Thuận Minh
Chương 285 : Binh sự sinh tài - Khắp nơi bất bình! (1+2+3)
Đi đi về về giữa trấn Tín Dương của phủ Thanh Châu với đồng muối Hải Châu cũng chỉ là mất có mười mấy ngày, nếu như thuận gió thì còn có thể nhanh hơn một chút, cuối tháng 11. hoàng đế Sùng Trinh hạ thánh chỉ xuống, chuẩn tấu đối với tấu chương của Nam Trực Lệ, đồng thời binh bộ hạ công văn điều bạt binh mã Sơn Đông tiến vào vùng Lưỡng Hoài để làm công tác bảo vệ.
Việc điều động binh mã mà không làm ảnh hưởng đến đại cục như thế này. lại còn là có người thỉnh cầu. triều đình đương nhiên là sẽ phê chuẩn nhưng hiện này việc điều động binh mã các nơi. triều đình hạ chỉếu là việc của triều đình, còn các tướng lĩnh có nghe theo hay không lại là chuyện khác, năm đó triều đình nhiều lần hạ chỉếu điều binh mã của quan tổng binh Lưu Trạch Thanh đến Nam Trực Lệ để trấn thủ. đều bị hắn ta dùng các loại lý do để thoái thác chối từ, Lý Mạnh nếu như nói quân lương của mình không đủ quân đội mệt mỏi. thì người ta cũng không làm gì được hắn.
Trong thời gian thánh chỉ được hạ xuống, những hải tặc sau khi được bổ sung cấp dưỡng xong lại tiếp tục lượn lờ một vòng quanh khu vực cửa biển cửa sông Hoài Hà. lần này không lên bờ tấn công, chỉ là lượn một vòng cho có. vừa nhìn thấy họ là những người đang làm việc trên các đồng muối liền tháo chạy tơi bời.
Các muối thương vùng Lưỡng Hoài sợ Lý Mạnh lấy cớ thoái thác, đang tính chuẩn bị bỏ ra số tiền lớn để mua chuộc, ai ngờ khi thánh chỉ của triều đình vừa đến nơi. Lý Mạnh không hề có chút do dự. lập tức phái quân nam hạ.
Trong số quân mới chiêu mộ. quân Thanh Châu và quân Duyệt Châu mỗi nơi điều đi 2000 người, thủy doanh ở Tín Dương điều đi 1500 người, tỉ lệ giữa tân binh với lão binh là 1/10. trong số quân được điểu bạt đến đóng ở khu vực Hải Châu và Huệ Trạch, nếu như chú ý đến vấn đề cơ chế của doanh trại Giao Châu thì sẽ phát hiện ra. lần này doanh trại Giao Châu có một biên chế mới - thủy doanh.
Người dẫn quân lần này là thiên tổng Trương Giang của doanh trại Giao Châu, do hành sự ổn thỏa, trung thành cần cù. được thăng chức thành thủ bị Hoài Bắc. thống lĩnh 5500 binh sĩ. lão doanh nếu tính cả tân binh doanh thì tổng cộng có 12 doanh, thiên tổng của mỗi một doanh đều lực lượng dự bị của các tướng quân cao cấp. Trương Giang được xem là người có biểu hiện xuất sắc nhất trong số đó. lần này cũng xem là được để bạt vượt cấp.
Thủy doanh của Tín Dương là tương đối độc lập. được quản lý bới Dương Tứ và ba phó thống lĩnh thủy doanh, phụ trách công tác phòng ngự phòng thủ của khu vực duyên hải Hoài Bắc. thủy doanh của Tín Dương này nghe nói bao gồm các thanh niên tráng kiện mới chiêu mộ của phủ Thanh Châu và phủ Lai Châu, đều những thanh niên có chí báo đáp quốc gia. được xem là đơn vị bộ đội thủy quân đầu tiên của doanh trại Giao Châu, cũng là được phái đến đóng giữ ở khu vực Hải Châu.
Việc xác định đơn vị mới này được hoàn thành vào khoàng thâng 2 năm Sùng Trinh thứ 13. trên thực tế sau lần thứ hai tấn công thành Hải Châu. Lý Mạnh liền từ trấn Tín Dương quay về thành Giao Châu, lúc đó về cơ bản có thể xác định được hành động của bọn Dương Tứ ở Hoài Bắc là hoàn toàn đạt đến mục đích yêu cầu.
Công việc tiếp theo chính là thực hiện những hoạt động quan trường đã được sắp xếp trước đó. những việc như thế này cần phải dùng đầu óc chứ không thể dùng đao búa được.
Không những thế. chiếu theo lịch trình. Lưu Phúc Lai chắc là cũng đã đến Giao Châu, mối quan hệ giữa Lý Mạnh với Lưu Phúc Lai là lợi dụng lẫn nhau để tồn tại, đó là trạng thái thường thấy của quan trường, nhưng Lý Mạnh không có người thân, hắn thậm chí không phải là người của thời đại này. Lưu Phúc Lai cũng là nhập cung từ bé, không một chỗ dựa mà tiến đến được vị trí như ngày hôm nay.
