân thể của nàng. Vũ Y chuyên chú chữa thương cho hắn, cảm xúc khẩn trương nhưng thật ra vơi đi phân nửa. Lau xong vết máu, miệng vết thương ẩm ướt lại khó bôi thuốc, nàng không suy nghĩ nhiều liền dùng ống tay áo lau lau chỗ ẩm ướt đó. Xác định miệng vết thương ổn thỏa mới bôi thuốc lên. Xúc cảm mềm mại làm người ta bình tĩnh như trận xuân phong ấm áp, thổi qua vết thương liền tiêu trừ đau đớn. Hắn giống dã thú khó phục tùng dưới sự đụng chạm của nàng mà thoải mái cơ hồ muốn thở dài. Hắn có chút kinh ngạc, kinh ngạc về ôn nhu của nàng, cũng kinh ngạc về sự lớn mật của nàng. Bình thường nữ tử nhìn thấy hắn, không phải sợ tới mức lạnh run, chính là giống cái nha hoàn kia ngất lịm ngã xuống đất, làm sao còn dám tiến đến gần, nghe lệnh thoa thuốc cho hắn? Mà nàng lại phảng phất không chịu ảnh hưởng, cặp song đồng thu thủy trong suốt kia nhìn không ra nửa phần sợ hãi. “Ngươi có biết chuyện của ta?” Sở Cuồng hỏi, thân hình cao lớn đột nhiên nằm ngửa, nhàn nhã tựa vào bên cạnh bồn tắm, hưởng thụ cảm giác non mềm tay nhỏ bé lướt qua trên người. Vũ Y gật đầu, vẫn chuyên chú xoa thuốc, ngay cả đầu cũng chưa nâng. “Gia huynh từng đề cập qua.” “Phương Tứ nói như thế nào?” Hắn khơi mào mày rậm. “Nói ngươi là lương tướng, là người tốt.” “Người tốt?” Mày rậm nhếch rất cao, khuôn mặt tuấn tú hiện lên một tia ý cười tự giễu. Tung hoành chiến trường mấy năm, Man tộc nhắc tới hắn liền sợ tới mức chân mềm nhũn, hai chữ người tốt này cho tới bây giờ chưa từng cùng hắn có liên quan. Phương Tứ đã chết kia chỉ là một nam nhân gầy yếu, bình thường lặng yên ít lời, nhưng mỗi lần đưa ra kế sách, lại làm cho người ta không thể không tâm phục khẩu phục. Sở Cuồng dẫn Hắc Sam quân dựa theo kế sách của Phương Tứ, đánh cho Man tộc hoa rơi nước chảy. Phương Tứ thể nhược, không thể lãnh binh xuất trận, vài lần thân hãm hiểm cảnh, luôn ở tình huống chỉ mành treo chuông, đều là do Sở Cuồng cứu. Đại khái là tín nhiệm Sở Cuồng, cũng là vì báo ân, mới có thể trong lúc bệnh tình nguy kịch mà đem Vũ Y cùng Cán Sa Thành phó thác cho hắn. Tiểu nữ nhân xinh đẹp như thế, hơn nữa đại thành lại phú khả địch quốc, bất luận kẻ nào nhìn cũng đều cho rằng đó là lễ vật cầu còn không được. Chỉ có điều Phương Tứ tặng lễ tuy quý trọng, nhưng cũng thật sự khó giải quyết. Sở Cuồng phát hiện nữ nhân nơi này muốn ngăn cản hôn sự của bọn họ. Muốn Hắc Sam quân nghỉ ngơi, chính là kế hoãn binh, các nàng không hy vọng hắn cùng Phương Vũ Y thành thân a. “Trừ bỏ Phương Tứ, ngươi còn có thân nhân khác không?” Sở Cuồng nghĩ tới đám nữ nhân vây quanh nàng trong đại sảnh, mày không khỏi nhíu lại. “Phụ mẫu đều mất. Trước mắt chỉ còn một đệ đệ, tên gọi Tiểu Thất.” Vũ Y rũ mắt xuống, không có nhìn hắn. “Hắn ở nơi nào?” “Trước mắt ở thành Cẩm Tú, vì mua bán tơ lụa, cùng nhóm hồ thương đàm phán đi.” “Dẫn dắt dân thành chống lại đạo phỉ không phải hắn?” Hắn nhìn nàng, con ngươi đen có chút quang mang đăm chiêu. “Không, dân thành đều được huấn luyện, sớm lập đội hộ vệ, gặp thời khắc nguy nan sẽ tự hành động.” Nàng nói xong lời nói dối, bỏ qua sự tích anh hùng của mình , không thèm nhắc tới. Ách, Sở Cuồng đại khái sẽ không muốn thành thân với một nữ nhân đanh đá giương cung giết địch đi? Vì tránh dọa hắn, nàng quyết định trước có một ít bí mật, sau này có cơ hội sẽ khai báo với hắn. Nàng đầu cúi càng thấp, đang mải suy tư, không để ý cánh tay nam nhân nâng lên, phút chốc chế trụ cằm của nàng bắt buộc nàng ngẩng đầu lên. Vũ Y không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể ngẩng đầu vọng tiến cặp con ngươi đen thâm thúy kia. Tay hắn vẫn ẩm ướt, mang theo nhiệt năng khác thường, nhiệt độ cơ thể hắn từ khi hai người tiếp xúc liền thấm vào da thịt, rạng mây hồng trên mặt khó khăn lắm mới rút đi bây giờ lại quay trở lại chiếm lĩnh hai gò má nàng. Ngay cả trái tim cũng hoang mang rối loạn, nàng không có lảng tránh tầm mắt mà cùng hắn giao triền. Nếu nói là dũng cảm, không bằng nói là quang mang trong mắt hắn mê hoặc nàng, khiến nàng không thể di dời tầm mắt thì đúng hơn. Sở Cuồng thong thả tới gần, giọt nước trên tóc nhỏ xuống, thấm ướt quần áo nàng, hô hấp nam tính cũng từng bước ập lại, xuy phất lên da thịt nàng. Hô hấp của hắn khiến nàng cảm thấy nóng, nước trên tóc hắn lại khiến nàng lạnh. Nóng lạnh đồng thời, mang đến kích thích khác thường, làm thần hồn nàng rung động – “Ngươi rất đẹp.” Sở Cuồng chậm chạp nói, ngọn lửa trong con ngươi đen lướt qua ngũ quan xinh xắn. Đây là lần đầu tiên từ khi vào thành đến nay hắn đánh giá nàng. Nàng hạ mi che dấu tia vui sướng trong mắt. Từng có vô số người nói nàng xinh đẹp, nhưng lời này nói ra từ trong miệng hắn lại có vẻ phá lệ bất đồng, khiến nàng vui sướng không thôi. Hắn giơ lên tay nhỏ bé non mềm, đặt ở bên môi, chậm rãi vuốt phẳng, dã thú bắt đầu đánh hơi được con mồi. “Ngươi rất thơm.” Sở Cuồng nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, môi mỏng cười nhẹ. Môi hắn thực nóng, trong lòng nàng một trận tê dại, tay nhỏ bé nhẹ nhàng run rẩy. Nàng muốn tránh, muốn chạy trốn, bất quá không thể động đậy. Hắn là tính hôn nàng, hay là cắn nàng? Thấp trầm thanh âm vang lên, tiếng nói Sở Cuồng làm nàng bừng tỉnh. “Phương Vũ Y.” Nàng ngẩng đầu lên, nhìn Sở Cuồng, trái tim kinh hoàng. “Ta có thể thú ngươi.” Hắn tuyên bố xong mỉm cười sâu sắc. Có thể?! Hai chữ này như dội cho nàng một gáo nước lạnh, không khí vui vẻ xuân ý hoà thuận lúc trước đảo mắt tan thành mây khói. Không phải hắn nguyện ý hay vinh hạnh, mà là “Có thể”?! Cứ như cùng nàng thành thân là bố thí, nàng nên cảm động khóc rống , dập đầu tạ ơn hắn. Vũ Y hít sâu một hơi, nhìn thẳng Sở Cuồng. Hắn cũng nhìn nàng, bộ dáng tựa như một người có địa vị cao nay nhân nhượng hạ mình , chỉ chờ nàng đồng ý. Này nam nhân là đang chờ đợi nàng nói lời cảm tạ sao? Nàng nắm tiểu quyền đầu giấu dưới làn váy áo , cúi gằm mặt xuống đất. “Ngươi thú ta, là vì mũi ta không dài sao?!” Nàng ngọt ngào hỏi, thậm chí còn miễn cưỡng mỉm cười, chỉ có song đồng là tiết lộ cảm xúc chân thật. Sở Cuồng từ trong bồn tắm đứng dậy, bọt nước bắn tung tóe, thân hình trần trụi cao lớn ngạo nghễ giống như thần chỉ (????). Hắn cất bước đi tới cầm khăn chà lau thân thể, động tác thong dong tự tại, không có nửa phần ý tứ né tránh. “Nữ nhân,” Hắn đi tới nâng cằm nàng. “Tắt đèn đều giống nhau.” Hắn đơn giản nói, nhún nhún bả vai rộng lớn. Oanh! Vũ Y trước mắt tối sầm, trên đầu có ngọn khói vô hình thoát ra, phấn quyền dưới lớp vải càng nắm chặt. Nha! Này tên đáng giận, dám nói với nàng như vậy! “Ngươi –” Nàng tức giận đến đỉnh đầu quả thực bốc hơi nước, rất muốn hung hăng mắng hắn,rồi lại vươn chân đá hắn mấy cái,muốn trừng phạt hắn vô lễ. Nhưng mới hé miệng, hô hấp nam tính liền bao trùm miệng nàng, mãnh liệt cuồng dã, không có nửa phần dò xét , cứ thế tiến quân thần tốc, lời mắng chửi nháy mắt hóa thành hoang mang mê võng ô ô. Vũ Y mắt trợn tròn, thân mình mảnh khảnh cương trực bất động, phải đến một lúc lâu sau vẫn chưa tỉnh ngộ là đã xảy ra chuyện gì. Sở Cuồng khuôn mặt tuấn tú ở trước mắt nàng biến lớn, gần đến nàng có thể thấy trong mắt hắn phản chiếu gương mặt nàng. Nàng cảm giác được chiếc cằm cứng rắn lún phún râu, ma sát qua lại chọc nàng ngứa ngáy. Nàng còn cảm giác được hắn rắn chắc bá đạo ôm ấp, nóng nóng môi, nóng nóng lưỡi — Hắn hôn nàng!