Thuận Minh

Chương 296 : Điển cố mê hoặc

Bến tàu bên độ khẩu là đãi gỗ. còn những chỗ khác đều đất dốc thấp ngấm nước, người ở ngoài thành phần nhiều là đến bờ sông bên Hoàng Hà lấy nước, hoặc là xuống chỗ này xách nước. Còn cách bờ sông vài chục bước, nước sông cũng không tính là quá sâu, Trần Lục cả người cời Trần chỉ mặc một cái quân bố. trong tay cầm trường mâu. gã từ nhỏ lớn lên ở bờ biển, nghịch nước nhiều năm. thủy tính quả nhiên không tệ. rất nhanh đã tới chỗ cạnh bờ. Trước mắt thuyền trên sông cập bờ đều đã bị thiêu cháy, binh sĩ quân Duyệt Châu của doanh Giao Châu còi hết áo giáp và đồ không cần thiết trên người, cầm vũ khí mà nhảy xuống nước theo. Trên mặt sông khắp nơi đều có vật bị thiêu cháy nồi lơ lửng, lại thêm những thuyền kia bốc cháy hừng hực, khu vực này liền nóng cực kỳ, binh sĩ nhảy xuống nước hơi không cẩn thận đã bị lửa tổn thương, nhưng cả đám quân Duyệt Châu vẫn đỏ hồng mắt. liều mạng mà bơi về phía bờ sông. Súng hỏa mai oanh kích, còn cả pháo nhỏ đặc trên mấy con thuyền bắn mấy lượt cũng không phải là không có hiệu quả, trên thuyền thấy bọn lưu khấu mặc dù đều chen chúc ở bờ sông, nhưng đến gần rồi mới phát hiện, phần lớn lưu dân. loạn binh vẫn cách bờ sông một bước hai bước. Dù sao cũng là khoảng cách gần. cũng là Trần Lục Tử vận khí tốt, mấy chỗ gã có thể đặt chân thì vũ khí của những lưu dân. loạn binh bên bờ ném loạn xạ kia lại không thể thương tổn tới. Thấy Trần Lục cởi trần, hai mắt đỏ ngầu quơ trường mâu từ dưới sông xông lên. rất nhiều người theo bản năng mà lui về sau, còn những người không lui thì đều không kịp phản ứng. Trần Lục thân là đại tướng mang binh một phương, bâỵ giờ giống như một kẻ điên, hoàn toàn không chú ý gì tới quy trình huấn luyện và bố cục huấn luyện gì gì đó. con mắt cứ nhìn chằm chằm lưu dân và tặc binh trước mặt. mấy lưu dân phía trước nhất kịp phản ứng. quơ binh khí trong tay đâm về phía Trần Lục. Trần Lục cũng không chú ý hai tay để ngang gì. cứ trực tiếp một chân trước phát lực. một cánh tay phát lực. cầm trường mâu trong tay đâm thẳng ra ngoài. Trong tay người ở phía đầu kia vẫn còn giơ đại đao. trường mâu trong tay Trần Lục thế đi như điện, một tiếng "Xì" đâm thẳng vào trong ngực gã. Loạn binh này ngay cả tiếng kêu thảm còn chưa kịp phát ra, trường mâu đã rút về như cũ, áp lực trong lồng ngực đột nhiên tìm được lỗ hổng, một dòng máu phun mạnh ra. Lúc này người này mới hét thảm một tiếng, ngã nhào xuống đất. Nghe được tiếng hét thảm. này. bước chân của mấy người khác vốn có chút sợ hãi với hung thần ác sát Trần Lục lập tức hơi khựng lại. lúc này hai tay của Trần Lục đã cầm vững trường mâu. thu lại nửa thước, lại hét lớn, đâm giữa ngực bụng người bên cạnh, hai người ở trong tích tắc liền kêu thảm ngã xuống. Vũ khí bọn lưu khấu này sử dụng phần lớn là yêu đao và sài đao, còn có không ít người cầm mâu gỗ vót nhọn, mà cũng rất nhiều người ngay cả cái này cũng không có. Binh khí này chính là để làm cờ trống, nên chiều dài binh khí kém xa trường mâu, làm động tác bổ. chém cũng không thuận, càng không bằng kinh nghiệm đâm kích của huấn luyện. Trong tích tắc đã ngã xuống hai người, số lượng lưu dân và loạn binh vượt rất xa. Trần Lục lên bờ ám sát hai gã, nhưng vẫn là có ba người áp sát tới trước người, ở khoảng cách này thủ đoạn công kích mà Trần Lục có thể