Mặc dù hai bên chỉ là bèo nước gặp nhau, nhưng nếu đã nhận nhau là người thân cả hai cũng là trân trọng mà giữ gìn mối quan hệ này. Đương nhiên có người sẽ nói. sau khi lão thái giám mất chức. Lý Mạnh vẫn giữ thái đội trước đây đối với ông là vì hắn muốn lợi dụng đầu óc đa mưu tức trí và kinh nghiệm kiến thức của lão thái giám, còn Lưu Phúc Lai vẫn thân cận với Lý Mạnh, là vì sau khi không còn chỗ dựa, sợ hãi sự báo thù. nên cần tìm sự che chở của một đại tướng ở địa phương.
Có lẽ, nhân gian cũng có một chút chân tình ở đó
Ngày 21 tháng 11. thái giám Lưu Phúc Lai sau khi du ngoạn một hồi cũng là quay về đến thành Giao Châu. Lưu Phúc Lai sau khi được biết Lý Mạnh phái người đến nghênh tiếp ông đến thành Giao Châu, sự thê lương trong lòng liền tan biến hết. trên đường đến Giao Châu, ông còn nói mình bao nhiêu năm bận bịu với việc công, cũng không có thời gian du sơn ngoạn thủy, tuy nói hiện giờ đã vào thu đông, nhưng vẫn là muốn mượn cơ hội này để thưởng ngoạn phong cảnh ven đường.
Những người hộ tống được phái đi của doanh trại Giao Châu, tự nhiên cũng là không có dị nghị gì. Lý Mạnh có dặn. lão nhân gia có yêu cầu như thế nào thì cứ làm như vậy là được, kết quả là la cả du ngoạn cả quãng đường, đến tận bây giờ mới đến nơi.
Hiện giờ Lý Mạnh thường đóng ở trang viên Lý Gia. dù gì thì cũng chỉ cách huyện thành hơn 20 dặm đường, không những thế. trấn Phùng Mãnh giờ đã phồn hoa hơn ngày xưa không biết bao nhiêu lần. có nhu cầu gì cũng có thể giải quyết được ở trấn Phùng Mãnh. lão thái giám là người nhà, trang viên Lý Gia là phủ của nhà mình, đương nhiên là cần phải tiếp đãi ông đến ở phía bên này.
Trang viên Lý Gia trên thực tế là một cứ điểm quan trọng cỡ nhỏ của Lý Mạnh. nhưng hắn cũng để trống căn nhà đủ lớn, ba huynh đệ Tôn Gia. Tôn Hòa Đấu đã là cả nhà cùng hành động theo cục chế tạo binh khí, hiện giờ đang trù hoạch ở bên huyện thành của Lai Vu. những thứ hắn hiểu chắc chắn là nhiều hơn Quách Đống rất nhiều, người phụ trách chủ yếu lần này chính là hắn.
Còn về Tôn Hòa Kinh. Tôn Hòa Đình thì ở điền trang của phủ Duyệt Châu, phủ Duyệt Châu là nhà của hai thánh nhân là Không Tử và Mạnh Tử. lại là vùng đất giàu có của vùng Sơn Đông, phong khí của chính trị học cực kỳ nồng hậu. trong điền trang vốn dĩ cũng là có một số những tú tài phá sản và những đồng sinh gì đó, Tôn Hòa Kinh và Tôn Hòa Đình lại là có học thức uyên thâm, tự xưng mình là Công Tôn gì đó. quả thực cũng là có chút danh khí, giao lưu với các văn sĩ trong ngoài điền trang.
Hệ phái Duyệt Châu sau này bị gọi là “Duyệt đảng", đo từ hài âm của nó là “Yêm đang” (thái giám đảng), cho nên cũng là một chuyện để trêu dùa nhau.
Căn nhà được bỏ trống của huynh đệ nhà họ Tôn được Lý Mạnh cho người tu sửa lại cẩn thận, còn lựa chọn ra trong những con em của các tượng hộ và quân hộ thuộc hạ những đứa bé nhanh nhẹn ngoan ngoãn đến để hầu hạ lão thái giám, những bé trai này ngoài việc làm công việc của gia đinh ra, còn có nhiệm vụ là học tập.
Đã đến tháng 11. sắp đến năm mới. doanh trại Giao Châu lúc này ngoài các võ tướng trấn thủ bên ngoài ra, những người còn lại đều đã đến trang viên Lý Gia. họ đi cùng với Chu Dương, còn có cả các trợ tá của Ninh Càn Quý. ở đây tính toán những khoản chỉ tiêu của năm nay. xác định dự toán cho sang năm.
Hôm nay. những nhân vật có vai vế này đều được lôi ra. nghênh tiếp lão đại nhân về nhà.
Trên thực tế đây cũng chỉ là một nghi thức, tối hôm qua lão thái giám đặt chân đến thành Giao Châu, đầu tiên được sắp xếp trong phủ của Lý Mạnh ở trong thành để nghỉ ngơi. Lý Mạnh cũng là đã vào thành để ở cùng ông. hôm nay cả hai cùng đến trấn Phùng Mãnh, có chút gì đó ý tứ làm cho sự việc trịnh trọng một chút.
