Thuận Minh
Chương 286 : Lấy mạnh đánh yếu - Mặc cả cò kè! (1+2+3)
“Đại sư thần xạ!”.
Trên thao trường bên ngoài thành Giao Châu, có mấy người thương nhân bụng phệ đang đứng đó vỗ tay kêu hay. lúc này đang là ngày 21 tháng giêng năm SùngTrinh thứ 13.
Quân đội của doanh trại Giao Châu đóng ở Hoài Bắc đã bắt đầu tiến vào Nam Trực Lệ. trong thời gian này. các đồng muối ở vùng Hải Châu lại mấy lần gặp những đội thuyền lớn chạy qua. nhưng có lẽ do chúng biết binh mã của Sơn Đông sắp tiến vào đóng quân ở đây. cho nên cũng không dám lên bờ, chỉ là lượn qua mà thôi.
Các đồng muối của vùng Lưỡng Hoài cũng được xem là có thể đảm bảo được công việc sản xuất bình thường, các muối thương Lưỡng Hoài cũng đã tính rồi, trải qua sự việc cuối năm Sùng Trinh thứ 12, thu nhập năm đó gần như là bị tổn thất mất 20%.
Sơn Tây và Hà Nam gần 40% các con buôn và muối thương đều mua muối ở bên phía Sơn Đông, trong tương lai nếu như muốn đoạt lại thị trường này. thì còn phải mất rất nhiều công sức. nhưng đối lập với doanh trại thành Giao Châu, những muối thương vùng Lưỡng Hoài có rất nhiều các mối quan hệ cũ trên quan trường, còn các con buôn muối của Sơn Đông thì không có căn cơ gì quá sâu ở bên ngoài, thị trường bị mất đi vẫn là có thể cướp lại được.
Hiện giờ đại quân của Lý Mạnh sắp tiến vào đóng quân ở Hoài Bắc. các muối thương của vùng Lưỡng Hoài cũng là từng có chào hỏi với tổng binh Sơn Đông - Lý Mạnh, biết người này tâm địa tàn độc. thủ đoạn tàn bạo. lần này mời quân Sơn Đông vào Hoài Bắc. nói là cắt thịt để đắp vào vết thương thì cũng không hề có chút phóng đại. uống rượu độc để giải khát cũng là không quá đáng, không phải là kế lâu dài. hiện nay cần phải làm là nịnh bợ thật tốt vị sát tinh này.
Theo lý mà nói. việc đón năm mới đối với các muối thương vùng Lưỡng Hoài mà nói quả thực là một tháng cuồng hoan, vô cùng xa xỉ khoái hoạt, nhưng cục diện của năm nay. ngày tháng khoái hoạt của tháng giêng năm mới cũng là không quan tâm nữa. phái ra mấy muối thương có thân phận không thấp trực tiếp đi đến thành Giao Châu. Các muối thương vùng Lưỡng Hoài có truyền thống lịch sử mấy trăm năm. đương nhiên là biết phải quan hệ qua lại như thế nào với những nhân vật trên quan trường, chiếu theo cách nói của họ. thì đó gọi là chăm sóc dạy bảo.
Bất luận là một quan viên thích tiền bạc, hay là thích mỹ sắc. hay là có sớ thích gì khác, các muối thương dựa vào nguồn tài lực khổng lồ của mình, chung quy đều có thể mua chuộc được, làm cho họ hết lòng phục vụ cho mình, các quan viên, chỉ huy vệ sở của hai phủ là phủ Hoài An và phủ Dương Châu, rồi các quân tướng của binh doanh đều như vậy, giống như là gia nô của các muối thương này vậy.
Đến thành Giao Châu, làm cho các muối thương chỉ quen an nhàn này cực kỳ cảm thấy không quen, theo lý mà nói thì thành Giao Châu hiện nay là trung tâm của muối Lỗ. lợi nhuận thu được từ việc bán muối là nhiêu vô kể. đáng nhẽ phải có khí phái của sự giàu có mới phải. Ai ngờ khi vừa mới đến đây, thứ mà họ nhìn thấy là một thành thị có trật tự. mà còn là khô khan. Trên phố không nhìn thấy những địa điểm giải trí. tất cả mọi người đều đang bận rộn một cách căng thẳng, dường như ai cũng đang có việc phải làm.
Điều này làm cho các muối thương cảm thấy rất khó hiểu, còn chửi thầm trong bụng đúng là vô vị, nhưng những mỹ nữ mang đến đều phải tặng cho tổng binh Sơn Đông, mình không được dùng, cho nên cũng chỉ biết cắn răng mà chịu đựng.
Nhưng họ căn bản không chú ý đến một phương điện, trong thành không nhìn thấy những kẻ lang thang ăn mày, cũng không nhìn thấy nạn dân thoi thóp vì đói rét ở bên đường.
