Thuần phục tướng công

Chương 17 : Chương 11.1

Tiếng vó ngựa dừng lại trước đại môn (cửa lớn), sau đó tiếng bước chân một đường theo trước cửa vang đến nội môn (cửa trong), còn kèm theo tiếng thở dốc dồn dập. Thì ra là tiền nhiệm tiểu thư Phương gia, đương nhiệm phu nhân Vũ Y, vẻ mặt kinh hoảng chạy trốn. Nàng nhảy xuống ngựa, không dám quay đầu nhìn Sở Cuồng, băng băng tiến vào nội viện, xuyên qua hành lang gấp khúc,gấp đến độ như có quỷ đuổi theo! Hắn ở thành Cẩm Tú buông tha nàng, cũng không phải không hề truy cứu, mà là tính sau khi hồi Phương phủ, mới hảo hảo bức cung nàng. Bởi vì tự biết đuối lý, nàng chạy trốn đặc biệt mau. Không dám vọng tưởng có thể thoát được, nhưng ít ra cho nàng chốc lát làm rùa đen rút đầu, trốn được lúc nào hay lúc đó. Nàng tuy rằng đã quen nhìn hắn tức giận, nhưng tâm tình hắn giờ phút này cũng không thể dùng hai chữ “ tức giận” để hình dung. Dùng đầu gối suy nghĩ cũng đủ biết, Sở Cuồng khẳng định là tức điên rồi. Lúc nãy cùng hắn cưỡi cùng một con ngựa, nàng ngẩng đầu trộm ngắm, liếc mắt một cái, phát hiện vẻ mặt của hắn cực kỳ dữ tợn. Nàng vừa chạy vừa suyễn, hướng đến thư phòng, vừa vặn thấy Hỉ di đứng ở hành lang gấp khúc, trong tay cầm cái hòm thuốc. “Hỉ di, cứu ta!” Vũ Y cao giọng kinh hô, cước bộ càng không ngừng bôn tiến vào thư phòng, tay run run khóa cửa lại. Ông trời, cái khóa này có thể ngăn được hắn trong bao lâu? Trong khoảng thời gian chỉ bằng một cái chớp mắt, tiếng bước chân cùng với tiếng rống thật lớn vang lên. “Phương Vũ Y!” Sở Cuồng rít gào, rống khuê danh của nàng, đã quên thay nàng quan phu họ.(ý là chị đã gả cho anh Cuồng, nên phải đổi cách xưng hô sang thành Sở phu nhân ^^) Hắn dùng cước bộ thần tốc đến trước cửa thư phòng, trừng mắt nhìn nữ nhân đang đứng phía trước chặn đường. “Nàng không muốn gặp ngươi.” Hỉ di không phụ phó thác, dùng thân mình mảnh khảnh che ở trước cửa, không chút sợ hãi ngửa đầu trừng mắt lại hắn. “Tránh ra!” Hắn không kiên nhẫn quát. “Không.” Hỉ di mắt lạnh nhìn hắn. “Ngươi có thể đánh ta, đánh tới ta bị thương, chết đi đều được, nhưng ta vẫn sẽ không rời đi.” “Ta không đánh nữ nhân.” Hắn giận đến tái mặt. “Vậy đừng nghĩ đi qua.” Nàng cười lạnh, ý định làm cho hắn tiến thối lưỡng nan. Sở Cuồng nheo lại ánh mắt, trừng mắt nhìn phu nhân xinh đẹp trước mặt. Sau một lúc lâu, hắn mới mở miệng. “Liệt thúc.” Hắn không quay đầu, bình thản mở miệng. Một trận gió cuốn vào hành lang, một thân ảnh màu đen cùng lúc xuất hiện. Bắc Hải Liệt đột nhiên xuất hiện một cách quỉ dị, đứng thẳng ở trước cửa thư phòng, bên cạnh Sở Cuồng, hai thân ảnh cao lớn làm người khác khiếp đảm. “Giao cho ta.” Bắc Hải Liệt thản nhiên nói, tầm mắt hướng về Hỉ di. Sở Cuồng gật đầu, cước bộ vòng qua người Hỉ di. “Ngươi…không cho phép…a!” Hỉ di giẫm chận tại chỗ định tiến lên, ngăn cản Sở Cuồng bước vào thư phòng, nhưng hai chân còn chưa di chuyển, cả người nàng đột nhiên bay lên không, bị một lực đạo cường đại từ phía sau ập đến mang đi. Nàng bị giữ chặt trong một vòm ngực rộng lớn, rắn chắc lại ấm áp, cứ như vậy bao bọc nàng ở trong, cánh tay của người nọ cũng vòng trụ thắt lưng nàng, Bắc Hải Liệt cư nhiên ôm nàng!