Chu vẹn lễ tiết như thế này. mọi người cũng xem như là dùng để nghỉ ngơi sau những lúc tính toán sổ sách căng thẳng, cũng có kỵ binh đi lại giữa thành Giao Châu và trấn Phùng Mãnh để truyền tin. mọi người biết lão thái giám và Lý Mạnh khoảng nửa canh giờ nữa mới đến được đây. tuy nói là đầu đông, nhưng ánh nắng mặt trời vẫn ấm áp. mọi người đều đứng bên ngoài nói cười rôm rả với nhau.
Khi doanh trại Giao Châu vẫn chỉ là một đoàn thể nhỏ. lúc đó cũng là không có sự khác biệt cao thấp về thân phận, mọi người tụ tập lại với nhau ồn ào náo nhiệt, đến nay nhân số càng ngày càng nhiều, thân phận và địa vị cũng theo đó trở thành chuyện cần phải chú ý đến.
Chu Dương và Ninh Càn Quý đứng ở vị trí hàng đầu tiên, có bộc nhân trong trang viên mang ghế và trà nóng ra cho họ. nhưng hai người này vẫn là vừa đứng vừa nói chuyện.
Các trợ tá, kế toán khác đều đứng phía sau họ. chiếu theo công việc mà mỗi người phụ trách mà tụ thành một đống với nhau, thì thầm cười nói với nhau. Còn trang đầu của điền trang và các kế toán, thì lại là có những để tài nói chuyện của riêng mình, các bên nói chuyện với nhau về tình hình thu hoạch ở trang viên của mình, rồi các công việc cụ thể để sắp xếp những người dân lưu lạc.
Những thân binh của trang viên Lý Gia. còn có các quân tướng của Giao Châu lão doanh, những người này thì lại là có một phong thái khác, đều im lặng đứng một bên. Lý Mạnh có yêu cầu rất nghiêm khắc với thuộc hạ của hắn. tức là sắc mặt và tư thế của người lính lúc nào cũng phải duy trì, điều này trên thực tế chính là sự thể hiện của việc duy trì tố chất và tố duỡng của người quân nhân.
Rất nhiều trợ tá kế toán khi đang nói chuyện với nhau, đều liếc mắt nhìn trộm Chu Dương và Ninh Càn Quý. lúc nào cũng trong tư thế chờ đợi sự dặn dò của hai người, ngoài ra trong ánh mắt của họ cũng là tràn đầy sự ngưỡng mộ.
Chu Dương cũng chỉ là trung nhân chi tư (bình bình tầm trung). Ninh Càn Quý thì là tú tài thi rớt. nhưng hiện giờ bên ngoài đều gọi họ là “Châu bố chính và Ninh thượng thư”, quả thực là không đỡ được.
Nhưng Chu Dương và Ninh Càn Quý căn bản là không chú ý đến những người ở phía sau này. chỉ là đứng đó nói chuyện với nhau, cùng với sự tiến hành của công việc tính toán sổ sách cuối năm. hình thế tài chính của năm tới càng là hiện ra một cách rõ ràng.
“Chính là mấy ngày này. giá muối vốn đang đình trệ lâu ngày bỗng nhiên đột nhiên tăng giá, trưởng quầy bên phía châu Tế Ninh quay về nói. những người bên phía Nam và phía Tây đều muốn mua muối với số lượng lớn. vốn dĩ đã chuẩn bị cho những người của đồng muối ở hai phủ Đăng Châu và Lai Châu nghỉ ngơi chuẩn bị đón tết. giờ xem ra vẫn là chưa thể nghỉ ngơi được”.
Nghe thấy lời của Ninh Càn Quý. Chu Dương gật gật đầu. trước đây quen thói làm văn chương thánh nhân, còn hiện nay thì ngày nào cũng phải tính tính toán toán, nói:
“Số hàng muối bên này có thể đem lại cho chúng ta thu nhập bao nhiêu?”.
“Nhu cầu lần này đến hơi đột ngột, những phòng sổ sách bên dưới đều đang kết toán năm. tôi phía bên nay tạm thời chưa tính ra được con số chính xác. dự tính có thể nhiều hơn 30% so với năm ngoái”.
Do sự ành hướng của tai ương trong mấy năm này dần dần được thể hiện ra. thu nhập của muối từ năm ngoái là thu nhập cao nhất trong mấy năm này, câu nói ít nhất nhiều gấp 30% năm ngoái, làm cho Chu Dương hơi ngớ người ra. hai tay khép vào với nhau, chậm rãi nói:
“Đây đúng là..... sang năm chắc tẩm tháng 4 mới có thể thiếu hàng, chỗ thiếu cũng không lớn như vậy nữa, đại nhân nhà chúng ta đúng là luôn có cách”.
Ninh Càn Quý hạ thấp giọng xuống, nói:
“Tôi nghe những người bên phía Linh Sơn nói. những muối thương bên phía Hoài Bắc khôn biết là gặp phải chuyện gì. không thể sản xuất muối bình thường, do đó mới đến Sơn Đông chúng ta mua”.