Những người đại diện đến đây cũng đếu là biết rõ ngọn nghình ân oán giữa hai bên trước đây. nghĩ thầm. Lý Mạnh chưa chắc đã dùng thái độ điềm đạm để đối đãi với họ. lúc đối phương mới chỉ là tham tướng của một phủ. đã là không hề có ý sợ hãi mà chém giết một cách tanh nồng các muối thương, còn hiện nay thì đã là quan tổng binh của Sơn Đông, tính khí chắc chắn sẽ càng là hống hách. Ai ngờ Lý Mạnh vẫn là khách khí, đầu tiên là sắp xếp chỗ ăn nghỉ cho họ. sau đó hẹn họ ngày 21 tháng giêng tương kiến họ ở sàn đấu võ bên ngoài thành.
Hiện giờ hai bên bàn chuyện một cách hòa nhã. các muối thương cũng không lo lắng đây là Hồng Môn Yến. đầu tiên là mang các loại lễ vật tặng vào trong phủ. quản gia La Tây của trang viên Lý Gia nhận lấy những thứ như vật phẩm và tiền bạc. còn nam nữ nô bộc thì không nhận, biểu hiện như thế này. làm cho các muối thương càng là yên tâm hơn.
Đại khái là một năm trước, cuộc luyện binh với quy mô lớn của doanh trại Giao Châu đã là không còn được tiến hành ở những nơi lân cận thành trì nữa. mà là tiến hành ở những nơi cách xa thành thị một chút. Thứ nhất là do quy mô của quân đội đã lớn hơn trước rất nhiều, những thao trường trước đây đã không còn thích hợp để sử dụng, thứ hai là do rất nhiều những nội dung diễn tập quân sự đều cần phải bảo mật. luyện ở nơi cách khu dân cư càng xa thì càng tốt.
Thao trường ở bên ngoài thành Giao Châu này. nhiều nhất cũng chỉ có 400 người đang diễn tập. từ lâu đã bị đại quân bỏ đi không sử dụng nữa. nhưng lúc Lý Mạnh còn sống ở trong thành Giao Châu, hắn thường xuyên dẫn thân binh của mình đến đây để thao luyện diễn tập. Trước đó chúng tôi đã từng nói, thân binh doanh của Lý Mạnh trên thực tế chính là đội quân dự bị quan quân.
Trên thao trường này, Lý Mạnh tiến hành giảng bài cho các thân binh, đồng thời để cho các thân binh tiến hành suy diễn thực tế. lúc nhàn rỗi. Lý Mạnh còn thường xuyên đến đây để rèn luyện cơ thể.
Khi tổng binh Sơn Đông Lý Mạnh tập luyện trên thao trường, cũng thuận tiện tiếp kiến một số khách nhân bên này thiếu đi vài phần chính thức và nghiêm túc so với trong phủ. nhưng mọi người đều tùy tiện hơn một chút, cũng là hiện lên được sự thân thiết.
ở chỗ cách Lý Mạnh khoảng 50 bước chân có dựng một tấm bia. Lý Mạnh đứng ở phía bên này giương cung, nhưng xét cho cùng thì hắn cũng là chưa từng trải qua huấn luyện cung tên gì. một tên được bắn ra. căn bản là không chạm vào được bia. mà còn là cắm sang một bên. Trong số các võ tướng của doanh trại Giao Châu, ngoài một số người như Mã Cương, những người khác đều không thạo cung tên lắm. huấn luyện bắn cung cần rất nhiều thời gian, những người kiểu bán lộ xuất gia của doanh trại Giao Châu, lấy đâu ra nhiêu thời gian như vậy.
Mặc dù là bắn chệch đến mức không thể chệch hơn nhưng các thương nhân vẫn là cười tươi như hoa. thật tâm thật lòng mà đứng đó vỗ tay khen hay. đương nhiên, trong lòng họ thì đang cười chế giễu, và đương nhiên là cũng không ai biết được điểu đó.
Những thân binh đứng ở bên cạnh Lý Mạnh có 30% là được rút ra từ trong các doanh, thời gian tiếp xúc cự li gần với Lý Mạnh là rất ít. nhìn thấy đại nhân nhà mình bắn cách bia xa như vậy. có mấy người không nhịn được muốn cười, nhưng sắc mặt của mấy lão binh đều như bình thường, hiển nhiên là do nhìn thấy nhiều rồi nên thấy bình thường.
Lý Mạnh nhìn mũi tên cắm trên mặt đất. bất giác hắn vừa cười khổ vừa lắc đầu. nghe thấy tiếng hô khen hay của các muối thương ở phía sau lưng, nụ cười của hắn càng là nặng thêm mấy phần, hắn thỉnh thoảng cũng nghĩ, bản thân mình đã đến thời cổ đại này. làm đến chức đại tướng một phương, vậy thì giỏi cưỡi ngựa bắn cung là yêu cầu bắt buộc phải có. mình đương nhiên là phải học. nhưng một là không có thời gian, hai là do bắn cung có yêu cầu rất cao trong huấn luyện bận bù đầu như Lý Mạnh căn bản là không học được.
“Cầm súng hỏa mai đến đây”.