sử dụng cũng chỉ là dùng cán mâu quật, yêu đao đã để trên thuyền. Nhưng ngay lúc này. những binh lính khác của quân Duyệt Châu cũng đã xông lên bờ. ba gã loạn binh tới gần kia còn chưa kịp vọt tới trước mặt, đã bị phủ thương bổ trúng, kêu thảm ngã xuống. Hò hét, bắn tên phía xa và tới gần đánh giáp lá cả liều chết, đây là khái niệm hoàn toàn không giống nhau. Bọn lưu dân điên cuồng reo hò trên bờ như thế phần lớn cũng chỉ là do hùa theo mà thôi, đánh chút quyền thái bình, nâng cao thanh thế. nếu chỉ làm như thế thì còn có thể hoàn thành, còn kinh nghiệm thực chiến thì rất nhiều người đều số không. Quan binh giết lên bờ. đã khiến tâm tình của rất nhiều người từ hưng phán vừa rồi biến thành có chút chột dạ, đợi tới khi tiếng kêu thảm vang lên. Hơn nữa Phần lớn đều người mình chết đi. lúc này liến có chút tâm e sợ. Có điều lúc này trong lòng Trần Lục sốt ruột cuồng nộ. cảm thấy thời gian thật sự quá khẩn trương, mình chỉ mới vừa lên bờ mà thôi, nên cũng không quản đội hình và phối hợp gì. nhìn mấy cổ thi thể ngã xuống trước mặt. lộ ra lỗ hổng, trường mâu trong tay vung lên. vọt thẳng tới trước. Những hộ vệ và thủ hạ của gã cũng bất đắc dĩ. thấy chủ mình xung phong, mặc dù đều cảm thấy chủ tướng nhà mình quá lỗ mãng, nhưng nhìn cục diện như thế. mỗi người đều cảm thấy máu nóng dâng lên. cũng liều mạng mà xông về phía trước theo. Những binh sĩ từng được huấn luyện đầy đủ của quân Duyệt Châu ai cũng phát cuồng mà vọt tới phía trước trong bọn loạn binh lưu khấu ở hướng Trần Lục đã có người không trụ được nữa. lui về phía sau. Trên bờ Hoàng Hà ngoài thành Khai Phong, đã loạn thành một bầy. Cũng có binh sĩ Tống Đại Cương định chống cự. nhưng trong đám người bọn họ có rất nhiều người chạy loạn về sau. lộ vẻ quá mức vô lực. bị người bên cạnh xô ngã trái ngã phải, ngay cả ổn định thân thể cũng không thể được, chứ đừng nói chi là chiến đấu. Nhìn cảnh này thật khiến người ta không thể lý giải, bọn binh sĩ quân Duyệt Châu chẳng qua chỉ chiếm một tuyến đường sát bờ sông, dựa vào công kích liều mạng nhanh chóng đẩy một tuyến này về phía thành Khai Phong, một bước, năm bước, mười bước, trăm bước. Phía trước càng giảm bớt, binh sĩ lên bờ sau đó càng thoải mái hơn những binh lính trên thuyền tới sau kia, dùng sào dài và trường mâu bọc sắt, khều dập vật cháy trong nước, sau đó đội thuyền cập bờ. rất nhiều binh sĩ lập tức đuổi theo. Xông lên đầu là Trần Lục và thân binh của gã, cùng với bộ đội trực thuộc của gã. Những người này đều lão binh, tinh thần liều mạng không sợ chết này cũng ảnh hưởng tới những tân binh còn chút khẩn trương kia, khiến bọn họ cũng máu nóng sôi trào, lên bờ khiêu chiến! Cái gọi là lấy được lòng quân, chính là tính cách và hành vi của tướng quân thống lĩnh, mang binh, rất dễ ảnh hưởng đến quân đội gã dẫn dắt, cũng hình thành khí chất và đặc sắc độc nhất mà chi quân đội gã suất lĩnh có. Thái độ liều mạng xung phong, không sợ sinh tử như Trần Lục cũng trực tiếp ảnh hưởng đến quân Duyệt Châu, mỗi binh sĩ quân Duyệt Châu, bất kể là lão binh theo Trần Lục công kích ở phía trước, hay là các tân binh đuổi theo ở đăng sau, điều ai cũng muốn làm chính là xông tới trước, giết thật nhiều kẻ địch. Có điều tân binh theo sau đồ bộ lên bờ. cũng không tụ thành một đống như những lão binh ở phía trước, mà trực tiếp xông vào trong