Thuận Minh
Chương 295 : Điên cuồng liều lĩnh không sợ chết (1+2+3)
Đại quân hành động, nếu là hành động trên đất bằng. vận chuyển đồ quân nhu, lương thực cần có sức người và sức kẻo cực kỳ khổng lồ. doanh Giao Châu của Lý Mạnh mặc dù có tiền, nhưng tổn hao như vậy cũng không xứng.
Nhân mã trong sinh hoạt mỗi ngày cũng phải có nguồn nước lớn. đây cũng là vấn đề lúc hành quân cần suy nghĩ, cho nên lựa chọn tốt nhất là hành quân trên Đại Vận hà (Đại Vận Hà: công trinh vĩ đại thời cổ của Trung Quốc, dài 1794km. là kênh đào dài nhất thế giới), hơn chín nghìn binh mã sau khi tề tựu ở châu Tế Ninh liền theo đường Vận Hà xuôi nam. ở cảnh nội nam Trực Lệ vào Hoàng Hà, sau đó ngược dòng mà lên.
Đội thuyền này cũng có thể nói là rộng rãi, ngoại trừ hơn chín nghìn binh mã doanh Giao Châu, cũng có không ít dân phu tráng đinh để vận chuyển giúp.
Giữa châu Tế Ninh và Từ Châu, vẫn luôn có trạm canh gác dò xét khoái mã truyền tin tức. giao tin tức cửa hàng Linh Sơn và hệ thống tình báo khác sưu tập được cho Lý Mạnh dù sao trên Vận Hà. đội thuyền cặp bờ cũng tiện vô cùng.
Sau khi vào phủ Từ Châu. Hoàng Bình tự mình giao tin tức tới tay Lý Mạnh, từ những tình báo này mà xem, Lý Mạnh với lần chiến đấu này cũng không toàn lực ứng phó. Bởi vì ngoại trừ tin tức của cường đạo "Tống Giang" kia, còn có cả tin tức về động thái của quân Hoài Bắc. thậm chí có chuyện chi tiết của thủy doanh Tín Dương.
Quân Hoài Bắc bây giờ. tai mắt ở phụ cận Hải Châu đã nhạy bên hơn trước kia rất nhiều, Bởi vì sự chủ động phối hợp của diêm thương Phương gia. tin tức Phương Ứng Nhân tới gặp Lý Mạnh có lẽ vừa mới thông qua thân binh của Lý Mạnh đưa vào trong tay Trương Giang, xem ra Phương gia chuẩn bị về chuyện này đầy đủ hơn doanh Giao Châu hơn rất nhiều.
Bên kia nói. bên này đã bắt đầu làm, quân Hoài Bắc khẩn trương với sự phối hợp đưa tới tận cửa này dị thường, có điều chung quy so với việc từng bước để phòng ở Hải Châu thì tốt hơn nhiều lắm, tóm lại cứ cẩn thận mà ứng đối.
Trái ngược với tin tức của bên này. thủy doanh Tín Dương trú đóng ở biển đông đã xảy ra mấy chuyện rất thú vị. Cơ bản đều có liên quan với việc Deng Grass tới đó làm đội trưởng trăm người. Hải tặc cường tráng ở thủy doanh Tín Dương đều chiêu mộ ở vùng ven biên Thanh Châu, cũng không trải qua việc huấn luyện nhiều, nên cũng không rõ điển cố trong doanh Giao Châu lắm, đột nhiên xuất hiện một gã nước ngoài, mọi người thật sự là ngạc nhiên dị thường.
Trong tin tức nói. Deng Grass vừa tới đảo trên biển Đông kia. ngay cả ăn cơm cũng có người vây xem. bọn hải tặc này đều ngạc nhiên phi thường mà than thò "Hóa ra quỷ ngoại quốc này cũng ăn cơm".
Ngoại trừ việc ăn cơm này. đột nhiên, có một người mới. hơn nữa còn là người nước ngoài làm đội trường trăm người bọn họ. Những hải tặc này đương nhiên là cực kỳ không phục, thấy thái độ của Dương Tứ khách khách khí khí với người nước ngoài này. sự không phục trong lòng rất nhiều người lại tăng thêm mấy phần.
Những thanh niên cường tráng thủy doanh kia tính tình tương đối nóng này. liền nghĩ người nước ngoài này không biết chừng chẳng có bản lãnh gì. chẳng qua chỉ là nhân vật cấp trên an bài xuống, phải tìm cơ hội dạy dỗ gã một trận.
Cơ hội dạy dỗ người nước ngoài này có rất nhiều, đặc biệt là người nước ngoài Deng Grass có chút hiểu biết với quy trình huấn luyện và phương thức huấn luyện của doanh Giao Châu, thấy thủy doanh này vẫn có hơi không thạo với phương diện này. liền định triển khai huấn luyện. Nghĩ thầm chỉ cần làm tốt chuyện huấn luyện này. thì đó chính là tiền vốn để mình khoe thành tích trước mặt Lý Mạnh.
Nhìn sự tập luyện của sĩ tốt thủy doanh này. thì có lẽ rất nhiều nội dung Giao Châu tập luyện. bên này rõ ràng đều chưa luyện tới. Ngày đó vì học cấp tốc. chỉ dạy đại khái một chút thứ cơ bản. Ai mà ngờ những thủy tặc này lại lấy chuyện này làm tự mãn, những binh sĩ xuất thân hải tặc này đừng xem mới tiếp nhận huấn luyện một thời gian ngắn, nhưng ở trong mấy lần chiến đấu ở diêm trường Hải Châu, khiến cho bọn họ thấy được hiệu quả tập luyện của mình.