Người thân binh ở bên cạnh đỡ lấy cung tên. rồi lại có thân binh đưa súng hỏa mai đến cho Lý Mạnh, súng hỏa mai mà Lý Mạnh sử dụng cũng là loại được chế tạo riêng của doanh trại Giao Châu, là loại có cái giá đỡ bằng gỗ. Các thân binh đã nhồi xong đạn dược, dây ngòi cũng đã được kẹp vào chỗ châm ngòi. Lý Mạnh bày xong tư thế. ngắm chuẩn về phía bia bắn.
“Uỳnh" một tiếng vang lên. cái bia được kết băng rơm bị phát đạn này bắn vỡ nát. các thân binh lại đưa đến hai khẩu hỏa mai khác, phát nào cũng là bắn trúng cả. tiếng hoan hô của các muối thương lại là được cao thêm mấy phần, đối với loại hỏa khí như thế này, Lý Mạnh cũng cón có sự tin.
Lý Mạnh vứt khẩu súng cho thân binh đứng bên cạnh, xoay người bước về phía các muối thương, khuôn mặt trước giờ luôn nghiêm túc của Lý Mạnh nở một nụ cười, làm cho các thân binh đứng bên cạnh hắn đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc, hiếm khi nhìn thấy đại nhân có bộ dạng như thế này. lúc này không ngờ lại có thể hòa nhã dễ gần như vậy.
Xung quanh thao trường cũng là có mấy căn nhà nhỏ. đó là những doanh phòng trước đây của các muối đinh, cũng có thể làm phòng khách để tiếp đãi khách nhân.
Hai bên vào chỗ ngồi, các thân binh mang trà và điểm tâm lên. sau khi để lại một người hộ vệ, những người khác đều lui ra ngoài. Lý Mạnh cầm khăn lau mấy cái trên mặt. cùng mượn cơ hội đó liếc nhìn ba muối thượng đang ngồi phía đối diện, ở thời đại này đúng là hiếm khi gặp những tên mập. ba tên ngồi đối diện này đều bộ dạng tròn lăn. nhìn là biết ngay sống sung sướng đã nhiều năm rồi. cả ba người đều khoảng độ 40 tuổi.
Sau khi ngồi xuống là đến phần thông báo họ tên, một người họ Tôn. một người họ Khương, còn có một người họ Thẩm, cách ăn mặc nhìn thì cũng bình thường, nhưng chỗ nào cũng là những thứ đồ đắt tiền, đó mới là khí phái của thế đại phú hào. Lý Mạnh cũng từng buôn bán muối, đối với những thứ này hẳn cũng là có những hiểu biết nhất định.
Giá trị của bất kì thứ gì trên người ba người này. đều có giá trị hơn giáp mũ toàn thân của quan viên cấp thiên tổng trở lên của doanh trại Giao Châu, thái độ này của Lý Mạnh, làm cho ba muối thương ngồi đối diện không biết phải làm thế nào. tên muối thương họ Thẩm đó liền vừa cười vừa mở miệng nói:
“Đại soái, không biết những món lễ vật mà hôm qua bọn tiểu nhân chuẩn bị. ngài có thấy thuận mắt không? Lần này đến Sơn Đông, quả thực là có chút vội vã, ba người huynh đệ bọn tiểu nhân liền vội vã sắp xếp một chút quà mọn ở thành Dương Châu, vẫn mong đại soái đừng nên trách cứ”.
Làm đến vị trí quan tổng binh một tỉnh như Lý Mạnh, cách gọi đại soái này quả thực là không thể chuẩn hơn. nghe thấy muối thương họ Thẩm nhắc đến lễ vật ngày hôm qua. không những thế còn nói là lễ mọn. trong lòng Lý Mạnh lập tức cảm thấy có chút cảm khái, những lễ vật hôm qua đó không tính a hoàn và hài đồng, thì có giá trị khoảng 3 vạn lượng bạc, đây cũng được xem là lễ mọn. vậy thì thế nào mới được xem là lễ hậu.
Lý Mạnh cũng là người sáng suốt tự nhận biết bản thân, hắn gần như là không hiểu gì về thơ từ văn chương của những năm Sùng Trinh, bảo hắn dùng văn chương của hậu nhân để lừa cổ nhân thì chắc chắn là sẽ bị xấu mặt. sau khi đến thời đại này. lúc nào cũng là lo lắng về những chuyện binh đao can qua, thế là hắn tự nhận mình là một người thô lỗ.
Những lễ vật hôm qua, đều những thứ vô cùng tinh xảo. hoặc là châu báu trang sức. hoặc là đồ gốm hoặc ngọc khảm. Lý Mạnh nhìn thấy những thứ đó đều cảm thấy có chút không vui, nghĩ thầm, nếu như các người trực tiếp biếu 3 vạn lượng bạc cho ta tự đi mua có phải tốt hơn không.