Chu Dương lắc lắc đầu. nghĩ thầm, ngày hôn đó cùng với lão Ninh đến khuyên Lý Mạnh nên tiết kiệm chỉ tiêu. Lý Mạnh liền hỏi là khuyết bao nhiêu, rồi lại nói nhất định sẽ giải quyết được vấn đề này. xem ra chắc chính là được ứng dụng vào lúc này. nhưng quan văn không được tham dự vào các sự vụ cơ yếu của bên quân đội. họ cũng là không dám hỏi. chắc chắn đến thời điểm đó sang năm là có thể biết được sự việc là như thế nào.
Lần khuyên giải đó. Lý Mạnh hứa là sang năm sẽ giải quyết chỗ trống này. Chu Dương và Ninh Càn Quý còn cảm thấy đây là chuyện đại sự. sao có thể xem như trò trẻ con thế được, ai ngờ Lý Mạnh chính là nói được làm được, với vị Sơn Đông tổng binh đại nhân này, luôn là có những điều thần kì xuất hiện, quả thực là thiên phú kì tài.
“Đội xe đến rồi”.
Phía bên đó có người hắng giọng hô một tiếng, mọi người vội vàng xếp hai hàng ở hai bên đường, đó chính là cách thể hiện sự kính trọng của doanh trại Giao Châu. Chu Dương cũng là chỉnh sửa lại y phục của mình, nhưng đầu của hắn vẫn là đang hoạt động không ngừng, không hiểu tại sao. đột nhiên chuyển từ bốn chữ “thiên phú kỳ tài” thành hai chữ “thiên mệnh”, nghĩ đến đây. Chu Dương vội vàng lắc lắc đầu. không dám tiếp tục nghĩ tiếp.
Đội xe tiến đến từ phía thành Giao Châu di chuyển rất chậm, Lý Mạnh cưỡi ngựa đi bên cạnh đội xe. lão thái giám ngồi trong xe. ngoài những người điều khiên xe ngựa ra. các thân binh hộ vệ đều giữ khoảng cách tương đối xa với đội xe. nhưng cũng là có thể biết được hai người đang nói chuyện cười dùa với nhau.
“Cháu đừng cảm thấy kỳ quái, chuyện này chính là do tên khoảng giám Đinh Húc đó mà ra”.
Nếu đã là sau này Lưu Phúc Lai sẽ đến sống ở trong trang viên nhà mình, hành động lời nói đều nằm dưới sự khống chế của mình, nhưng Lý Mạnh cũng không có gì kiêng kị. nói hết ra những việc mà hắn đã làm trong thời gian này. lúc nói đến mỏ sắt ở Lai Vu hắn liền nhắc đến khoảng giám Đinh Húc.
Nói đến người này. Lưu Thái Giám lập tức phản ứng ra. ngay tức khắc hiểu ra ngọn nghình mọi chuyện, nói việc mình mất chức chắc chần là do tên khoảng giám Đinh Húc này mà ra.
Đến bây giờ. trong lòng Lưu Phúc Lai cũng là nhìn thấy một cách rõ ràng, từ vị trí thái giám chấp bút của Tư Lễ Giám, sau đó tự xin về làm thái giám trấn thủ Nam Kinh, đó đã là tự xin giáng chức, với thái độ sống những ngày nhàn rỗi. còn lần này thì bị mất chức biến thành thường dân. vốn dĩ cho rằng sẽ phải chết già một cách thê lương, không ngờ Lý Mạnh lại là nhận chăm sóc ông.
Cô độc khổ sở một đời. có được thái độ như thế này của Lý Mạnh, ông tự nhiên cũng là cảm thấy cuộc đời không còn trống trải nữa. cũng là không còn quá xem trọng việc mất đi chức thái giám trấn thủ Nam Kinh nữa. đến thành Giao Châu. Lý Mạnh đích thân đến nghênh tiếp, hoàn toàn là phong cách thái độ của một người làm cháu, lão thái giám càng là cảm thấy trong lòng thoải mái. sự việc bị hãm hại cũng là vứt ra khỏi đầu.
Lý Mạnh nói với ông tất cả những sự việc xảy ra gần đây. kiến thức của lão thái giám là cực kỳ rộng. lập tức liên hệ các chuỗi sự việc trước sau lại với nhau, nhưng trong lòng ông cũng là không có lời oán hận nào. chỉ là vừa cười vừa nói rõ chuyện này với Lý Mạnh.
Nhưng Lý Mạnh sau khi nghe lão thái giám phân tích thì lại là cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, nghĩ thầm, cũng chỉ là chuyện tiền bạc. hai bên mặc cả cò kè. không những thế còn là mâu thuẫn giữa hắn với Đinh Húc. tại sao lại liên quan rộng đến thế này. không ngờ còn làm cả thái giám trấn thủ một phương bị mất chức, đúng là khó tránh có chút hơi phóng đại.