Quan binh sợ như như cọp trước kia ở trước mặt mình cũng còn xa mới là đối thủ, có bản sự như vậy, thiên hạ chỗ nào mà chẳng đi được, còn học cái gì chứ.
Đừng thấy Deng Grass này ở trước mặt Lý Mạnh kính cẩn nghe theo dị thường, thậm chí là ăn nói khép nép có chút bỉ ổi. nhưng ở trước mặt mấy sĩ tốt này lại có bộ dạng rất uy nghiêm.
Sau khi tranh chấp mấy câu, Deng Grass cũng không nhiều lời, trực tiếp quơ lấy một cây mộc côn dùng để tập luyện bảo binh sĩ phía dưới lên thử một chút, chỉ sau khi động thủ mới có sức thuyết phục nhất.
Bọn binh sĩ thủy doanh đang chờ để nghị này của người tây Deng Grass. liền suy nghĩ mười mấy người cùng lên, đánh cho người nước ngoài khiến người khác chán ghét này một trận giết chết dáng vẻ bệ vệ của gã.
Người tây Deng Grass ở bên Giao Châu này mặc dù lấy hình tượng ham ăn biếng làm xuất hiện, nhưng người này xuất thân từ lính đánh thuê, biết bản lĩnh giữ nhà của mình vẫn chưa mất. hơn nữa chỗ mình sống nhờ còn là lãnh địa của một quý tộc quân sự. tiền vốn để mình có thể sinh tồn trong quân doanh này chính là kỷ thuật đánh phù thương.
Mỗi ngày cũng không bỏ rèn luyện thân thể và thao luyện võ kỹ. mà vẫn thao luyện mỗi ngày, đây cũng là một trong những nguyên nhân người tây Deng Grass sau khi thành thân với quả phụ kia, có dũng khí để xuất với Lý Mạnh muốn nhậm chức.
Mười mấy chiến sĩ thủy doanh cũng cầm mộc côn. bị Deng Grass ở trong tỷ thí một chọi một, một chọi hai, một chọi ba, cho đến một chọi bốn đánh ngã xuống đất.
Chuyện này vừa truyền đi, lập tức chấn động thủy doanh, nghe nói vào hai ngày sau. còn có mấy vị thủ lĩnh thủy doanh xuất thân hải tặc Thanh Châu tự phụ dũng lực cao cường, cũng tìm Deng Grass tỷ thị kết quả đều bị Deng Grass đánh bại, chuyện này khiến uy tín của người tây Deng Grass đột nhiên tăng vọt.
Theo đó những người của thủy doanh Tín Dương này đều tăng thêm vài phần kính sợ với doanh Giao Châu. Lý Mạnh sau khi xem xong tin này có thể nói là hết sức hài lòng. Người tây Deng Grass tuy là một người nước ngoài, nhưng lại rất hiểu lý lẽ. biết đi địa phương như thủy doanh Tín Dương không thể luống cuống, chỉ có thể xung phong đi đầu ở mọi chuyện..
Bộ đội của thủy doanh Tín Dương này xây dựng là vì mục đích ngắn hạn. sự khống chế của doanh Giao Châu với nó không khỏi có chút bất ổn, phái người qua, cũng để đựng nên uy tín. nếu không thể lập được uy tín này, cũng không có ảnh hưởng quá nhiều với danh tiếng doanh Giao Châu, ví dụ như dạng nhân viên ngoài như người tây Deng Grass này.
Vậy cũng là cho người nước ngoài một cơ hội. xem gã có thể nắm bắt cơ hội này hay không, nếu bắt được cơ hội này thì chứng tỏ gã có thực lực. cũng biết làm việc như thế nào. tương lai nhất định sẽ có cơ hội trọng dụng, cơ hội lần này. Deng Grass đã nắm chặt trong tay.
Tin thứ hai chính là điều tra về cường đạo "Tống Giang", khiến Lý Mạnh đờ khóc đờ cười chính là, Tống Giang này lại có chút sâu xa với mình. Lúc ở cuối thời Minh. "Tam Quốc Diễn Nghĩa" và "Thủy Hử truyện" được lưu truyền cực rộng trong dân gian. Các nhân vật trong sách, càng là đối tượngbắt chước của người dân gian.
Ví dụ như ngoại hiệu của đại khấu Lã Như Tài trước mắt đang nổi danh cùng Trương Hiến Trung chính là "Tào Thao", cự khấu Hà Nam tới lui quanh thành Khai Phong này tự xưng là "Tống Giang". ý cũng gần như thế.
Nhân viên cấp dưới của Hoàng Bình điều tra với đội ngũ "Tống Giang" này. ban đầu cũng không định thâm nhập sâu như vậy, chỉ muốn điều tra một số tình báo cơ bản mà thôi.