Nói ra thì bụng của Nhan Nhược Nhiên cũng là có chút chuyển biến, hiện giờ cả Lý phủ đều lấy nàng làm trung tâm. xoay quanh nàng. Nhan Nhược Nhiên rất thích một bộ gốm xanh trong những thứ lễ vật này, chất lượng của thứ đồ này còn cao hơn mấy phần so với cái tượng quan âm ngọc xanh mà trước đâu Lý Mạnh bỏ ra khoản tiền lớn để mua tặng nàng, chiếc bình ở đó được ánh nến chiếu vào. giống nhưu là những giọt nước trong xanh ngưng tụ mà hình thành lên hình dạng, vô cùng mỹ lệ. Nhan Nhược Nhiên thích đến mức không muốn rời tay.
Phu nhân nhà mình vui vẻ, Lý Mạnh tự nhiên cũng là vui lây. nghe thấy đối phương nhắc đến. Lý Mạnh liền vừa cười vừa mở miệng, nói:
“Bộ thanh ngọc đó không tồi. phu nhân của ta rất thích đó”.
Nghe thấy Lý Mạnh nói như vậy. ba người muối thương này đều vô cùng vui mừng, nghĩ thầm, câu nói này của đối phương cũng mở ra một cái cửa. chung quy cũng là chuyện vui mừng, nhưng Lý Mạnh cũng có một điểm không nghĩ đến. bộ thanh ngọc đó là thanh ngọc loại thượng phẩm nhất, đến trong đại nội hoàng cung cũng là không có. phu nhân của tổng binh Sơn Đông thích gốm men xanh, chuyện này có rất nhiều người biết, để lần đến Sơn Đông này được thuận lợi, người muối thương họ Khương đó đã không tiếc rẻ cầm nó từ nhà mình mang đi.
Sau mấy câu nói chuyện, bầu không khí trong phòng cũng là trở nên hòa nhã hơn, Lý Mạnh trực tiếp mở miệng, nói:
“Có gì muốn nói các ông cứ nói trước, bản tọa không giỏi ăn nói. các ông nói rồi chúng ta thương lượng là được rồi”.
Ba người muối thương này đưa mắt nhìn nhau, cũng là không ngờ Lý Mạnh lại trực tiếp vào vấn đề như vậy. người muối thương họ Khương đó ngập ngừng một lát. cẩn thận nói:
“Đại soái, trước đây. thương hội của bọn tiểu nhân không biết trời cao đất dày. mạo phạm đến uy hùm của đại soái, lần này đến là để xin lỗi đại soái, hi vọng đại soái người đại nhân đại lượng, đừng để ý trong lòng làm gì”.
Sau khi nói xong lại ngập ngừng một lát để nhìn xem Lý Mạnh phản ứng nhưthế nào. Lý Mạnh vừa cười vừa khua tay. nói một cách tùy ý:
“Chuyện trước đây đừng nhắc đến nữa. mọi người cứ nhìn về phía trước, bản soái không hề giữ chuyện đó trong lòng, các ông cứ nói chuyện của các ông là được rồi”.
Câu này được nói xong, kể cả ba vị muối thương này có tâm bình khí hòa, có sẵn sự chuẩn bị như thế nào thì cũng là bị câu nói này của Lý Mạnh làm cho suýt chút sặc chết, cũng may là nuốt được vào bụng, không ho ra thành tiếng, sự xung đột thời gian đó. các muối thương của Sơn Đông do Lý Mạnh cầm đầu đã chiếm được đại tiện nghi, thế mà hiện giờ hắn lại làm ra vẻ khoan đung đại độ mà nói “nhìn về phía trước”“, quả thực là có thể làm người ta tức chết.
Nhưng nhìn thần thái của Lý Mạnh, hoàn toàn không có ý gì của sự chế giễu cả. các muối thương lập tức phản ứng ra. vạn sự đều luận thực lực để nói chuyêb tình thế hiện nay. Lý Mạnh nói là nhìn về phía trước, thì chính là nhìn về phía trước, nếu như còn để ý đến những ân oán tình thù trước đây. thì các muối thương vùng Lưỡng Hoài sẽ bị tiêu diệt sạch.
Bình phục lại trạng thái một chút, muối thương họ Khương tiếp tục chậm rãi nói:
“Đại soái khoan dung đại lượng, vậy thì tiểu nhân sẽ nói rõ chuyện hiện nay, binh mã của đại soái hiện nay đang vào Hải Châu đóng quân, nếu như không có sự trượng nghĩa của đại soái, thì chỉ sợ cơ nghiệp nghề muối của vùng Lưỡng Hoài sẽ bị hủy trong tay những tên hải tặc chết bằm đó”.
Từ khi hơn 200 người thuộc đội quân tiên phong của doanh trại Giao Chau đến vùng Hải Châu, vẫn chỉ là trong thời kỳ quan sát địa hình, để làm công tác chuẩn bị cho đại quân tiến đóng, thì các muối thương vùng Lưỡng Hoài đã là truyền tin tức này ra khắp nơi. cách nghĩ thực chất của họ là muốn mượn cơ hội này để lôi danh tiếng của Lý Mạnh ra đọa đám hải tặc đó.
