Thuần phục tướng công

Chương 18 : Chương 11.2

Xuân Bộ bưng lên một tô cháo trắng lỏng đến đáng thương như mọi khi, sắc mặt Sở Cuồng khó coi tới cực điểm, tay nắm thành quyền, vung thật mạnh, khiến thức ăn trên bàn rơi vỡ loảng xoảng. Phịch một tiếng, bát đũa trên bàn lập tức biến thành mảnh nhỏ. Trong đại sảnh, ngoại trừ phu thê thành chủ còn có Tần Bất Hoán, Hạ gia huynh đệ cùng với mười hai trướng chủ, duy chỉ thiếu thân ảnh Bắc Hải Liệt. “Đây là cái gì quỷ gì?!” Sở Cuồng rống lên một tiếng truyền khắp Phương phủ, Xuân Bộ nghe mãi thành thói quen, sau khi đặt tô cháo xuống lập tức rời đi mất dạng. “Cháo trắng a, phu quân hằng ngày chẳng phải hay dùng qua, chẳng lẽ còn không biết?” Vũ Y trên mặt mang theo mỉm cười. Ở thư phòng đạt thành thỏa thuận, nàng đáp ứng về phòng ngủ. Sở Cuồng căn bản muốn theo nàng trở về phòng, nhưng Tần Bất Hoán lâm thời tìm đến, muốn thương lượng chuyện phái người đi tiếp đón muội muội của hắn. Hắn hé ra mặt thối, không tình nguyện buông nàng ra rồi rời đi. Nàng trở về phòng tắm rửa, xỏa ra tóc đen mềm mượt như mây, đổi lại trang phục nữ nhi. Trên cổ tay có trầy xước, nàng sai người đi tìm Hỉ di xin chút thuốc mỡ, người nọ đi một vòng ở bên trong phủ, lại trở về thông báo, nói là nơi nơi tìm khắp vẫn không thấy Hỉ di. ( Vịt : Ta biết , hắc hắc *mắt đảo như rang lạc*) Vũ Y không rảnh nghĩ nhiều, nhanh chóng thay đổi xiêm y, sau thẳng đến phòng bếp, chuẩn bị “kế hoạch” của đêm nay. Nhưng, Sở Cuồng cũng mặc kệ nàng buổi chiều vội vã vì chuyện gì, giờ phút này hắn ngồi ở đây, nắm chặt quyền đầu, đối diện với tô cháo trắng kia trừng mắt dữ tợn, ánh mắt lóe ra hàn quang. “Vì cái gì đêm nay vẫn là ăn mấy thứ này?” Hắn uấn giận hỏi, tầm mắt đảo qua mấy trái dưa chuột gầy teo cùng vài cọng rau dập, cơn tức giận càng thêm sôi sục. Vốn tưởng rằng sau khi đạt thành hiệp nghị, cháo trắng sẽ như vậy tuyệt tích, nào biết đâu rằng đêm nay ở trên bàn cơm lại cho hắn gặp gỡ, tham trùng trong bụng thất vọng cuồng khiếu ( cuồng nộ khiếu nại) không thôi. Vũ Y ung dung, bảo trì mỉm cười. “Phu quân còn chưa có chính miệng nhận lời,trong lúc ta điều tra tình hình đoạt hàng ở Cửu sơn Thập Bát giản, chàng nhất định phải tạm thời từ bỏ việc động binh.” Hắn trừng nàng, lạnh lùng mở miệng. “Sự việc đó, ta đã nói qua.” “Vũ Y nhớ rõ, nhưng sự việc trọng đại, không thể chỉ có phu quân cùng ta lén thảo luận là xong việc, bây giờ nhiều người đều nghe thấy được, mới có thể xác nhận.” Nàng vẻ mặt vô tội, trong mắt ánh lên tinh quang. Sớm biết rằng hắn đáp ứng, nhưng nàng muốn bức hắn, ở trước mặt mọi người nói ra hứa hẹn. Nàng phải làm cho Hắc Sam quân biết, Sở Cuồng đã quyết định án binh bất động, cũng làm cho các nam nhân này biết, Sở Cuồng nguyện ý tôn trọng ý nguyện của nàng. Tần