Bên trong lục lâm và loạn tặc Hà Nam tất nhiên không có ý thức giữ bí mật gì. mỗi thủ lĩnh tặc nhân hận không thể truyền bá danh tiếng của mình đi khắp thiên hạ, chưa bao giờ biết giấu diếm. Thủ hạ của Hoàng Bình vừa tra liền tra tới tận đây. "Tống Giang" vốn tên là Tống Đại Cương. Sở dĩ nói có quan hệ sâu xa với doanh Giao Châu là vì Tống Đại Cương này vốn là một gã quân tướng thủ hạ của Lưu Trạch Thanh, Nghe nói đã từng là một gã Thiên tổng, thủ ở thị trấn An Hưng ở Tào Châu. Lý Mạnh suất lĩnh kỵ binh đánh Tào Châu bất ngờ. Lưu Trạch Thanh bị bắt chém đầu. Binh mã dưới tay gã ở cạnh huyện Ninh Dương và Tào Châu đều bị đánh tan, những tốp nhỏ kia hoặc là đầu hàng doanh Giao Châu, hoặc là tự đào tẩu.
Tống Đại Cương thuộc về nhóm đào tẩu kia. năm đó gã là thủ lĩnh cường đạo trong sơn trại Nghi Mông, sau khi được Lưu Trạch Thanh chiêu an mới xuống núi trở thành quan binh, tuy nói cũng lĩnh tiền khống, nhưng thuộc hạ có hơn bảy trăm tên bộ hạ cũ đi theo gã nhiều năm. những bộ hạ này đều từng chiến đấu không ít. dũng khí thì chưa biết, nhưng đều có chút dày dặn kinh nghiệm, những người này mặc dù chưa chắc có năng lực công thành nhổ trại, dã chiến quyết tử. nhưng lúc vật lộn liều mạng, cũng có thể duy trì một thời gian ngắn không loạn, hơn nữa nhiều ít cũng biết chút quy củ trong quân đội. Tống Đại Cương sau khi biết Lưu Trạch Thanh bỏ mình, liền mang theo đội ngũ cũng tạm được này chui vào Hà Nam. không nên xem nhẹ đội ngũ cũng tạm được này. Hơn bảỵ trăm binh như vậy, là đã có thể giết lưu dân gấp mấy lần thậm chí gấp mười lần trở lên. Tống Đại Cương vừa là quan binh lại từng là cường đạo. với đối sách của quan binh và loạn tặc đều có chút hiểu biết, khi đánh trận hoặc quyết chiến, chịu thiệt thì ít mà thắng trận thì nhiều.
Hơn nữa Tống Đại Cương này làm việc cũng có chừng mực. không đi phủ Nam Dương ở cảnh nội Hà Nam. Bởi vì bên kia càng có cường đạo thổ phỉ mạnh hơn như Tả Lương Ngọc, không đi Bắc Trực Đãi. bên kia có trọng binh triều đình đóng quân, không đi Sơn Đông, vì Lý Mạnh chính là một sát thần, tỉnh Hà Nam vốn không nhỏ. hoành hành ở chỗ này cũng đủ rồi.
Sau mấy năm, không ngờ cũng tụ tập được mấy vạn nhân mã, cũng là đại nhân vật nổi danh trong tỉnh Hà Nam. danh hiệu này là tự xưng của Tống Đại Cương, gã xuất thân sơn trại, địa phương trấn thủ năm đó cũng gần huyện Vận Thành, có lẽ là do nghe bình thoại cố sự quá nhiều, để cho hạ nhân biểu dương nhân nghĩa của mình, cho nên tự xưng là Tống Giang.
Nhân mã thủ hạ của "Tống Giang" này đao động từ một vạn sáu nghìn tới bốn vạn. đây cũng là điểm đặc biệt của giặc cỏ Hà Nam. phần lớn người đi theo làm loạn là lưu dân không sống nổi. rất nhiều người ở trên đường đi theo loạn quân hoặc là chết ở dọc đường, hoặc là chết đói. gặp phải chiến đấu chân chính, những lưu dân này ngược lại cũng không chết quá nhiều ở trên chiến trường, nhưng quái lạ là chết ở trong hỗn loạn, hoặc là chết trong đám người chạy loạn lại rất nhiều.
Thường một chi đội ngũ đã tụ tập mấy vạn người, vài ngày sau. những nhân mã đã tụ tập này lại vì đủ loại nguyên nhân mã tản đi. nhưng nhân số đội ngũ này cũng có thể khỏi phục nhanh chóng, lưu dân quá nhiều, ở trên đất Hà Nam. hoàn toàn không cần dụng tâm lôi kẻo. bất kỷ một chi quân đội muốn tạo phản nào đi qua, đều có rất nhiều lưu dân tự nguyện đi theo, nói thêm một chút, nếu là quan binh đi qua, cũng có rất nhiều lưu dân tự nguyện tham gia.
Mọi người đơn giản là đều muốn có miếng cơm ăn. cũng bất chấp muốn có phần cơm này phải trả giá cái gì. cho dù là liều mạng chém giết.
Lưu dân như vậy thuần túy là pháo hỏi. nếu trả qua mấy lần chiến đấu. sống sót ở trên chiến trường, vậy họ cũng có thể trở thành chiến sĩ hợp cách, người như vậy thì sẽ trở thành chiến lực chân chính trong loạn quân.
Hoàng Bình và nhân viên tình báo thủ hạ tính ra, thủ hạ "Tống Giang" có hơn bảy nghìn người có sức chiến đấu. Bởi vì đây là thời điểm số lượng nhân số bộ hạ "Tống Giang" ít nhất trong ba năm nay.
Với tin tức này. Lý Mạnh cũng chỉ có thể cười khổ. nghiêm khắc mà nói. Tống Đại Cương này có thể thành mối họa hôm nay. mình mới là nguyên nhân hàng đầu. có điều lý do như vậy tất nhiên không thể nói với người khác.