Ai ngờ lại quả thực là có hiệu quả kỳ diệu, đừng thấy chỉ có chưa đến 300 người mà khinh, những con thuyền hải tặc mà những ngày trước đó còn nghênh ngang hống hách giờ không ngờ không thấy tăm hơi đâu cả.
Thấy không ngờ có hiệu quả như thế này. đến những công nhân làm việc ngoài đồng muối của khu vực Hoài Bắc cùng dần dần cảm thấy yên tâm hơn. ruộng muối được tu sửa. công tác sản xuất cùng bắt đầu trở lại bình thường.
Các muối thương vùng Lưỡng Hoài nhiều năm như vậy qua lại với quan phủ tự nhiên cũng là biết được sự tình ở trong đó. người khác nếu như đã muốn phái mấy nghìn quân đến. thì cũng có nghĩa là bóp chặt cổ nghình muối của Lưỡng Hoài, bắt buộc phải cẩn thận mà lấy lòng, hoặc ít nhất trong thời gian này phải cẩn thận mà lấy lòng, đợi đến khi ổn định hẳn rồi, lại chơi mấy thủ đoạn trên quan trường đuổi khéo Lý Mạnh đi là được.
Các muối thương cũng có sự tự tin như vậy. hiếu kính với quan phủ trong nhiều năm như vậy, quan trường của Nam Bắc Trực Lệ và các tỉnh đều có mối quan hệ với họ. và đó cũng chính là nguồn cung cấp thông tin cho họ. nói tóm lại. việc điều động quân đội. đều nằm trong sự khống chế của các quan văn. nắm bắt được hai điều then chốt là quan văn và thái giám trấn thủ. thì sẽ không sợ võ tướng lật mặt nữa.
Đương nhiên, họ không ý thức được, tại thời mạt thế này. mọi thứ hoàn toàn không diễn ra theo quy luật của nó.
Nói gì thì nói. hiện nay chắc chắn là phải cẩn thận hầu hạ mới được, các muối thương biết nếu cứ lấp la lấp liếm, đợi đến khi đối phuơng mở miệng thì cũng chẳng khác gì việc hai bên đã trở mặt với nhau, chi bằng mình cứ để xuất ra việc này trước, mọi người cùng nhau tính cho rõ ràng. Người muối thương họ Khương đó đầu tiên mở miệng nói mấy câu đệm vào cho khách khí. tiếp đó nói:
“Hiện nay tiền bạc của triều đình khá eo hẹp. mấy lần tăng thuế lương thực, bên phía đại nhân chắc cũng là có chút khó khăn, bọn tiểu nhân đã là mời đại nhân đến giúp đỡ. tự nhiên cũng là không để đại nhân đến một cách vô ích. cho nên chúng tôi muốn tài trợ quân tư”.
Lý Mạnh ngồi trên ghế, thân người của hắn hơi nghiêng về trước, rõ ràng là rất có hứng thú với để tài của các muối thương, muối thương họ Khương sau khi nói xong câu này. lại là đưa mắt nhìn hai người bạn của mình, tiếp tục nói:
“Nhưng bọn tiểu nhân không biết chỉ phí giành cho binh mã đóng ở Hoài Bắc của đại soái, vẫn mong đại soái cho một con Số. để bọn tiểu nhân về đến thành Dương Chcũng dễ ăn nói bàn bạc với các đồng nghiệp trong thương hội”.
Thấy bộ dạng nơm nớp lo sợ của đối phương. Lý Mạnh tự nhiên cảm thấy có chút sảng khoái trong lòng, nhớ lại lần thích sát hôm đó ở thành Giao Châu, còn cả cuộc chiến đấu đánh lén quân đội của Lưu Trạch Thanh, quả thực là đáng. Thái độ của các muối thương vùng Lưỡng Hoài là cầu xin được cho doanh trại Giao Châu bạc. không lấy không được va.
Lý Mạnh đặt tay phải lên đầu gối. ngón giữa gõ lên mặt đầu gối. không lâu sau. hắn mới chậm rãi nói:
“Mỗi năm 120 vạn lượng”.
Con số này vừa được nói ra. cả ba muối thương cùng đứng bật dậy, há mồm trợn mắt nhìn Lý Mạnh, muối thương họ Tôn từ đầu đến giờ chưa nói câu gì cũng là lắp bắp nói:
“Đại....đại nhân. 1 trăm...l trăm 20 vạn lượng, số tiền này...số tiền này khó tránh có chút quá nhiều a”.
Đang lúc kinh hoàng, tất cả những sự tôn xưng cung kính đều được vứt sang một bên. tên muối thương họ Thẩm cũng là phản ứng ra từ trong sự thất kinh, vội vàng mở miệng, nói:
“Đại soái, nghình muối của vùng Lưỡng Hoài, tiền thuế nộp cho triều đình một năm cũng chỉ mới có 150 vạn, số tiền 150 vạn lượng đó là được dùng để nuôi trăm vạn binh mã. binh mã trong tay đại nhân có không đến 5 vạn. sao có thể dùng hết nhiều tiền như vậy được”.