( Vịt *lè lưỡi* có gian tình =]] ) Vượt qua người cản đường, Sở Cuồng vận lực vào lòng bản tay, vung tay lên, cửa thư phòng lập tức vỡ vụn, đây là làm bằng gỗ sam tốt nhất a,thế mà giờ lại giống như giấy mỏng, bị cắt thành từng mảnh nhỏ, vụn gỗ bay tán loạn. Khi hắn cất bước vào cửa, từ bên trong truyền đến tiếng thét chói tai của Vũ Y. “Hỉ di, Hỉ di, mau cứu ta, mau…a…” Vũ Y một bên thét chói tai, một bên chạy loạn ở trong phòng. Ngoài cửa, Hỉ di lòng như lửa đốt, nhưng ốc còn không mang nổi mình ốc ( ý là pó tay a ^^), bị Bắc Hải Liệt ôm chặt chẽ. “Buông, ngươi — ngươi — buông –” Nàng liên thanh nói, hai tay nắm chặt, không ngừng đánh vào thân hình cao lớn của nam nhân, thẳng đến hai tay đều phát đau, hắn một chút cũng không nhúch nhích. “Ta không buông.” Bắc Hải Liệt nói, một tay hoàn trụ thắt lưng của nàng. “Đừng đi quấy rầy, bọn họ có việc muốn nói.” Con ngươi đen sáng ngời, dựa vào nàng thật gần. Ánh mắt này, từ lúc hắn vào thành đã luôn dõi theo nàng, giống thợ săn nhìn thấy con mồi, đem nàng bức đến chân tường. Nàng cắn chặt răng, không chịu nhìn hắn, lại không có biện pháp ngăn cản hắn nhìn nàng. Hỉ di nắm hai đấm, quay đầu đi. Trong phòng lại truyền đến tiếng thét chói tai, còm kèm theo thanh âm của bàn ghế bị xô ngã . “Lại đây!” Sở Cuồng gầm rú, cho dù cách một lớp cửa, thanh lượng vẫn là kinh người như vậy. Hỉ di toàn thân buộc chặt. “Buông, ta không thể để cho hắn đánh Vũ Y.” Nàng giãy dụa. “Hắn không đánh nữ nhân.” “Nói dối! Kia đều là nói dối, hắn nhất định sẽ đánh nàng.” Nàng không thể để cho Sở Cuồng đánh Vũ Y, nàng cảm thấy trong ngực nhói đau,một chưởng của nam nhân, sức lực hẳn không nhẹ, cho dù không thể trí mạng, cũng sẽ bị thương nặng — Bắc Hải Liệt chăm chú nhìn nàng. Một lúc sau, mặt không chút thay đổi chỉ có hai tròng mắt trở nên ưu tư, u ám. “Có nam nhân đã từng đánh qua ngươi?” Hắn nhẹ giọng hỏi, trong mắt hiện lên sát khí thô bạo. Chỉ cần nghĩ đến đã có người từng đánh nàng, hắn lập tức phẫn nộ, trong lòng tựa như đang có lửa thiêu đốt. Cho dù ở trên chiến trường, hắn cũng chưa từng như thế, muốn lập tức giết người. Hỉ di sắc mặt trắng nhợt, cắn nhanh môi đỏ mọng, dùng sức đẩy Bắc Hải Liệt ra. Nàng không trả lời, vội vàng né ra, cước bộ hỗn độn, thậm chí không dám quay đầu, căn bản đem chuyện của Vũ Y nhanh chóng bỏ quên. Bắc Hải Liệt không chần chờ, tầm mắt lợi hại không di dời, nhìn theo bóng dáng tú lệ, cất bước đuổi theo. Phòng trong, một mảnh hỗn độn. Một nam một nữ, vòng quanh cái bàn, xô kéo qua lại. “Lại đây!” Sở Cuồng hét lên, vươn tay muốn bắt nàng. Vũ Y tay chân nhanh nhẹn, thân thể linh hoạt như con nai, thấy hắn vươn tay, lập tức tránh qua một bên, chạy đến phía bên kia bàn tròn. Sở Cuồng giận đến mặt xanh môi tái, vươn tay muốn bắt lấy nàng. Nhưng cách cái bàn tròn, hắn đi phía trái, nàng liền chạy đến bên phải; Hắn chạy đến bên phải, nàng liền lưu đến bên trái. (hắc