Lần này xuất chinh, một mặt đúng là có chút duyên phận tình nghĩa với Chu Vương của Khai Phong, dù sao làm mấy chuyện như để con gái của đối phương ở trong nhà mình, ban đầu cho mình làm tham tán. chẳng khác gì là nuôi lớn con gái Quận chúa như vậy rồi tặng không, còn tặng rất nhiều vàng bạc tài bảo. Hơn nữa bản thân Mộc Vân Dao ở trong hệ thống doanh Giao Châu, có thể nhận được phần lớn tình báo cơ mật, chuyện ở Hà Nam chắc chắn sẽ biết.
Tuần phủ Hà Nam đã tấu lên triều đình thỉnh cầu Sơn Đông điều binh cứu viện Khai Phong. Nếu bên mình cự tuyệt. Mộc Vân Dao chắc chắn sẽ không cao hứng.
Mà càng thêm quan trọng chính là. trước mắt phần lớn tân binh doanh Giao Châu đều thiếu cơ hội luyện binh, bọn cường đạo cạnh Khai Phong Hà Nam này không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất để luyện binh mãi đao. Hơn nữa còn là ở bên cạnh Hoàng Hà. doanh Giao Châu có thể thông qua đường thủy để vận chuyển như vậy tiếp viện gấp rút cũng tiện hơn so với đất liền rất nhiều.
Đối với mấy tân binh trước kia chỉ được huấn luyện quân sự đơn giản trong đồn điền, điền trang mà nói. cho dù là tới phủ Khai Phong không gặp phải kẻ địch thì cuộc hành quân trên đường thủy này cũng là một lần diễn tập vô cũng không tệ.
Tâm trạng của Lý Mạnh bây giờ khác rất nhiều với trước kia. Hắn liều mạng làm nhiều việc chính là để thực lực của mình lớn mạnh. đồng thời không phải bị tổn thương.
Địa bàn Sơn Đông trước mắt vẫn đang trong tiêu hóa. Phần lớn tân binh biên luyện thành quân, hết thảy đều còn bất ổn. Mà trên dưới triều đình lại coi thường và xử lý lạnh Sơn Đông, thật là trúng ý Lý Mạnh nhưng luôn phong bế trầm thấp như vậy cũng có khuyết điểm của nó. không có cơ hội luyện binh chính là một trong số khuyết điểm đó.
Lý Mạnh với quân đội dưới tay mình, với phương diện huấn luyện vẫn rất có tự tin. Nhưng quân đội chỉ trải qua huấn luyện nghiêm khắc, lại không trải qua thực chiến, mới lâm trận nhất định sẽ gây ra nhiều chuyện cười. Tất cả chi quân đội doanh Giao Châu ở dưới tình huống như thế đã gây ra biết bao chuyện cười. Lý Mạnh cũng thấy qua không ít.
Tỉnh Hà Nam cầu cứu viện, tác chiến với lưu khấu tặc binh, bất kể là thắng lớn thắng nhỏ. cũng sẽ không làm căn cứ phán đoán quân đội này của ngươi mạnh hay yếu. Còn về phần tình huống thất bại. Lý Mạnh thật đúng là chưa nghĩ qua.
Đi đường thủy hơn mười ngày, ở trên Hoàng Hà, doanh Giao Châu không có quan hệ nhiều gì. nhưng muối xanh. bên Cao nhất Công thường vận chuyển buôn bán trên đường sông ở Hoàng Hà này, danh tiếng của Cao nhất Công và Lý Mạnh có thể cũng không nổi tiếng trên Hoàng Hà này lắm, nhưng hễ là biết tới, tất nhiên là không dám lộn xộn.
Nên đội tàu tuy lớn nhưng đi lại có chút thuận lợi. sau khi vào phủ Quy Đức tỉnh Hà Nam. bố trí thám mã ở bên trạm Hoàng Lăng, hai bờ sông có gần trăm tên kỵ binh hóa tranh thành mã tặc, lui tới giữa đội thuyền và tiền phương, không ngừng mang tin tức điều tra được cho đội thuyền này.
Khai Phong Thành là thành chính của Hà Nam, cũng là thành giàu có và đông đúc nổi tiếng thiên hạ, mặc dù thành phòng thủ chắc chắn, trong thành cũng huy động rất nhiều dân tráng thủ thành, nhưng dù sao trong thành không có quân chính quy. nên "Tống Giang" Tống Đại Cương lui tới ngoài thành không đi luôn cảm thấy có cơ hội phá thành. Nếu đánh vỡ thành trì như vậy. vậy mình liền có thể trở thành đại khấu nổi tiếng thiên hạ như Trương Hiến Trung. Lý Tự Thành, kho vũ khí. vàng bạc. nhân khẩu trong thành đều khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Mà ngay cả Lý Tự Thành. Trương Hiến Trung lúc ở Hà Nam. cũng không dám đi phá những thành lớn này. nhưng lần này thủ tướng Trần Vĩnh Phúc đi tới phủ Nam Dương, trong thành trống rỗng vô cùng, đúng là cơ hội hiếm có.
Phải biết rằng, binh mã Hà Nam cơ hồ đều ở Hồ Quảng và Thiểm Tây. Tuần phủ Hà Nam vào trong Khai Phong Thành lại cân nhắc mà cầu cứu Sơn Đông, có thể thấy được cục diện quẫn bách lúc này.