Lý Mạnh cười haha hai tiếng, nếu như đối phương đã không còn coi trọng lễ tiết nữa. vậy thì bên mình cũng không cần thiết phải khách khí nữa. hắn trực tiếp mở miệng phản bác lại. nói:
“Các vị muốn nói với ta chuyện này thì cũng được thôi. Bản tọa dựa vào cái gì để xây dựng cơ nghiệp các vị còn nhớ không, số tiền giao cho quan gia mà các vị cùng dám lôi ra để nói. không sợ bản tọa cười rụng cả răng sao”.
Người thân binh đứng phía sau Lý Mạnh nhìn bầu không khí loạn xì ngậu trong phòng, nhưng sắc mặt vẫn là không biến đôi. giống như là chuyện này chả có quan hệ gì với mình vậy. mấy câu nói không hề lưu tình của Lý Mạnh vạch trần được sự việc, làm cho sắc mặt của những muối thương đó hết biến từ trắng thành đỏ. rồi lại từ đỏ thành trắng, chán nản ngồi lại vị trí lúc đầu.
Yên lặng một lát. lại là Lý Mạnh trầm giọng xuống, nói:
“Nếu như các vị thấy con số này không chấp nhận được, vậy bản tọa nói một con số khác”.
Nghe thấy lời này. ba người muối thương này cũng xem như là cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn một chút, chờ đợi Lý Mạnh nói ra một con số mới. nghĩ thầm, vừa nãy con số được nói ra quả thực là có cao một chút, có lẽ tổng binh đại nhân chỉ là nói ra để đọa mọi người một chút mà thôi.
Lý Mạnh hơi suy nghĩ một lát. giơ hai ngón tay ra. sau đó giương cánh tay ra vẽ trong khí một vài vạch, ba người muối thương bị hành động của hắn làm cho có chút không hiểu gì cả. sau đó lại nghe thấy Lý Mạnh nói:
“250 vạn lượng".
Muối thương họ Thẩm là người béo nhất trong số ba người này. nghe thấy con số đó. hắn chỉ cảm thấy thân người mềm nhũn, cả thân người truợt từ trên ghế xuống đất. nhưng dường như không hề cảm thấy có chút gì đau đớn, nhìn chằm chằm vào Lý Mạnh đang ngồi ở đó. một câu cũng không dám nói ra. Hai muối thương còn lại đều run run người, hai môi mấp máy nhưng cũng là không nói ra được câu gì.
Lý Mạnh cầm lấy bát trà ở trên bàn. thân người dựa vào thành ghế, nhìn ba người, vừa cười vừa nói:
“Giao cho triều đình 100 vạn lượng, nộp phí thường lệ cho các nơi 5 trăm vạn. nhà các ông được 500 vạn, bản tọa lấy có ngần này. hình như là cũng không nhiều a”.
Câu này được nói xong, trong phòng giống như là có một cơn gió lạnh, thổi qua. cả ba muối thương đều rùng mình, bộ dạng ngơ ngác vừa nãy lập tức biến mất. mà ngược lại. giờ biến thành có chút thất thần, tên muối thương họ Thẩm đó cũng vừa run rẩy lập cập vừa bò dậy. lại ngồi phịch một cái lên ghế. hai người khác cũng là bộ dạng tương tự như vậy.
Con số mà Lý Mạnh nói ra. tự nhiên cũng không hoàn toàn chuẩn xác. góp thành 100 vạn chẵn cũng là không có khả năng lắm. Nhưng trên dưới ra vào cũng sẽ không vượt quá 50 vạn. Con số này nói ra thì cũng không được xem là bí mật gì. nhưng những người biết được con số này phần lớn chỉ có nội bộ các muối thương và những quan viên có quan hệ thân cận với họ.
Theo lý mà nói. vị tổng binh Sơn Đông này không thế nào tiếp xúc được với thông tin này, nói cho vuông, bên mình quả thực không có cách nào để chơi cứng lại. các muối thương nộp thuế cho triều đình để được bán lậu muối, đại bộ phận thu nhập đều được giấu đi. đó cũng chính là một trong những nguyên nhân mã các muối thương này giàu vãi như vậy.
Trong thu nhập hàng năm của các muối thương vùng Lưỡng Hoài, số tiền nộp cho triều đình là không đến 1 /10. cái được gọi là muối sắt bán độc quyền ở đây chỉ là một câu chuyện cười, số bạc còn lại. có 40% được tiêu đi trong các cuộc đấu khoe giàu giữa các muối thương, những sự tiêu tiền vô nghĩa này ví dụ như quyên góp cho đình chùa.... kể cả là như vậy. nhưng khi số tiền còn lại được chia đến tay mỗi một muối thương cũng là làm người ta phải kinh hãi.
“Bản tọa chỉ lấy 250 vạn. thương hội nghành muối các ngươi ít cúng bái thần thánh đi một chút là được rồi bản tọa bên này cũng là muốn tốt cho các ngươi a, số tiền đó mỗi năm ném vào chuyện vô nghĩa, thiên hạ nhìn thấy mà cũng đau lòng a”.