đội ngũ đối phương đại chém đại giết, những người xung phong liều chết phía trước đã mở không gian đổ bộ thay bọn họ. những tân binh này ở sự ước thúc của bọn sĩ quan kết thành trận thế. từ từ tiến về phía trước. Các chiến sĩ bên cạnh Trần Lục lấy gã làm trung tâm kết thành một đoàn thể, chuyển động tới trước chém giết, mặc dù không có chiến thuật đại đội. Nhưng phối hợp chiến đấu một. ba. năm người thì luôn làm được. Mà đối mặt với bọn họ đều lưu dân không có huấn luyện, mà loạn binh thì căn bản không được huấn luyện tới đâu. Lúc mới đầu. còn có binh sĩ xông lên chống cự. hễ là lưu dân và loạn binh xông lên chống cự đều bị Trần Lục và thủ hạ của gã giết chết. Trong chiến đấu. máu liều tất nhiên là trọng yếu. nhưng kỹ năng chiến đấu mới là tiền vốn bảo vệ tính mạng, phát hiện không thể ngăn cản, lưu dân và loạn binh bị dọa mất mật tháo chạy một mạch. Cảnh tượng trong tràng rất thú vị. mấy tiểu đội quan binh có nhân số hoàn toàn bất lợi lại ở trên chiến trường đuổi giết kẻ địch nhiều hơn xa bọn họ. Còn những kẻ địch này lại bị đuổi giết tới nỗi chật vật chạy trốn, hoàn toàn tán loạn. Khắp nơi đều có tiếng kêu khóc và chửi bậy. toàn bộ chiến trường bị Trần Lục và những thân binh thủ hạ kia quấy đến độ sóng cuộn biển gầm. Cửa thành Khai Phong đã lâu không mở ra. Bởi vì ngoài thành luôn có cường đạo Đại Cổ đang hoạt động, ở trên tường thành tổ chức thủ thành chính là một gã quản lý. lúc Trần Vĩnh Phúc đi tới phủ Nam Dương, còn tưởng rằng bên này không cần quá nhiều binh lực phòng thủ, ai ngờ lúc chuyện ập lên đầu, quân có thể tụ tập được còn chưa tới một trăm năm mươi người. Giúp đỡ thủ lĩnh quản lý thủ thành này bao gồm một gã là thủ lĩnh thị vệ của Vương phủ. còn một gã là Ban Đầu hộ vệ của nha môn Tuần phủ, nhưng mấy người này hoàn toàn không biết phòng ngự thành lớn là gì. Mấy ngày qua sở dĩ có thể chống đỡ được, thứ nhất là đều nhờ vào Chu Vương xuất ra đống lớn vàng bạc trọng thưởng, thứ hai là tặc binh phía dưới muốn công thành cũng quá mức vô dụng. Nhưng tặc binh dù vô dụng hơn nữa, cũng có quy mô mấy vạn người, mỗi ngày trước khi lên thành, mấy quân tướng phụ trách thủ thành này đều tạm biệt với người nhà, nghĩ rằng đây là một đi không trở lại. ở trên thành nhìn xuống dưới thành, nhiều người đông nghịt như vậy. hô hào la hét đòi công thành, mặc dù không có nguy hại chân chính gì. nhưng trông đúng là rất dọa người. Nhưng cục diện xuất hiện tiếp đó khiến họ càng kinh ngạc, rất nhiều tặc binh đều xúm tới bờ sông, sau đó ở chòi canh trên cao chỗ tường thành mà nhìn qua. có người thấy đội thuyền quy mô cực lớn trên sông Hoàng Hà, chắc chắn là viện quân tới. tin này khiến mỗi người đều mừng rỡ như điên. Nhưng kế tiếp, bọn tặc binh lại chen chúc ở độ khẩu Hoàng Hà và những địa phương có thể lên bờ. lại tạt lên đầu những người trên đầu thành này một gáo nước lạnh, tiếp đó lại thấy đội thuyền trên sông bốc cháy bừng bừng, điều này càng khiến thủ quân trên thành chán ngán thất vọng. Ngay lúc bọn họ định bỏ hy vọng, trên chiến trường đột nhiên đại loạn, tiếng hô giết ngày một lớn dần. dưới thành Khai Phong có rất nhiều nhà dân và tường lá. Mặc dù Tống Đại Cương - "Tống Giang" vì công thành mà dở một đám. nhưng ở khu vực dưới thành Khai Phong vẫn giống như hương trấn thôn xóm. Cũng không lâu lắm. mọi người trên thành