Tống Đại Cương dẫn mấy vạn thủ hạ, cướp bóc xung quanh Khai Phong Thành, cũng đã nếm không ít trái ngọt, nên bọn lưu khấu dưới trướng đều luôn suy nghĩ vào thành Khai Phong thì hưởng phúc thế nào đây. Người rất dễ bị lợi ích làm đầu óc mê muội, cho dù là Tống Đại Cương khôn khéo cũng dõi mắt chăm chú vào thành Khai Phong, chuyện gì cũng không thèm để ý.
Huống chi đội thuyền của binh mã Sơn Đông, dọc đường gặp bất cứ đội thuyền nào đều lập tức giữ lại. nếu không nghe theo, vậy chỉ có số phận đắm thuyền, thám mã và kỵ binh đi dọc theo bờ theo đội thuyền tiến lên. lúc càng tới gần đất Khai Phong, số lượng bố trí trên bờ cũng càng nhiều hơn. Tống Đại Cương mặc dù bố trí thám tử thám thính, cũng sẽ bị chặn giết.
Có điều. Lý Mạnh vẫn rất xem trọng Tống Đại Cương này. một mạch từ Lộ tây tiến, cũng không gặp bất cử bố trí cảnh giới nào của đối phương.
Vào cuối tháng 5, bộ đội của Lý Mạnh rốt cuộc cũng tới độ khẩu Đào Gia Điếm, đây là đường thủy của Hoàng Hà phải qua để vào thành Khai Phong.
Đội thuyền có quy mô lớn như thế tới. đến địa phương gần như vậy. nếu "Tống Giang" này còn không biết thì đó chính là người mù, lúc đội thuyển của Lý Mạnh xuất hiện ở độ khẩu, liền phát hiện bên độ khẩu đều lúc nhúc đầu người, các bộ hạ của Tống Đại Cương đã chiếm lĩnh chỗ này. nhìn chằm chằm vào đội thuyền trên sông.
Quan binh trên thuyền mặc dù trông đáng sợ. nhưng chỉ cần đóng kín độ khẩu, đối phương không thể lên bờ. vậy liền bó tay.
Tống Đại Cương vẫn luôn không rời khỏi thành Khai Phong, mấy ngày gần đây ở ngoài thành chặt cây cối. đạp đổ phòng ốc. chế tạo chút khí giới công thành đơn giản, định công thành.
Việc này thật là có chút đau đầu. Thành Khai Phong lớn nhự thế. mặc dù là dân tráng thủ thành, cũng không phải dựa vào mấy cái thang của bọn lưu khấu là có thể đánh hạ. Mấy lần tấn công. đều đầu rơi máu chảy, trước mắt lại đào địa đạo. tri phủ Khai Phong suất lĩnh nha dịch chỗ hiểm trong thành xem kết quả, mặc dù tiến độ còn chưa lớn. nhưng đoán chừng cũng là kết cục không công mà lui. đúng vào lúc này thì binh mã Sơn Đông đã tới.
Để giữ bí mật trong khi tiến vào. đội thuyền do Lý Mạnh suất lĩnh chỉ dựa vào đại kỳ hai màu đỏ đen để dẫn đường cho đội. cũng không có ký hiệu gì có thể phân biệt thân phận.
Bọn lưu khấu trên bờ thậm chí không biết trên thuyền rốt cuộc là binh mã nơi nào. Nhưng đây nhất định là quan binh, Bởi vì loại quy mô khí phái này, cũng không phải là đồng đạo khác có thể có.
Thân binh và kỵ binh đo Lý Mạnh suất lĩnh xuống thuyền ở cạnh huyện Lan Dương, đang đi gấp tới phủ Khai Phong theo hướng khác, trước mắt phụ trách thống lĩnh quân Duyệt Châu chỉ huy đội thuyền - du kích Trần Lục.
Lần này xuất chinh Hà Nam, Lý Mạnh mang quân Duyệt Châu đến đây. với Trần Lục mà nói. thật sự là chuyện tốt từ trên tời rơi xuống. Mấy tên đại tướng thủ hạ của Lý Mạnh, cơ hội chinh phạt xuất chiến nhiều nhất là tham tướng trấn thủ Đăng Châu Mã Cương, các nơi Sơn Đông, ngoại trừ Lý Mạnh, võ tướng được coi trọng nhất chính là Mã Cương.
So sánh với Triệu Năng an thân giữ phận, làm theo an bài, Vương Hải luôn đi theo bên cạnh Lý Mạnh, trong lòng Trần Lục đặc biệt sốt ruột. Gã và Vương Hải vì phạm sai lâm. bị Lý Mạnh sắp xếp làm thống lĩnh thân binh bên người một thời gian rất dài. Làm trễ cơ hội ra ngoài trấn thủ, thật vất vả mới được ra ngoài, nhưng vì phủ Duyệt Châu tương đối thái bình, nên cơ hội biểu hiện quá ít.
Mắt thấy bọn tướng lãnh mới xuất hiện như Trương Giang, Ngụy Lực cũng bắt đầu trấn thủ một phương, còn tướng lãnh quan trọng lúc lập nghiệp như mình lại không có tiếng tăm gì, khiến Trần Lục sao mà không sốt ruột chứ.
Vinh hoa phú quý của bọn họ hoàn toàn là do Lý Mạnh mang tới. về trung thành và tận tâm tất nhiên không có vấn đề gì. nhưng Trần Lục cũng biết, sau này nếu muốn có vinh hoa phú quý càng nhiều, nhất định phải có chút biểu hiện.