Sau khi Lý Mạnh nói ra sự nghi vấn của mình. Lưu thái giám liền ngồi trên ngựa mà cười lớn. nghe cứ như là không hề có liên quan gì đến mình vậy. cười xong rồi mới chậm rãi giải thích:
“Cháu là một võ tướng, làm sao có thể biết được tâm tư của đám hoạn quan bọn ta. cả thiên hạ này những người có được vận số tốt, có người chăm sóc mình lúc tuổi già như ta, xét cho cùng cũng chỉ là thiểu số. những người khác đều không có con cháu gì. cũng tức là chỉ còn biết dồn tâm tư vào chuyện tiền tài. cháu động vào tiền của hắn thì hắn sao có thể không nghĩ mọi cách để đối đầu với cháu”.
Lý Mạnh ngồi trên ngựa, nói một cách trịnh trọng:
“Vốn là chuyện vặt vănh của điệt nhi, không ngờ lại làm liên lụy đến cả bá phụ. đúng là cảm thấy vô cùng áy náy”.
Lưu thái giám lại là cười lớn, trả lời một cách nhẹ nhàng một câu:
“Đừng ngại, đừng ngại, ta cũng là cảm thấy trong họa có phúc, có tâm ý này của cháu, những thứ như quan chức, quyền thế, cũng là không còn quá quan trọng nữa. nhưng có một chuyện ta muốn hỏi cháu, tên khoảng giám Đinh Húc đó cháu định xử lý như thế nào?”.
Lý Mạnh trầm ngâm một lát. chậm rãi nói:
“Tên Đinh Húc này cũng có mấy phần bản sắc. hành sự cũng là quả quyết tàn độc. sở luyện sắt Lai Vu nằm trong sự kinh doanh của hắn. trong những năm tháng như thế này. không ngờ vẫn có thể duy trì được. Không những thế những thợ rèn và khoảng công thủ hạ của hắn. mặc dù bên chúng ta ra giá cao để mời đến làm, nhưng cũng là không chịu sang, người này cũng là có chút bản lĩnh trong việc thu thập nhân tâm. cháu nghĩ....
Ý trong lời nói của Lý Mạnh. với đầu óc của lão thái giám đương nhiên là cũng có thể hiểu ra. nói nhiêu những lời tán đương Đinh Húc như vậy. chắc là có ý muốn thu nhận hắn đến dưới chướng của mình, nhưng thiên tử gia nô. những người khác sao dám dùng, chuyện này chỉ cần không cẩn thận một chút là có thể lên đến độ cao của tội mưu phản. Lưu Phúc Lai cũng cảm thấy có chút không thỏa đáng, đang định mở miệng khuyên giãi, nhưng lại nghe thấy những tiếng bùm bùm chát chát vang lên bên tai tiếp đó là những tiếng chiếng trống ầm trời, nói chuyện cũng là không nghe rõ gì nữa cả.
Người nhà có giọng nói oang oang đó hắng giọng hô lớn:
“Cung nghênh lão thái gia hồi phủ”.
Xe ngựa đã được dừng lại. Lý Mạnh xoay người nhảy xuống ngựa, có một người nô bộc mang một cái ghế được bọc gấm đến đặt ở bên cạnh xe ngựa, người phu xe đó né người sang một bên. kẻo rèm xe ra. Lưu thái giám trên người mặc một bộ áo khoác gấm mà các viên ngoại nhà giàu hay mặc. nhìn thấy thanh thế bên ngoài hoành tráng như thế này. cũng giật hết cả mình.
Cộng thêm câu “cung nghênh lão thái gia hồi phủ”, lúc này Lưu Phúc Lai cảm thấy trong lòng trăm nghìn cảm xúc đan xen, nhìn những người đứng xung quanh đều những nhân vật có thân phận khí phái, nhưng lúc này đều cười tươi cung nghênh. Lưu Thiên đang định đến dìu lão thái giám thì bị Lý Mạnh vừa cười vừa đẩy ra hắn muốn đích thân dìu lão thái giám xuống xe.
Những người từ doanh trại Giao Châu đến nhà trọ đó ở Nam Kinh để đón ông. rồi thì du ngoạn cả quãng đường, mặc dù người của doanh trại Giao Châu đều vô cùng cung kính, nhưng Lưu Phúc Lai vẫn là thái độ lãnh. đạm. trừ lúc hơi ngạc nhiên lúc đầu. thì thời gian còn lại đều rất bình đạm.
Nhưng sau khi đến doanh trại Giao Châu, đầu tiên là việc Lý Mạnh lấy thân phận văn bối để nghênh tiếp, sau đó lại là cảnh tượng đón tiếp như thế này. đến lúc này. sự lo lắng cuối cùng trong lòng của lão thái giám cũng là theo đó tan theo mây khói, cái còn lại chỉ là sự kích động dâng trào.
“Bá phụ, đây đều thuộc hạ của tiểu điệt. họ đến đây là để nghênh tiếp người, cháu dâu người đang ở trong phủ. đến buổi tiệc tối nay gặp sau”.
Lão thái giám được Lý Mạnh đìu xuống xe. ông không trả lời. nói chính xác là nói không thành lời. cũng không quan tâm đến trưởng bối hay văn bối gì cả. dùng một cánh tay khác không ngừng lau nước mắt.