thấy bên trong đường phố của hương trấn, thôn xóm này đang có vô số người chạy như điên, chen chúc tiến vào. Lúc này mọi người trên thành mới nhìn rõ bọn quan binh theo ở phía sau. Trần Lục trùng sát quá mãnh liệt, trường mâu trong tay cũng đã bị gãy. liền nhặt một thanh đại đao trên đất lên. hiệu suất của đại đao này không thể so với trường mâu và phủ thương, nhưng loại cảm giác vung chém thống khoái này thì thứ gì cũng đều kém hơn. Trên thân cởi trần của Trần Lục toàn là máu tươi, cả người đều bị nhuộm đỏ. giống như một người máu. Trần Lục lúc này đã là một hung thần trên chiến trường, chỗ nào gã vọt tới. lưu dân và tặc binh chỗ đó đều chạy tán loạn khắp nơi. Mấy lần gã xông tới quá nhanh, thiếu chút nữa là một thân một mình lọt vào trong đại đội của đối phương, đến lần sau cùng, thân binh hộ vệ bên cạnh thật không dám mặc kệ nữa. mấy người ôm lấy Trần Lục. ngăn Trần Lục đã sắp giết tới điên rồi lại. Phần lớn nhân mã trên thuyền đã bày trận ở bờ sông xong, tay súng hỏa mai cũng đã vào vị trị hỏa pháo cũng đang dùng ngựa, la bắt đầu kẻo lên. Trần Lục trấn định lại, đã biết trận chiến đấu này vừa toàn thắng, việc còn lại chỉ là truy kích. Từ đầu tới cuối, bọn tặc hỏa "Tông Giang" tiếng tăm lừng lẫy ở Hà Nam thủy chung vẫn không thể tổ chức được chút phản kích nào. đại quân hơn vạn người bị doanh Giao Châu hung mãnh đột nhập đánh bại hoàn toàn. Phương đội (đội ngũ hình vuông) bộ binh sau khi nghe tiếng trống bắt đầu tiến vào chiến trường, tay súng hỏa mai ở ngoài phương trường mâu trận sau khi hướng phía sau tặc binh khai hỏa một lượt, chiến đấu đã có thể nói là chấm dứt. Bọn tặc binh lúc mới chạy trốn còn có chút đội hình và phưóng hướng đã hỗn loạn triệt để. Ai cũng chạy khắp nơi giống như gián bọ. hiện tượng giẫm đạp và tự giết lẫn nhau cũng bắt đầu xuất hiện. Vốn thân binh hộ vệ quân Duyệt Châu còn lo lắng Trần Lục đã giết đỏ cả mắt tiếp tục truy kích, nhưng cục diện hỗn loạn như thế. bộ đội quân Duyệt Châu rất dễ loạn theo, có điều Trần Lục khi đã nắm chắc cuối cùng cũng không còn vội vã như lúc nãy nữa. Tình huống như thế chỉ cần để đội bộ binh từ từ ép qua. Không quan trọng giết địch hay không giết địch, cứ giữ áp lực như vậy. bọn tặc binh sẽ tự tán loạn. Thấy đại hỗn loạn ở phía dưới đột nhiên bộc phát, từ quan quân đến dân tráng trên thành, ai cũng đều trọn mắt há hốc mồm. sợ hãi dị thường. Cũng là quản lý kia kịp phản ứng đầu tiên. Thấy hỗn loạn phía dưới, ở trên thành lắp bắp: "Đây chẳng lẽ là sắp xếp biên binh tới cứu viện, triều đình... triều đình ân điển thật lớn!" Khi gã nghĩ đến binh hung hãn giết người phía dưới thành như vậy. trong thiên hạ cũng chỉ có tinh binh ở đất Cửu Biên. Có điều kế tiếp quản lý này liên túm một người ở bên cạnh qua, gào lớn: "Mau nói cho những cửa thành khác, bất kể người phía dưới nói thế nào. làm thế nào. không ai được mở cửa". Người bị gã túm lấy là nha dịch của phủ Khai Phong, nghe nói thế thì có chút khó hiểu, mở miệng ấp úng nói: "... Phía dưới... phía dưới không phải là viện binh sao?" Thủ lĩnh hộ binh của nha môn Tuần phủ Hà Nam kia cũng phản ứng lại. hô lớn theo: "Không thể để bọn họ vào thành, nếu để cho đại quân này vào thành, chỉ sợ là còn thảm hơn là những tặc nhân kia vào thành. Binh mã Tổng binh Nam Dương Tả Lương Ngọc mang theo là dạng gì các người còn không