Sau khi Lý Mạnh vừa cười vừa nói xong câu nói này. người thương nhân họ Thẩm bên đó khẽ giật mình phản ứng ra. dùng thân người béo mập của hắn nhanh chóng đứng dậy. vội vàng bước lên trước vài bước, động tác này của hắn quả thực là vô cùng đột ngột, thân binh đứng phía sau Lỵ Mạnh tay đã nắm chặt lấy chuôi kiếm, đang định rút ra.
Chỉ cần muối thương họ Thẩm tiến lên thêm một bước nữa là lập tức có máu bắn tung tóe ngay. Lý Mạnh giơ tay lên lắc lắc. ngăn hành động của thủ hạ lại. tên muối thương họ Thẩm đó bước lên trước được vài bước liền quỳ phụp cái xuống mặt đất. giập đầu mấy cái trên nền gạch xanh. vừa khóc vừa cầu xin:
“Đại soái đại soái thiên hạ đại loạn, những ngày tháng của nghình muối Lưỡng Hoài cũng là không dễ sống, số lượng bạc lớn như thế này, kể cả là phá gia thì cũng là không chuẩn bị được ya”.
Lời này được nói xong, hai người muối thương còn lại cũng là quỳ xuống đất. giập đầu liên tục. trong mồm thì nói “xin đại soái khai ân”.
Theo lý mà nói thì cuộc thương lượng lần này phải là hai bên đều vui vẻ mới đúng, mọi người đều khách khách khí khí, ai ngờ Lý Mạnh lại bàn thẳng vào vấn đề. các muối thương khi quan hệ với quan viên, lần đầu gặp mặt thương là giao lưu về mặt tình cảm. tán gẫu chuyện gìa đình bình thường, nếu như quan viên làm mặt lạnh, thì sau này từ từ tiếp cận, nếu như quan viên làm mặt cười, vậy thì liên tục đánh vào sở thích của người đó.
Những quan viên mà các muối thương gặp. tuy nói không có tên nào là không yêu tiền tài. Nhưng trên bề mặt đều làm ra vẻ. cứ như nhắc đến tiền là làm sỉ nhục họ vậy, cũng có muối thương nói quá trình tiếp cận quan viên là “cứ từ từ thì khoai sẽ nhừ", chung quy là không được vội. cần phải tiến hành từ từ. đợi đến khi hai bên thật sự thân nhau rồi mới nói đến cái lợi của tiền bạc.
Trước giờ nào có kẻ nào như Lý Mạnh, vừa mới gặp mặt lần đầu liền đòi tiền luôn, đúng ra xé toác da mặt nhau ra. không hề coi trọng vấn đề thể diện quan gia gì cả. mặc dù là đang quỳ dưới đất để cầu xin. nhưng trong bụng ba muối thương này cũng là đang chửi thầm, tên Lý Mạnh này đúng là tên buôn muối lậu. hoàn toàn là một tên cường đạo vô liêm sỉ.
Nhưng hiện nay đang phải nhờ cậy vào binh mã của tên cường đạo này để bảo vệ mình, làm mặt phẫn nộ là không thể được, chỉ có thể hy vọng có thể mặc cả hạ giá xuống được vài phần. Các muối thương nói cho cùng thì vẫn là thương nhân, người mà họ đang đối diện hiện giờ là đại tướng nhất đẳng của triều, đình, sự khác nhau về thân phận, còn cả sự khác nhau về thực lực, làm cho các muối thương căn bản là không thể chơi cứng được với Lý Mạnh.
Cái giá mà Lý Mạnh nói ra. sau khi quay về còn phải chia đều ra cho các muối thương, có liên quan đến lọi ích của từng cá nhân, ba muối thương này cũng được xem là ba người đại diện có danh vọng có tiếng tăm trong số các muối thương, nếu như cầm theo con số 250 vạn lượng bạc mà quay về, chỉ sợ tiếng tăm mất sạch, cũng không cần phải tiếp tục kiếm ăn bằng nghề muối nữa.
Bất luận là nói về thực lực hay là sự nắm bắt về căn cơ của đối phương. Lý Mạnh hoàn toàn ở vào ưu thế mang tính áp đảo. thứ mà các muối thương này có thể làm. cũng chỉ có thể là cầu xin mà thôi.
Lý Mạnh cúi người xuống, nhìn ba muối thương đang giập đầu đến mức máu tươi sắp bắn ra đến nơi rồi, vừa cười vừa nói:
“Bản tọa cũng không phải là người vô tình, thấy các ngươi đáng thương như thế này... .thôi vậy. vậy thì chuyện về 250 vạn lượng bạc không nhắc đến nữa
Đề tài nói chuyện gần như là có sự thay đổi mang tính nhảy vọt, các muối thương đã sắp không còn có thể đuổi theo kịp tư duy của Lý Mạnh, nghe thấy lời này. đều đại hỉ mà ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn Lý Mạnh, không biết là còn vế sau không, quả nhiên là hẳn vẫn chưa nói xong.