Lão thái gia hồi phủ. những nhân vật trung tâm như Chu Dương và Ninh Càn Quý đều phải bước lên trước thỉnh an. còn Vương Hải của thân binh doanh. Thang Nhị của mã đội thiên tổng của các doanh, và Hầu Sơn của giới thương nhân Linh Sơn đều theo thứ tự bước đến thỉnh an chào lão thái giám.
Lão thái giám đã thật sự là quá kích động, nếu như là trước đây. với thân phận là thái giám chấp bút và thái giám trấn thủ Nam Kinh, Lưu Phúc Lai hoặc nhiều hoặc ít sẽ có cái được gọi là khí độ của bậc tể tướng, trước mặt những người này tự nhiên cũng là ứng đối đâu vào đấy.
Nhưng lúc này đây ông chỉ biết lau nước mắt. đây cũng chuyện thường tình của con người. Lưu Phúc Lai đang từ trên mấy cao bỗng nhiên ngã xuống, trạng thái tâm lí thê lương, nhưng lúc này đây ông đang đối diện với sự kính trọng và tình thân như thế này. cái cảm giác bập bềnh nhấp nhô này làm cho ông quả thực không thế nào còn khống chế được trạng thái tinh thần của mình.
Phía bên cạnh có hạ nhân đưa đến một chiếc khăn tay. Lưu Phúc Lai cũng là ý thức ra mình đang không tự làm chủ được bản thân, cầm lấy khăn tay lau lau khóe mắt. tự cười chế giễu mình, nói:
“Con người về già. thường là có chút bộ dạng đàn bà”.
Nói xong quay người nói với Lý Mạnh đang đứng ở bên cạnh:
“Ngày hôm đó gặp được cháu ở Tế Ninh, quả thực là sự may mắn của ta, cũng không biết kiếp trước ta rốt cuộc là từng làm việc gì từ bi. tích được công đức gì mà không ngờ lại có được ngày hôm nay”.
Lý Mạnh vừa cười vừa nhẹ nhàng nói:
“Bá phụ nói gì vậy, điệt nhi tận hiếu chính là chuyện không thể bình thường hơn hà tất phải nói trịnh trọng như vậy”.
Bước đến cổng. Lý Mạnh ngẩng đầu lên vẫy tay với một tiểu hài đồng đứng bên cửa. đứa bé đó vội vàng chạy đến. đứa bé trên người mặc một bộ quần áo màu xanh, nhưng cách ăn mặc thì không phải là bộ dạng của hạ nhân, mà là bộ dạng của một học đồng được đi học. Lý Mạnh nói lớn:
“An Kỳ. còn không mau giập đầu chào bá gia gia”.
Đứa bé đó chính là Tô An Kỳ. được ăn ngon mặc đẹp ở trang viên Lý Gia. môi trường trưởng thành cũng là ưu việt, hiện giờ cao lớn hơn một khúc, đầu óc cũng là ngày càng hiểu biết, khéo léo. Nó hiện giờ được xem là nô bộc thân tín của Lý Mạnh, địa vị của nó ở trong phủ cũng là hoàn toàn không thấp, hiện giờ vẫn là đang theo học Chu Dương và Ninh Càn Quý. Đương nhiên, cha sứ Phí Đức Lặc đối với Tô An Kỳ mà nói vẫn là thân phận giống như cha nuôi của nó.
Tô An Kỳ vội vàng quỳ xuống, mồm vừa gọi “bá gia gia”, vừa giập đầu thỉnh an. Lý Mạnh trầm giọng, nói:
“Đứa bé này theo cháu đã mấy năm. cũng là đứa thông minh nhanh nhẹn, bên cháu cũng không có gì để dạy cho nó. cháu thấy Lưu Thiên tuổi cũng đã cao. nếu như có chuyện gì thì cứ sai đứa bé này chạy đi làm. lúc nhàn rỗi cũng cho nó theo học bá phụ đại nhân một số thứ bá phụ đại nhân, nó đi theo người, tự nhiên cũng là được mở mang ra nhiều hơn”.
Lão nhân gia chính là sợ nhàn rỗi quá. có một đứa bé nhanh nhẹn đáng yêu như thế này làm học sinh, cũng là tâm ý của Lý Mạnh. không những thế. một người có học thức uyên thâm như Lưu Phúc Lai, đứa bé thông minh như Tô An Kỳ đi theo ông chắc chắn sẽ học được rất nhiều thứ, đều những chuyện đại hỉ cả.
Bên ngoài thanh thế ngất trời, nhưng sau khi Lưu Phúc Lai tiến vào trong phủ. tất cả cũng là giải tán đi, chỉ lưu lại những người có tuổi tác tương đối lớn như Ninh Càn Quý ở lại cùng nói chuyện với lão thái giám, sau khi đưa lão thái giám đến chính đường, quản gia La Tây cũng là đã đến chính đường, Lý Mạnh sau khi vừa cười vừa giới thiệu. La Tây cũng là cung kính quỳ xuống giập đầu một cái. ông ta là nô bộc trong phủ gặp lão thái gia đương nhiên là phải hành đại lễ.