biết sao?" Sau khi nói xong, thủ lĩnh hộ binh này cũng hô to theo người bên cạnh, mọi người nghĩ đến đủ loại tin đồn về Tả Lương Ngọc, đều rùng mình một cái. vội đi những cửa thành khác thông báo. Phương đội bộ binh quân Duyệt Châu của doanh Giao Châu sau khi áp đến khu vực nhà dân. liền dừng bước. Trần Lục cũng đã vào lại trong hàng ngũ. Đến nơi này. con đường đã bắt đầu chật hẹp phức tạp. đại đội tiến vào hiển nhiên không thích hợp. từng lệnh được truyền xuống, bọn lính bắt đầu biến thành tiểu đội năm mươi người, trường mâu binh và binh súng hỏa mai xen lẫn với nhau, ở dưới sự dẫn dắt của quan quân, tiến vào khu vực này quét sạch tàn quân. Trên tường thành rốt cuộc có xu hướng gì. bên này vẫn chưa rõ. lại nói tiếp cũng không có tàn quân gì. Một khi lưu dân và loạn binh không có chút sức chiến đấu nào tán loạn, thì chỉ là cái xác không hồn đợi làm thịt mà thôi Binh sĩ quân Duyệt Châu vừa mới biến thành tiểu đội tiến vàọ khu cu dân dưới thành, một trạch viện ở sườn đông bên kia đột nhiên xảy ra xao động, mấy trăm kỵ binh mãnh liệt xông ra. Mấy trăm kỵ binh này chẳc chắn không phải là kỵ binh của doanh Giao Châu, có điệu quân Duyệt Châu cũng không chú ý tới. khoảng cách hai bên quá xa. ở giữa lại có rất nhiều loạn tặc kêu loạn ngăn trở. Lại nói tiếp, bọn cường đạo lưu dân hỗn loạn như thế. cũng tạo trở ngại với mấy trăm kỵ binh đột nhiên lao ra này. Có tiếng hô vui mừng từ những người kia: "Đại đương gia và Long đầu", liền biết mấy trăm kỵ binh này chỉ sợ là bộ đội trọng yếu của Tống Đại Cương - ”Tống Giang", trên mỗi con ngựa đều chửa bao tiền. Phía dưới nhiều người không cưỡi ngựa như vậy. nhưng trong mấy trăm kỵ binh này còn có hơn trăm thởt ngựa chở bao tiền, đối với người mình vây quanh, mấy trăm kỵ binh này không nương tay chút nào. không biết là ai bắt đầu trước, người trên ngựa cầm lấy trường đao đại phủ chém, bổ mạnh xuống. "Truyền lệnh xuống, ước thúc các đội không được vọng động, không được truy kích, quét sạch tàn quân cạnh cửa thành là đủ rồi". Trần Lục không biết tìm được khối vải sạch ở chỗ nào. vừa lau sạch vết máu trên người, vừa lạnh lùng nói với lính truyền lệnh và người bên cạnh, gã nhìn đội kỵ binh kia cách đó không xa đang đột kích ra ngoài, thở hắt ra có chút tiếc hận. "Không cần để ý. nếu ai chặn đường, trực tiếp dùng đao. rìu tiếp đón. mang theo những thứ này mà đi đất GiangNam thái bình hưởng phúc thôi!!" Tống Đại Cương ở trên ngựa lớn giọng hô. phía dựới những lưu dân và loạn binh gọi gã là "Long đầu”. "Đại đương gia", trong mắt gã không hề có chút giá trị nào. chẳng qua chỉ là vật hy sinh mà có thể thu nạp ở Hà Nam bất kỳ lúc nào. Bây giờ gã đau lòng nhất chính là những vàng bạc tài bảo còn chưa kịp chỉnh lý mang đi, còn có hai cô gái xinh đẹp cũng không kịp mang đi. thật khiên lòng người nhỏ máu. Nhìn kỹ mấy trăm kỵ binh này của Tống Đại Cương, ngoại trừ những ngựa thồ mang bao tiền đi. thậm chí còn có hai con ngựa chờ hai cô gái bị trói đang giãy dụa không ngừng ở trên lưng. Tống Đại Cương này mặc dù cũng là quan binh, nhưng bộ dạng như vậy. vẫn mười phần là bộ dạng của thổ phỉ năm đó. Lưu dân. tặc binh bên ngọài loạn thành một đoàn tất nhiên là không có mấy người đột nhiên xung phong liều chết, tất cả mọi người chỉ có thể chạy về phía hai bên. tránh khỏi sự giết chóc vô cớ này. Mấy