“120 vạn lượng, không thể ít hơn được đâu”.
Ba muối thương sau khi nghe thấy con số này đều ngạc nhiên ngẩng đầu lên. vừa đẹp nhìn thấy nụ cười ý vị sâu xa của Lý Mạnh, các muối thương lập tức biết có khả năng mình đang vị Lý Mạnh choi khăm, cái được gọi là hét giá lên đến trời, mặc cả xuống dưới đất. có lẽ chính là nói đến điều này.
Các muối thương hoàn toàn bị khí thế của Lý Mạnh áp đảo. đã không còn quan tâm được xem có phải là đối phương chơi khăm mình không, hoàn toàn là bị Lý Mạnh dắt mũi mà bước đi.
120 vạn lượng, hoàn toàn là điều kiện mà trước đó Lý Mạnh để xuất ra. lúc đó nghe con số này thì là không thể chấp nhận được, nhưng hiện giờ nói ra, lại cảm thấy con số 120 vạn lượng này dễ chấp nhận hơn 250 vạn lượng rất nhiều, ba vị muối thương này vẫn là đang quỳ trên mặt đất. nhưng thần sắc hoảng hốt đã giảm đi không ít. mấy người đưa mắt nhìn nhau.
Những điều này đều lọt vào tẩm nhìn của Lý Mạnh, hắn cũng không nói toạc ra. mà là vừa cười vừa nói:
“Bản tọa cũng không vội mấy vị cứ về chỗ nghỉ ngơi thương nghị với nhau, sau khi có kết luận thì trả lời ta cùng chưa muộn”“.
Các muối thương vẫn chưa ổn định tinh thần, toàn thân ướt đẫm mồ hôi. nghe thấy lời này của Lý Mạnh đều tạm thời thở phào một hơi. nghĩ thầm, cứ quay về bàn bạc một chút, phái khoái mã về Dương Châu để xin ý kiến của mọi người, dù gì thì số tiền mà Lý Mạnh muốn đã bằng 1/10 thu nhập của các muối thương vùng Lưỡng Hoài trong một năm. quả thực là đại sự a.
Tên muối thương họ Khương đó hồi phục tương đối nhanh, đầu tiên là đứng dậy lau mồ hôi trên trán, nói:
“Hôm nay đúng là thất lễ trước mặt đại soái, mong đại soái cũng đừng trách rội. tiểu nhân là bách tính bình dân. không hiểu lắm về lễ nghĩa”.
Lý Mạnh cười haha, nói một câu “không sao cả”, đứng dậy chuẩn bị tiễn khách, vừa nãy tuy chỉ đối thoại vài câu. nhưng sự kinh hồn bạt vía của nó hoàn toàn không thua kém gì so với việc chém giết trên chiến trường, ba muối thương ai cũng không muốn ở lại trong căn phòng này lâu hơn. vâng vâng dạ dạ rồi liền rời khỏi đó.
Lý Mạnh cũng vẫn là còn khách khí. hắn đứng dậy để tiễn khách, tiễn đến cửa. liền nói một cách rất khách khí với ba vị muối thương này:
“Trên thực tế cũng là không cần thiết phải phiền phức như thế này. Lý mỗ có ngựa có đao. nếu như thiếu tiền bạc. đến lúc đó đến quý sở lấy là được rồi. hà tất phải tốn nhiều công sức như thế này”.
Nói xong những lời này, Lý Mạnh cũng không thèm để ý các muối thương nghĩ như thế nào, liền nghênh ngang bước đi, ba người muối thương này vốn dĩ là căng thẳng đến toát hết mồ hôi, nhưng nghe thấy lời này. bỗng cảm thấy trong lòng lành lạnh, thấu thịt thấu xương.
Ngày 31 tháng giêng năm Sùng Trinh thứ 13. các muối thương vùng Lưỡng Hoài đồng ý với điều kiện của Lý Mạnh, nếu như binh mã của doanh trại Giao Châu đóng quân ở Hoài Bắc. mỗi năm chi trả cho các khoản chỉ tiêu 120 vạn lượng bạc, trả trước một nửa. tức là 60 vạn lượng.
Có thể đạt được bản thỏa thuận này. là do Lý Mạnh biết được thu thập các khoản chỉ tiêu của các muối thương vùng Lưỡng Hoài, không những thế. hắn hắn còn biết được tác phong hành sự của họ. và điều đó đều hoàn toàn nhờ vào thái giám trấn thủ Nam Kinh Lưu Phúc Lai. lão nhân gia trước đó chính là ngồi ở vị trí trung tâm của Giang Nam. rất nhiều thông tin đều nắm rõ như lòng bàn tay.
Câu nói trong nhà có một người già, giống như trong nhà có một bảo vật, nói đến chuyện này đúng là chính xác.
Truyện khác cùng thể loại
205 chương
56 chương
127 chương
1 chương
141 chương
105 chương
94 chương
312 chương