Trần Lục lúc trấn thủ ở phủ Duyệt Châu, cũng từng nghe một số tin đồn ***. trong đó có một loại tin đồn khiến gã vô cùng khó chịu, nói là Mã Cương có thể có địa vị hiện giờ. chính là dựa vào năng lực; Triệu Năng có thể có địa vị hiện giờ. là dựa vào kính cẩn; Trương Giang có vị trí hôm nay. chính là dựa vào công lao; còn Trần Lục gã có thể có vị trí hôm nay. đơn giản là vì có quan hệ tương đối thân với Tống binh Sơn Đông đại nhân mã thôi
Vào tháng 5. Lý Mạnh suất lĩnh kỵ binh đột nhiên xuất hiện ở châu Tế Ninh. bảo là muốn mang quân Duyệt Châu đi về phía bình khẩu Hà Nam. dạng cơ hội từ trên trời rơi xuống như vậy, khiến Trần Lục vui mừng quá đỗi.
Lần này mang theo phần lớn là tân binh. Trần Lục rất sợ những tân binh này gây ra tai họa gì trước mặt Lý Mạnh, ở trên đường hành quân. Lý Mạnh ngày nào cũng ngồi trện thuyền vạch mưu, nghe tình báo. còn Phần lớn thời gian của Trần Lục thì ngồi ở một chiêc thuyền nhỏ. lui tới tuần tra đội thuyền, ước thúc bộ hạ, bận túi bụi.
Hiện giờ kẻ địch ở ngay trước mắt. nhưng đội thuyền lại không cách nào cập bờ. đậy chính là vấn đề lớn. Thấy bộ dạng hò hét kêu loạn của những cường đạo trên bờ này, Trần Lục với chuyện gìành được thắng lợi thì không có nghi vấn gì. chỉ sợ Phần lớn kỵ binh do Lý Mạnh suất lĩnh lúc xuất hiện phía sau bọn lưu khấu này. chúng sẽ lập tức đại bại tán loạn.
Mấu chốt của vấn đề chính là Tổng binh đại nhân tự đánh bại. Trước khi xuống thuyền. Lý Mạnh đã dặn dò: "Quân Duyệt Châu ngươi là bộ đội chủ công, bản soái suất lĩnh kỵ binh đánh lén ở phía sau, cố gắng diệt sạch bọn hỏa tặc này”.
Nếu kỵ binh của Lý Mạnh đã tới, lại thấy đội thuyền nhà mình đi loanh quanh trên sông, không cách nào vào đất liền. Trần Lục thử nghĩ tới cục diện này cũng cảm thấy không rét mà run, nếu là thế. ấn tượng của mình ở trong lòng đại soái sẽ thế nào.
Tống Đại Cương sau khi biết quan binh từ đường thủy đánh tới. lập tức cảm thấy đại sự không ổn nhưng bây giờ muốn chạy cũng không chạy được, mấy ngày qua chỉ nghĩ tới mộng đẹp là phá thành Khai Phong, vàng bạc. đồ tế nhuyễn cướp bóc ở những khu tụ cư dân ngoài thành Khai Phong đều chưa kịp thu thập chỉnh lý lại.
Ra ngoài làm tặc, chính là vì vàng bạc tài bảo, mất khí lực nhiều ngày như vậy. nếu đi mà hai tay trống trơn, chẳng phải là xót muốn chết sao.
Tống Đại Cương cũng cảm thấy kỳ lạ. dựa theo tin tức gã dò thăm được, binh mã Hà Nam vẫn chưa có chút động tĩnh nào là sắp trở về, hơn nữa dựa theo thường quy. triều đình cũng sẽ không phái binh tới đây, vậy chi binh mã này là từ đâu tới? Kỳ lạ thì kỳ lạ. có điều Tống Đại Cương vẫn phái bộ hạ tới độ khẩu và tất cả những chỗ có thể lên bờ.
Chỉ cần có thể ngăn cản bọn quan binh một lúc. để mình tranh thủ thời gian thu thập vàng bạc, đồ tế nhuyễn, vậy là đủ rồi. "Tống Giang" khi tỉnh táo lại cũng không có chút dũng khí tử chiến với bọn quan binh tới đây cứu viện, hơn nữa gã cũng không có nghĩa khí sẽ đi quản những bộ hạ trên bờ kia gì.
Nhưng bọn lưu khấu thủ ở độ khẩu và chỗ đổ bộ cạnh đó lại có chút bố cục. một số lão huynh đệ đã từng làm lính do Tống Đại Cương phái tới chỉ đạo. điều cung thủ ở tuyến đầu. Mặc dù cung tên quân dụng và cung săn trộn lẫn với nhau, nhưng trên bộ phận đầu mũi tên của mũi tên đều quấn vài dầu châm lửa.
Vừa có đội thuyền tới gần thì liền bắn qua. binh mã Sơn Đông ngồi trên thuyền gỗ rất đau đầu với tên lửa này. vừa dính sơ liền bị cháy rất dễ dàng, ở trên sông lớn này. nếu bị cháy. vậy thì mọi chuyện đều hỏng.
Những người đóng thuyền và chèo thuyền, mặc kệ thuyền này có phải đo doanh Giao Châu điều động tới hay không, tất cả đều không dám tới gần. cho dù là bị gác đao trên cổ. cũng thà chết không theo.