trăm kỵ binh này không ngờ lại cứ thế nghênh ngang rời đi. quân Duyệt Châu của Trần Lục mặc dù ép cũng gần phía trước nhưng lại xuất hiện lỗ hổng ở hai bên. lưu dân Hà Nam đâu chỉ trăm vạn. có điều những lưu dân này chỉ cần tán loạn, vậy thì vĩnh viễn không tạo thành được uy hiếp. Nhưng giết thì lại giết không hết. Cho bọn họ một cú chấn nhiếp, khiến những người này từ thành Khai Phong tán loạn, vậy cũng đã đủ rồi. về phần mấy tên kỵ binh chạy trốn kia, tất nhiên là có người xử lý. Tống Đại Cương coi như là đã tỉnh ngộ. trên đường trùng sát. lại biết những quan binh đến đây tiêu diệt tặc nhân này. rất nhiều người đều có khẩu âm Sơn Đông, tin tức này khiến gã thật sự là hồn phi phách tán cũng không dám tới phụ cận thu nạp bại binh tán loạn, thậm chí không dám ở cạnh Khai Phong lâu thêm chút nào nữa. Chạy một mạch về phía Nam. Lên bắc. đi tây đều là địa phương tiêu điều, chỉ có chạy về phía nam. tiến vào đất thái bình như Nam Trực Lệ hoặc là Giang Tây. vậy thì mới an toàn. Tống Đại Cương bị dọa bể mật một đường đánh ngựa chạy như điên, hoàn toàn không thèm nghĩ tới mấy chuyện như tiếc rẻ sức ngựa, vân vân. vẫn cứ chạy liên tục ba canh giờ. mười mấy thởt ngựa đều sùi bọt mép chết ở nửa đường, lúc này mới tốc độ chậm lại. Mắt thấy sắp tới địa giới tân thành ở phía nam thành Khai Phong, chỗ này vùng đất bằng phẳng, Vương Hải suất lĩnh hơn một nghìn hai trăm tên kỵ binh đang chờ ở lộ khẩu bên này. Lúc binh sĩ phụ trách quan sát báo động trước ở đó tới báo cáo. Vương Hải đang nằm trên đất, trong miệng ngậm một cọng cỏ. nghe bẩm báo của thủ hạ, trong lòng hưng phấn vô cùng, xoay người từ trên đất bật dậy. luôn miệng nói: "Mau treo tấm bảng kia lên, đại nhân chúng ta hiếm khi hào hứng như vậy!!" Đối phương ở trên sông tới cứu viện thành Khai Phong, nếu chạy ra xung quanh thành Khai Phong, chắc là có thể an toàn. Tống Đại Cương và thủ hạ liền thở phào nhẹ nhõm. Chạy không bao lâu, lại trông thấy ở ven đường dựng lên một cây cột. trên cột treo một tấm bảng, trên đó viết ba chữ to. Có điều Tống Đại Cương này là xuất thân gì chứ. gã cũng không biết chữ phía trên tấm bảng này. thấy cột này bỗng dưng dựng ở ven đường, trong lòng cảm thấy có chút không ổn. Nhưng vẫn hồ đồ. kỵ binh vẫn đi chậm, định quay đầu lại hô lớn: "Các huynh đệ. có ai biết chữ phía trên này không?" Mấy trăm kỵ binh thiếp thân này của gã, cũng có một gã có học trường tư mấy ngày, nhưng chữ biết được thì rất ít. ở đó suy nghĩ một hồi. mới không dám chắc mà nhỏ giọng nói: "Đương gia. Nét bút của chữ đầu quá nhiều, tiểu nhân không nhận ra. Hai chữ sau đó. có lẽ là từ "nhi" trong từ "Nhi tôn" và từ "Oa" trong từ "Thủy oa"!" Tống Đại Cương vẫn còn hồ đồ. nhổ một ngụm nước miếng xuống đất. mở miệng mắng: "Cũng không biết là ai làm dạng mê hoặc này..." Đang lúc nói chuyện, liền nghe được tiếng vang hai bên đường, vừa định phản ứng, lại thấy hai bên lại xuất hiện rất nhiều binh sĩ mặc áo bố, trong tay cầm đao thương, hỏa thương. Thấy cách ăn mặc của những binh sĩ này, Tống Đại Cương hồn gan đều mất, sự xuất hiện của những binh sĩ này rốt cuộc cũng đã xác minh dự đoán không rõ trong lòng gã. Gã sợ nhất cái gì thì liền tới cái đó. doanh Giao Châu ở Sơn Đông, sao lại đuổi giết tới tận đây. "Tống Giang! Đây chính là nơi chôn thấy ngươi!!" Vương Hải vào cách đó không xa