Bất Hoán đồng tình nhìn lão đại, cảm thán lắc đầu. “Cổ nhân nói đúng chỉ có nữ tử cùng tiểu nhân là khó nuôi.” Nhìn một tiểu nữ tử như thế này thật không nghĩ nàng có nhẫn tâm khiến cho bọn họ đói bụng a! Vũ Y quay đầu, cười đến thật ngọt ngào. “Không có nữ tử, thì làm gì có tiểu nhân? Từ trong đá nhảy ra? Hay là cha người thiên phú dị bẩm bản thân tự sinh con?” A, khổng lão phu tử nói sai rồi, nên là “Đừng có dây vào nữ tử cùng tiểu nhân”!. Tần Bất Hoán không hề lên tiếng, trong đại sảnh một mảnh tĩnh mịch, mấy chục ánh mắt luân phiên di chuyển trên người phu thê thành chủ. Bọn họ không dám xen mồm, lại ở trong lòng kêu rên, khẩn cầu Sở Cuồng mau chút mở miệng đồng ý. Vũ Y mấy ngày dùng tiểu mưu kế, đã chỉnh bọn họ tứ chi như muốn nhũn ra, làm sao còn có tâm tình mà nghĩ đến là ai hạ lệnh . Ô ô, lão đại, ngài nhanh đồng ý đi, bằng không nhiều người đều phải đói đến hôn mê a! Sở Cuồng nheo lại con ngươi đen, tựa vào nàng bên tai, thanh âm trầm khàn, nhỏ giọng hỏi: “Nàng không phải đang muốn tranh thắng thua với ta trước mặt quân doanh chứ?” Hắn cũng không ngu muội, sớm nhìn ra, tiểu nữ nhân thông minh này cơ hồ mỗi một việc đều là thận trọng suy nghĩ. Vũ Y mỉm cười. “Việc này không tranh thắng thua, ta chỉ là thỉnh phu quân lặp lại hứa hẹn.” Nàng nhẹ giọng nói, rũ mắt liễm mi, môi đỏ mọng hiện lên nét cười, thoạt nhìn ôn thuần nhả nhặn. Hắn lại trừng nàng, nhếch bạc môi, biểu tình nghiêm khắc cực vì đáng sợ. Phòng trong tĩnh mịch, không ai dám hé răng, ngẫu nhiên chỉ nghe nhìn thấy vài tiếng “cô lỗ lỗ”. (tiếng kêu đói bụng^^) Một lúc lâu sau, Sở Cuồng hít sâu một hơi, mạnh mẽ đập tay lên bàn. “Đáng chết, nàng thắng! Có nghe hay không? Nàng thắng, đồ ăn, đem đồ ăn lấy ra!” Hắn rít gào, suy nghĩ vì cái bụng, chỉ có thể hy sinh tôn nghiêm nam tính. Vũ Y môi hé mở tươi cười, nhấc tay, vỗ vỗ ra lệnh. “Xuân Bộ, Thu Ý, mau đưa mỹ tửu cùng sơn trân hải vị bưng lên.” Nàng phân phó. Lời nói vừa dứt, trong đại sảnh liền tuôn ra một trận hoan hô. Các nam nhân mừng rỡ như điên, thiếu chút nữa ôm đầu khóc rống, so với đánh thắng trận còn cao hứng hơn. “Lấy đến, toàn bộ lấy đến!” Các nam nhân quát, ngửi được mùi thức ăn, đã đói đến mức chân mềm nhũn không bước nổi. Như là đã sớm chuẩn bị tốt, vài nha hoàn đi vào đại sảnh, đem sơn hào hải vị tấp nập đưa đến bàn ăn. Bàn ăn còn chưa dọn xong, bên cạnh bàn, Hắc Sam quân sớm đồng loạt tiến lên, ăn như hổ báo. (>.< tội mấy anh quá!) Vũ Y đem chiếc đũa chà lau sạch sẽ, săn sóc gắp thức ăn, đem món ngon bỏ vào bát trượng phu, một mặt còn giải thích. “Đây là quái chân vịt, dùng cao bưu vịt, có thêm rau hẹ; đây gọi là là thịt bò hồng du khoanh tay, dùng thục xuyên hoa tiêu tốt nhất; Mặt khác, còn có ngưu lặc nướng phương bắc.” (mấy món này ta thua >.