Trần Lục chỉ huy ở trên một chiếc thuyền lớn, thấy cục diện như vậy. liền gấp tới độ giơ chân mười mấy con thuyền đã gạt ra thành hình một chữ. binh súng hỏa mai trong khoảng cách tám mươi bước, ở trên mép thuyền nhấc súng hỏa mai oanh kích lên bờ. nhưng hiệu quả cực kỳ không tốt.
Tuy nói là ở trong tầm bắn nhưng trên sông lớn như Hoàng Hà, độ nhấp nhô của nước gợn quá lớn, mỗi lần bắn đều khỏi nói tới độ chính xác gì.
Súng hỏa mai của doanh Giao Châu uy lực rất lớn, nhựng độ chính xác lại rất bình thường, lúc bắn phải xếp thành trận hình chỉnh tề thì không cần phải nói. hơn nữa còn phải đảm bảo sự ổn định của thân súng hỏa mai. cho dù làm được hết những điều này. cũng không thể đảm bảo tỷ lệ trúng mục tiêu cao được.
Mà ở trên sông bất ổn như thế. lại càng không cần phải nói tới lực sát thương gì. mặc dù là tiếng vang rung trời, khói súng tràn ngập, nhưng đối diện lại chẳng thấy mấy người ngã xuống.
Trần Lục thấy cục diện đối diện, thật có chút cảm giác bất lực. chỉ cảm thấy thời gian cho mình càng ngày càng ít. tiền đồ một mảnh u ám.
Những tay súng hỏa mai trên thuyền gỗ tới gần bờ đã bắn xong đợt thứ hai, nhưng bọn lưu khấu trên bờ không lùi bước nào chưa nói. còn có mấy chiếc thuyền gỗ cạnh bờ bị cung tên bắn trúng, trên thuyền luống cuống tay chân một trận còn có cả binh súng hỏa mai từ trên thuyền rơi xuống nước, chật vật giãy dụa.
Bên này Trần Lục nghiến răng ken kết, rốt cuộc phong độ đại tướng chỉ huy gì đó. đắt cuống họng hô lớn với lính truyền lệnh phía sau:
"Đi truyền lệnh cho pháo binh, bảo bọn họ dùng ván gỗ của mấy con thuyền nối lại. trên kê Phật Lang Cơ và Ưng pháo bắn lên bờ!"
Mệnh lệnh nhanh chóng truyền tới bên quản lý pháo binh, thấy phía trước đánh nhau kịch liệt, nhưng pháo binh ở trên sông lại không giúp được chút gì. trong lòng cũng rất sốt ruột, nghe quan chỉ huy hạ lệnh, lập tức liền bắt tay vào làm theo, đội thuyền vận chuyển hỏa pháo cũng đều từ đội thuyền của doanh Giao Châu.
Có điều bọn họ chưa từng nghĩ đến tình huống sẽ nã pháo trên sông như thế. để nghị của Trần Lục vừa rồi coi như là nhanh trí, tìm ván gỗ tu bổ khoang thuyền nối ở giữa mép thuyền này với mép thuyền kia, đinh gỗ và dây thừng đều đủ. người chèo thuyền và binh sĩ đều bận rộn rất nhanh đã nối đội thuyền xong.
Súng hỏa mai phía trước sau khi bắn xong lượt thứ ba. đã bị Trần Lục ra lệnh ngừng bắn. hao phí đạn dược một cách vô ích như vậy chi bằng đừng nên lãng phí
Bọn lưu khấu trên bờ kia phát ra tiếng hoan hô rung trời coi sự lui bước tạm thời của quan binh trở thành thắng lợi lớn của mình.
Kết quả đội thuyền trên sông dần dần di chuyển mấy con thuyền liền cùng xuất hiện ở trước mặt bọn họ. trên thuyền mang ra mấy tiểu pháo, thuyền sông vốn rất hẹp. sau khi nối lại một chỗ. không gian có thể có ích cũng không lớn. mặc dù doanh Giao Châu cũng mang theo cả pháo ba cân và sáu cân nhưng căn bản không cách nào bày ra được.
Những Phật Lang Cơ và Ưng pháo kia gần như đều pháo nhỏ chừng một cân. nghiêm khắc mà nói. gọi chúng là súng hỏa mai khuếch đại cũng không phải là không được.
Sau khi thấy những hỏa pháo này. bọn lưu khấu đang hoan hô trên bờ không có chút ý lùi bước nào. ngược lại càng lớn tiếng hô gào. khiêu khích quan binh trên thuyền.
"Bọn điên này. ra lệnh tàu chiến lại gần. chỗ nào bắn mở được thì lập tức lên bờ!"
Trần Lục vừa quan sát tình huống trên bờ. vừa khẩn trương ra lệnh cho lính truyền lệnh, mệnh lệnh nhanh chóng truyền xuống.
Mấy tiếng "Rầm rầm rầm" liên tục vang lên. quả pháo mang theo tốc độ bay thấp mạnh mẽ đập lên bờ, trên sông nhiều thuyền như vậy, cho dù không gió, cũng vì hành động của đội thuyền sinh ra sóng.
Không biết là do ảnh hưởng của con thuyền mà lúc mấy thuyền nã pháo liên tục có xóc nảy rất nhỏ. kết quả có đạn pháo trông uy lực có vẻ không nhỏ bắn xuống nước, có quả bay đến bãi đất trống bên cạnh.
Có hai quả đạn pháo rơi xuống đám người, trong đám người lập tức có người lớn tiếng kêu thảm, tiếng kêu thảm này thậm chí ngay cả Trần Lục chỉ huy ở trên thuyền cũng nghe được rõ ràng.