lớn giọng hô. tiếng hô của gã trên thực tế chính là mệnh lệnh, súng hỏa mai của bọn binh sĩ hai bên đã sớm nhét đạn dược sẵn. mệnh lệnh vừa hạ xuống, liền nổ súng, nhìn cách ăn mặc của Tống Đại Cương, lại còn hét ra lệnh vừa rồi. đều chứng tỏ gã chính là thủ lĩnh. Mấy khẩu súng hỏa mai cơ hồ là chỉ nhắm chuẩn vào một người, quan đạo không rộng, cho dù là súng hỏa mai do doanh Giao Châu chế tạo cũng có thể bắn chính xác. Tống Đại Cương vừa định há mồm. cũng chưa ai nghe rõ gã đang nói cái gì, lập tức đã bị bắn cả người máu văng tung tóe, ngã đơ xuống. Những người còn lại không có ý chống cự gì; bọn họ phần lớn đều từ Sơn Đông ra, tất nhiên biết rõ sự lợi hại của doanh Giao Châu, thấy thủ lĩnh bị giết, lập tức toàn bộ chiến ý đều tiêu tán. đúng vào lúc này. lại có người hô: "Xuống ngựa, quỳ xuống đất, không giết!" Ngựa không thể chạy được, trường thương, súng hỏa mai hai bên lại ép lên. trước sau đều có kỵ binh chặn đường, cục diện này không đầu hàng e là chỉ có chờ chết, những mã tặc còn lại đều vội vàng xuống ngựa quỳ xuống đất. vứt binh khí sang một bên. Vương Hải ở đó chà tay đầy hưng phấn, cười nói với thủ hạ: "Lần này đúng là có lộc to. mau phái người đi báo cho đại nhân trông coi lộ khẩu phía đông, nói Tống Giang kia đã bị đánh bại!" Một gã thân binh đáp ứng, dẫn mấy tên kỵ binh mau chóng chạy về phía đông. Bổ sung thêm một chút, ba chữ viết trên tấm bảng kia là "Liệu nhi oa". Lý Mạnh từng xem sách Thủy Hử; hơn nữa còn nhớ rõ. tên hồi cuối là "Tống Công Minh tụ ở Liệu Nhi Oa xưng hiệu Tông đế mộng tường Lương Sơn Bạc". "Liệu Nhi Oa" này và tên hiệu "Tống Giang" của thủ lĩnh cường đạo Tống Đại Cương cũng vừa vặn phù hợp. Liệu Nhi Oa là nơi chôn thân Tống Giang. Hiếm khi Lý Mạnh bày trò dùa như vậy. Đây cũng là điển cố hiếm có mà Lý Mạnh biết được ở thời đại này, đánh tan một nhânh cường đạo "Tống Giang" này. Lý Mạnh không cảm thấy có gì khó khăn, khó khăn hơn chính là. bắt hoặc là đánh bại trùm thổ phỉ điều này cũng không quá quan trọng, chỉ cần phán đoán hai đường phải qua là được. Cùng với Vương Hải mỗi người chia một nửa ôm cây đợi thỏ, Trần Lục nếu có thể giết chết gã trong chiến trận là tốt nhất, nếu người này chạy tới. liền xem ai có thể chặn đường. Cũng đã ước định với Vương Hải. ai thấy Tống Đại Cương này tới. liền treo cái bảng "Liệu Nhi Oa" lên, đáng tiếc Tống Đại Cương này mặc dù tự xưng hiệu "Tống Giang", nhưng ngay cả ba chữ "Liệu Nhi Oa" này cũng không nhận ra được hết, trò dùa này của Lý Mạnh, có thể nói là quyến rũ người mù. Buổi sáng tới bờ Hoàng Hà. lúc trời sắp tối đen. bọn lưu khấu vây quanh thành Khai Phong gần như đều bị quét sạch. Đương nhiên, sau khi liều chết qua sông, cũng không có chiến đấu gì đáng nói. Quân Duyệt Châu do Trần Lục suất lĩnh hầu như là lấy tư thái hành quân, tuần tra một vòng quanh thành Khai Phong. Thấy cường đạo chạy tứ tán. dân tráng trên tường thành và tất cả quan viên thành Khai Phong đều kinh hồn táng đởm. gần như ai từ nhỏ tới lớn đều chưa từng thấy chiến binh hung hãn như thế. Hiện giờ truyền thống của Đại Minh là gì. binh sĩ càng có thể đánh trận thì gây họa cho dân chúng càng ghê gớm, còn có người biện hộ hùng hồn rằng, binh sĩ nếu không như hổ sói. sao có thể dám chiến đấu với địch hung mãnh. Dựa theo những lời này thì giống như nếu ngươi an phận giữ quân