Sau khi đứng dậy. quản gia La Tây liền nói một cách tường tận về tình hình trong phủ. lão thái giám lúc này đã khỏi phục lại trạng thái bình thường, sắc mặt cực kỳ là trầm tĩnh, nhưng khi nghe thấy La Tây nói trang viên đã chuẩn bị đâu vào đấy. những nô bộc trung thành như Lưu Thiên đều được sắp xếp chỗ ở trong trang viên, trên mặt lão thái giám không nên được cảm xúc nở một nụ cười, ngay những chuyện nhỏ nhặt như thế này cũng là có thể nhìn ra sự thật tâm của Lý Mạnh.
Sau khi quản gia La Tâỵ sắp xếp xong xuôi, liền dẫn theo bộc nhân thân cận của Lưu thái giám là Lưu Thiên đi đến viện tử, Lưu Thiên cũng là có thân phận tam tông quản trong Lý phú. âu cũng thật là sắp xếp một cách thỏa đáng.
Buổi tối còn có bữa tiệc trong nhà. Ninh Càn Quý sau khi nói vài câu liền cáo từ, nét đại hỉ trên mặt của Lưu thái giám vẫn là không thể che đậy được, đợi đến khi chính diện chỉ còn lại hai người. Lưu Phúc Lai nhẹ nhàng nói:
“Những năm ta làm thái giám trấn thủ Nam Kinh, cũng có một chút tiền tiết kiệm, chỗ Lý Mạnh cháu có nhiều chỗ phải dùng tiền, số tiền tiết kiệm này cầm đi...
Lời vẫn chưa được nói xong, liền bị Lý Mạnh chặn lại. hắn vừa cười vừa nói:
“Đó là tiền dưỡng già của bá phụ đại nhân, tiệt điệt làm chủ cả một tỉnh, nếu như lấy tiền của bá phụ để nuôi quân, thì đúng là sẽ bị người của cả thiên hạ cười mà chết”.
Thấy Lý Mạnh nói như chặt sắt chém thép, thái giám Lưu Phúc Lai cũng không nói gì thêm, chỉ là cảm thấy sự ấm áp trong lòng lại được tăng thêm một phần. Muối vùng Lưỡng Hoài suy vong, muối Lỗ hưng thịnh, đại binh của Lý Mạnh hiện nay sắp tiến vào đóng quân ở vùng Hoài Bắc, bảo vệ đồng muối cho các muối thương Lưỡng Hoài, tự nhiên có được thêm một địa bàn. mà còn là một địa bản béo bở.
Bên bại bên hưng, cơ nghiệp được mở rộng, trong đó còn bao hàm cả vô số tiền tài kim ngân, quan tổng binh Sơn Đông - Lý Mạnh. lại hà tất phải quan tâm đến số tiền mấy chục vạn lượng bạc ít òi đó....
ở vùng Hồ Quảng, ngày mùng 1 tháng 10. Dương Tự Xương vào Tương Dương, trong quân của Hùng Văn Xán. đồng thời tuyên chỉ bắt Hùng Văn Xán vào kinh trị tội. nói ra thì Hùng Văn Xán từng là tổng lý của năm tỉnh, tuần phủ. tổng binh các nơi đều phải nghe theo mệnh lệnh của hắn để hành sự. sự nghiệp chiêu hàng mà hắn đang làm chính là chỉ thị của Dương Tự Xương và hoàng đế Sùng Trinh.
Nói ra thì sở dĩ Hùng Văn Xán có thể trở thành đại thần trấn thủ một phương. chính là bởi vì lúc ở Phúc Kiến hắn đã chiêu hàng được Trịnh Chi Long, đồng thời lợi dụng Trịnh Chi Long để giải quyết hải tặc Quảng Đông là Lưu Lão Hương, do đó mới được triều đình xem trọng.
Nhưng thành cũng là chiêu hàng, bại cũng là chiêu hàng, đến cuối cùng đo chiêu hàng bất thành mà bị triều đình bắt nhốt vào ngục, chỉ cần là quan đại thần biết rõ tính cách của hoàng đế Sùng Trinh, thì gần như đều có thể suy đoán ra Hùng Văn Xán lần này lành ít dữ nhiều.
Lần này Trương Hiến Trung và Lã Như Tài sau thời gian nghỉ ngơi khi được chiêu hàng, sức chiến đấu được hồi phục, không những thế quan binh không kịp phòng bị. bị hai đại quân của Bát Đại Vương và Tào Thao chiếm được tiền cơ. không chi quân đội của Tả Lương Ngọc bị loạn quân của Thiểm Tây đánh cho đại bại, hai tham tướng của Hồ Quảng cũng là chết thảm trên chiến trường.
Cục diện hỗn loạn lại xuất hiện ở Hồ Quảng, làm cho đội quân phản loạn của Lý Tự Thành gần như đã bị tiêu diệt lại có được cơ hội nghỉ ngơi, vốn dĩ Lý Tự Thành chỉ còn lại mười mấy kỵ binh, sau đợt này hắn lại thu thập được hơn 1000 binh mã. ẩn nấp trong núi vùng giáp ranh giữa Hồ Quảng và Thiểm Tây. hành động cùng với đại đội của Lã Như Tài.