Nhưng khiến gã nghẹn họng nhìn trân trối chính là. đám người trên bờ sau đó càng hò hét lớn hơn. rồi lại chiếm cứ bên bờ.
Hai phát đạn pháo vừa rồi rơi vào giữa đám đông như vậy. người chết nhất định là vượt qua hai con số. nhưng bọn lưu khấu trên bờ vẫn không bị ảnh hưởng chút nào.
Những loạn dân ở Hà Nam này căn bản không hề ngại tử vong, có thể sống tới ngày hôm nay. những lưu dân bị người đuổi giết hoặc là loạn binh chủ động chiến đấu với quan binh - những lưu dân và loạn binh đang hò hét này so với những kẻ vì nạn đói mà chết ở quê hoặc là có mấy cái chết thê thảm hơn đã có thể nói là may mắn. còn sợ cái gì.
Trần Lục đang quan sát cuộc chiến rốt cuộc đã hiểu, vừa rồi súng hỏa mai bắn liên tục cũng không phải là không có hiệu quả, nhưng mức sát thương này căn bản không có chút tác dụng với bọn lưu khấu. Thấy bọn quan binh mãi vẫn không thể tới gần. bị tên lửa ảnh hưởng, bộ dạng luống cuống tay chân, lưu dân và loạn binh trên bờ càng thêm hưng phấn.
Cục diện trước mắt, bọn lưu khấu thậm chí có thể dũng khí thế như cầu vồng để hình dùng, bọn họ thấy mấy quan binh áp bách bọn họ chật vật quẫn bách, hình như là oán khí trong lòng cũng theo cảnh như vậy mà biến mất. cho dù chết cũng đáng. ít nhất là cười mà chết. Trên thực tế, cục diện sắp tới đã điên cuồng...
Con mắt của Trần Lục ở thuyền chỉ huy cũng đã biến thành đỏ. gã thậm chí còn cảm thấy có thể nghe được tiếng vó ngựa vang lên ở phía sau bọn lưu khấu, nếu chiến đấu lần này mình bị ngăn cản trên sông mà cứ chật vật như vậy, thế thì công lao sự nghiệp sau này đều vô vọng, bị mấy huynh đệ và những kẻ mới xuất hiện bỏ xa lắc ở phía sau.
Sau khi trở lại Sơn Đông, người khác sẽ lại đánh giá đại tướng trấn thủ một phương như gã thế nào chứ!
Hộ binh bên cạnh Trần Lục tuy nghe được tiếng thở hổn hển của đại nhân, nhưng cũng không dám nhìn , sợ là bị quở trách. Thở mạnh chưa được mấy ngụm, đã nghe Trần Lục đến bên người hô to một tiếng:
"Ai cùng lên thuyền với lão tử mà biết bơi thì bơi lên bờ!!"
Bọn lưu khấu đang hoan hô trên bờ đột nhiên nghe được tiếng hô to phát ra từng đợt ở đội thuyền của quan binh trên sông, rất nhiều chiếc thuyền đã rời xa bờ sông, lại bắt đầu tới gần độ khẩu và những chỗ bên cạnh có thể đổ bộ lên.
Những loạn binh và lưu dân lại cầm cung tên chen tới tuyến đầu. vài đầu chậu than, đều nhanh chóng chuẩn bị xong, lại đợi thuyền vào tầm bắn.
Rất nhiều nhà đò và thủy thủ được trưng tập tới vận binh đều vừa chèo thuyền điều khiểu tay lái. vừa gào khóc, nếu bọn quan binh cứ liều mạng mà tới gần bờ. thuyền này nhất định sẽ không giữ được.
Bọn binh sĩ trên thuyền lôi hết những thủ đoạn phòng ngự có thể tìm ra. tấm chắn, ván gỗ. thậm chí còn có cả chậu gỗ. cả thuyền trông như mai rùa. nhưng những vỏ gỗ này đều sắp cháy.
"Tiếng "Rẩm rẩm rẩm" liên tục vang lên. rất nhiều tên lửa quấn vài đầu đều ghim trên thuyền và những vỏ gỗ khác, hơi ngưng lại. rồi bốc cháy nhanh chóng.
Nhưng đội thuyền vẫn liều mạng mà tiến về trước, lúc còn cách bờ sông chừng ba mươi bước, mấy lưu khấu trên bờ kia đều tức giận, sau khi đốt rất nhiều thứ dễ đốt, trực tiếp ném khí cụ đơn giản ra ngoài.
Thế lửa ở chiếc thuyền xông lên đầu đã không thể khống chế, nhưng vẫn luôn giơ mấy vỏ gỗ trên thuyền kia lên. xem ra thuyền này sắp bị thiêu hủy.
Đột nhiên có người hô to. ném tấm chắn và vỏ gỗ trên thuyền vào nước hết đi. xem ra những người này là muốn vứt thuyền chạy trốn, bọn lưu khấu trên bờ vừa định hoan hô. đã thấy một người ở mũi thuyền quơ trường mâu từ trên thuyền lửa nhảy xuống nước, hô lớn:
"Xông lên với lão tử!!"
Những người nhảy xuống nước này đều ở trần cầm binh khí trong tay. cứ như vậy mà bơi về phía độ khẩu.
Đều đã điên cuồng...
Truyện khác cùng thể loại
205 chương
56 chương
127 chương
1 chương
141 chương
105 chương
94 chương
312 chương