hắc, giống chơi bắt dê ak =^^=) “Không được nhúc nhích! Nàng đứng lại đó cho ta.” Hắn rít gào nói. “Không được.” Nàng nhỏ giọng trả lời. “Vì cái gì?” “Ngươi đang tức giận.” Hắn hít sâu một hơi, cố gắng kiềm nén tức giận “Ta không có.” “Nói dối.” Nàng lên án. Còn nói không tức giận, đỉnh đầu hắn đã bốc khói mịt mùng a! (chết cười với tỷ J ) Sở Cuồng sắc mặt trầm xuống. “Ta không phải người nói dối.” Hắn cố ý ám chỉ, tầm mắt lợi hại lướt qua một thân nam trang hỗn độn của nàng. Nam trang tuy rằng xảo diệu, nhưng căn bản không giấu diếm được ánh mắt của hắn. Nữ nhân làm sao lừa gạt được trượng phu của mình, dù sao, hắn đối với thân thể Vũ Y đã quá mức quen thuộc, cho dù nàng đổi nam trang, lừa gạt mọi người, hắn vẫn có thể liếc mắt một cái là nhìn ra. “Vì cái gì muốn mặc nam trang ra khỏi thành?” Sở Cuồng chất vấn. “Ta muốn đi khảo sát tình hình tiêu thụ tơ lụa .” Nàng nói, chỉ nhìn thấy hắn mày càng nhíu càng chặt. “Vì cái gì không cho Phương Tiểu Thất đi?” Hắn nhớ rõ, phương diện theo dõi tình hình buôn bán hàng hóa là do nam tử của Phương gia phụ trách. “Ngô — hắn –” Tiểu đầu càng cúi càng thấp, thanh âm cũng càng lúc càng nhỏ. Vũ Y trái tim bất ổn, trong lòng bàn tay cũng đầy mồ hôi,lời nói đều giữ trong miệng, khó lòng xuất khẩu. Sớm hay muộn đều phải thẳng thắn, nhưng nàng không nghĩ tới, thừa nhận lừa gạt hắn là chuyện khó khăn đến như vậy. Việc cãi nam trang nhất định nàng phải nói thật. Nếu không, lấy khôn khéo, tinh tường của hắn cũng có thể rất nhanh vạch trần nàng một tầng lại một tầng mưu kế. Nếu để cho hắn tự đoán ra, tội “khi quân” của nàng lại thêm một tầng a! “Người khác đâu?” Sở Cuồng hai tay sáp thắt lưng, trừng mắt nhìn đỉnh đầu của nàng. Nàng cắn cắn môi, hít sâu một hơi. Hảo, bất cứ giá nào cũng phải nói a! “Ách, kỳ thật, nương ta không có sinh.” Thanh âm hút không khí thật mạnh. Sở Cuồng toàn thân cương ngưng, ngay cả hô hấp cũng ngừng. Thật lâu thật lâu sau, hắn mới chậm rãi mở miệng. “Đây là có ý gì?” Hắn mềm nhẹ hỏi. Nàng rụt cổ, không dám nhìn hắn.” Kỳ thật, ta…ta… ân — kỳ thật, ta không có đệ đệ.” Nàng nói một cách rụt rè. Con ngươi đen mị lên, lóe ra tia quang mang nguy hiểm. “Không có đệ đệ?” Hắn thanh âm càng thêm mềm nhẹ. “Ách, không có.” Hắn mị ánh mắt, suy tư trong chốc lát. “Phương Tiểu Thất kỳ thật chính là nàng giả trang? Nàng giả nam trang, đi theo hồ thương trao đổi, đàm phán, quy hoạch, thậm chí đi sơn trại đưa lương thực?!” Thanh âm của hắn dần dần lớn lên, câu cuối cùng kia đã là rít gào kinh người. “Trên cơ bản — ân — kỳ thật — ân — kia đều là ta –” Vũ Y nho nhỏ thừa nhận. Lần này, tiếng gầm gừ thiếu chút nữa thổi bay nóc nhà. Nàng đứng ở tại chỗ, nghe hắn rống, lỗ tai có chút nhức nhối. Kỳ thật, nàng rất muốn chạy trốn, nhưng trong lòng nàng hiểu rõ, lúc này cho dù là có chui xuống đất, Sở Cuồng cũng sẽ đem nàng đào ra, kiên trì hỏi cho rõ ràng. “Nàng bắt đầu làm cái việc này từ khi nào?” Sở Cuồng nắm chặt hai quyền, khắc chế xúc động muốn đánh cho nàng vài cái (a, anh bạo lực quá nha >.