Hình thế chính trị Nữ Chân Thanh quốc ở quan ngoại càng ngày càng được ổn định, tất cả những thế lực không phục tùng Hoàng Thái Cực đều đã không còn tổn tại. trong số các thân vương bối lặc. Hòa Thạc Duệ thân vương Đa Nhĩ Cổn là người có được sự tin tướng của Hoàng Thái Cực nhất.
Những bộ lạc Mông Cổ vốn dĩ chiến đấu dai dẳng với Nữ Chân Thanh Quốc, đã không còn được xem là một thế lực nữa, một bộ phận thì quy thuộc Nữ Chân Thanh Quốc, còn một bộ phận khác thì bị quân Thanh đánh cho chạy tít lên Mạc Bắc.
Bộ đội mà Khổng Hữu Đức mang đến Sơn Đông, vốn dĩ là một đội quân loạn xì ngậu. nhưng do kỷ luật nghiêm khắc của quân Minh nên cũng dần dần được chỉnh sửa thành nghiêm túc, Hoàng Thái Cực rất xem trọng đội quân này. do đám phản quân mà Không Hữu Đức thống lĩnh có mang theo cả đại pháo và những thứ hỏa khí khác đến Quan Ngoại. Đại pháo, được xem là thứ vũ khí cường hãn nhất của thời đại này.
Sự xem trọng đối với hỏa khí của nhà Mãn Thanh, hoàn toàn không thua kém gì đại Minh, từ khi một trong năm quan đại thần là Phí Dương Cổ chết dưới nòng súng hỏa mai của người Triều Tiền, mỗi một lần xuất chinh của quân Thanh, đều cần phải điều động cả lính hỏa mai của Triều Tiền. Còn triều đình đại Minh ở phía bên này. một mặt thì điều binh khiển tướng vây đánh Trương Hiến Trung. Lã Như Tài một mặt khác đốc thúc địa phương. Hồng Thừa Trù là tổng đốc Kế Liêu, phụ trách công tác tác chiến đối với phương hướng có quân Thanh. Tôn Truyền Đình làm tổng đốc Bảo Định, phụ trách phòng ngự ở Bắc Trực Lệ.
Quân Thiểm Tây có sức chiến đấu mạnh nhất thì được giữ lại ở Bắc Trực Lệ để bảo vệ. mặc dù Hồng Thừa Trù và Tôn Truyền Đình ra sức phản đối. nhưng dưới sự kiên trì của Dương Tự Xương, quân Thiểm Tây vẫn là được giữ lại ở Bắc Trực Lệ.
Kết quả là đội quân Thiểm Tây từng nhiều lần đánh bại quân đội của Lý Tự Thành và Trương Hiến Trung được rút khỏi tuyến thứ nhất của chiến trường, binh mã của giặc phản loạn càng ngày càng hoành hành, tổng đốc Thiểm Tây tân nhiệm là Trịnh Sùng Kiệm do trong tay không có quân đội dùng được, mà thủ bị ở Thiểm Tây binh lực không dù. chỉ còn biết giật gấu vá vai.
Bắc Trực Lệ vừa bị quân Thanh chà đạp lên. Thiểm Tây. Sơn Tây. Hồ Quảng. Hà Nam thì hoặc là thiên tai liên tiếp, hoặc là quan binh và tặc binh giao chiến năm này qua năm khác, hết sức điêu tàn.
Khu vực Tây Nam đo mối loạn Xa An đã hoàn toàn làm đại thương đến nguyên khí. dân số ở mấy vùng Vân Nam. Quý Châu. Tứ Xuyên giảm xuống nhanh chóng, các tộc trưởng, từ trưởng ở địa phương cũng chỉ là lùi về địa bàn vốn có của mình. Thủy Tây An thị vẫn là thế lực lớn nhất ở Tây Nam. căn bản nhìn không ra dấu hiệu của sự ổn định.
Khu vực Nam Trực Lệ. Triết Giang, Giang Tây là vùng giàu có nhất Giang Nam. điều kiện địa lý cũng là tương đối ưu việt. ít khi có thiên tai. lại còn do sự phát triển của nghình thủ công và mậu dịch đối ngoại, hiện ra sự phồn vinh rất dị hình. Quảng Đông cũng là dựa vào việc buôn bán với nhiều nước Nam Dương, miễn cưỡng thì cũng là duy trì được. Chỉ là những nơi này tuy được xưng là thái bình, đại loạn không có. nhưng tiểu loạn thì lại là liên miên không dứt.
Ngoài điều này ra. những nơi thái bình trong thiên hạ còn có hai nơi. một nơi chính là nơi mà thế lực của Trịnh Gia là cực lớn - Phúc Kiến, và một nơi khác chính là Sơn Đông - Nơi quan tổng binh Lý Mạnh quản hạt.
Truyện khác cùng thể loại
205 chương
56 chương
127 chương
1 chương
141 chương
105 chương
94 chương
312 chương