quy. chắc chắn sẽ không thể đánh giặc. Phó tướng trấn thủ bên trong thành Khai Phong - Trần Vĩnh Phúc và con gã. coi như là người giỏi về trị binh ở Hà Nam, có điều lại yêu cầu quân kỷ nghiêm khắc, kết quả hầu hết người dân Hà Nam đều cho là Trần phó tướng không đánh thiện chiến bằng Tổng binh Tả Lương Ngọc. Ngẫm lại tin đồn Tả Lương Ngọc gây họa dân chúng, lại nhìn sức chiến đấu của chi quân đội trước mắt này. quan viên lớn nhỏ trên thành Khai Phong, binh sĩ, bách tính đều có một tín niệm kiên định, nghìn vạn lần không thể để cho chi quân đội dưới thành này vào thành. Dựa theo yêu cầu của Lý Mạnh mà luyện binh là chính, cố gẳng không nên hiển lộ thanh danh quá rõ. Trần Lục vốn cũng không định để quân Duyệt Châu vào thành, có điều mình không vào thành là một chuyện, đó là sau khi mình từ chối nhã nhặn, sẽ lộ vẻ có đức độ. Mà giờ quét sạch tặc nhân dưới thành, đối phương vẫn giống như lâm phải đại địch như cũ. Trong lòng Trần Lục có chút không vuị, có điều vẫn ra lệnh cho thủ hạ hạ trại ở khu cư dân ở ngoài thành. Bây giờ khiến gã nhức đầu không phải là chuyện không mở cửa thành, mà là những lưu dân loạn binh đầu hàng kia. Đánh không lại liền đầu hàng, những lưu khấu này thấy đại thế đã mất, cũng không còn ham muốn tiếp tục chiến đấu gì nữa, không chạy thoát được đều quỳ xuống đất đầu hàng, ở trong loạn cục. khó tránh khỏi có kẻ bị ngộ thương, giết chết, có điều bọn lưu dân giống như không hề quan tâm tới tử vong vậy. Sau khi quét sạch, kiểm kê sơ. không ngờ lại có hơn vạn người đầu hàng, kết quả quân Duyệt Châu đánh thắng trận lớn còn phải tập trung tinh thần để phòng những tù binh này, có chút vị dở khóc dở cười. Trần Lục làm việc luôn trực tiếp, gã cũng chẳng an bài người trông coi những tù binh này. chỉ làm tốt chuẩn bị chiến đấu trong doanh, ngoại trừ năm trăm tên bộ đội trực đêm. người còn lại thì nghỉ ngơi. Trên thực tế, bọn tù binh cũng không dám có hành động lạ gì. loại điên cuồng qua sông cường công kia của quân Duyệt Châu đã chấn nhiếp bọn họ hoàn toàn, danh tiếng Trần điên bây giờ cũng có thể hù sợ người khác. Buổi tối. bọn tù binh không có người trông coi bắt đầu tản đi cả đàn cả lũ. nhưng cũng có một số người "trượng nghĩa" chủ động đứng ra. nói mọi người ở Hà Nam dù thế nào cũng sẽ chết, chi bằng đi chồ khác cầu thực, những người "trượng nghĩa" này trên thực tế đều người xa lạ, nhưng nhiều người như vậy. ai mà nhận ra từng người được. Hơn nữa bọn lưu dân đúng là đang bàng hoàng không có kế sách gì, có người dẫn đầu. tất nhiên là rất nhiều người nghe theo, nếu con đường phía trước mờ mịt, không bằng đi chỗ có một tuyến hy vọng. Sáng hôm sau. Lý Mạnh mang thủ cấp của Tống Đại Cương tới thành Khai Phong. Trần Lục thiết lập lều lớn ở chính giữa đường lớn trước cửa thành, căn bản không có người nào để ý tới những binh sĩ thủ thành trên thành kia, Vương Hải đã an bài thủ hạ, đốc thúc những tù binh chưa chạy trốn kia. Chồng những thi thể trên chiến trường sau khi cắt thủ cấp rồi phóng hòa đốt. về phần những thủ cấp kia thì treo ở ngoài thành. chấn nhiếp bọn trộm cắp. Cái này hiệu quả thế nào không biết, có điều binh sĩ thủ thành trên thành Khai Phong bị dọa đến xụi lơ ở trên đầu thành thì có khối người. "Ngươi thật đúng là một kẻ điên!" ở trong quân trướng. Lý Mạnh chỉ vào Trần Lục đối diện, cười ha hả nói...