Thuận Minh
Chương 255 : Tiễn đưa - vồ hụt
Đối với quan quân Đại Minh mà nói. tới Bắc Trực Đãi là tác chiến nội tuyến, trên thực tế từ chuyện của Lô Tượng Thăng là có thể nhìn ra. Tuy rằng ở cương thổ Đại Minh, nhưng chắc gì đã là nội tuyến. lương hướng bổ cấp không phải nói cấp là có thể cấp.
Có điều, Bắc Trực Đãi đã không còn binh lính có thể chiến đấu. trên văn thư triệu tập binh mã các nơi của binh bộ cũng đặc biệt nói rõ. quân lương một mực đều do triều đình và châu phủ địa phương của Bắc Trực Đãi cung cấp. Tuy có lời hứa này. nhưng Lý Mạnh vẫn bán tín bán nghi, hắn coi chuyện kháng kích Thát Lỗ này là quốc chiến, nhưng có một số người lại coi đây là thủ đoạn diệt trừ những kẻ chống đối mình.
Giao châu doanh tuy đáp ứng xuất binh, nhưng thời gian chuẩn bị công tác cũng không thể ngắn, bổ cấp hậu cần, vận chuyển đều phải chuẩn bị. Trong diễn nghĩa bình thoại. tiên sinh kể chuyện nói mấy vạn đại quân tới nơi này. tới nơi kia một cách rất nhẹ nhàng, rất đơn giản, nhưng cho dù là một vạn binh của Lý Mạnh, muốn xuất phát, hành động cũng tốn rất nhiều thời gian.
Ngày hai mươi sáu tháng mười hai năm Sùng Trùng thứ mười một. đại quân của Lý Mạnh khởi hành tới phủ Chân Định của Bắc Trực Đãi. sở dĩ hành động nhanh hơn dự liệu, đó là bởi vì phủ Hà Gian và Thương châu khẩn cấp trù bị một lượng quân lương bổ cấp đưa tới. hơn nữa Cảnh châu cũng phát động dân công xuất công xuất lực. phụ trợ hành quân.
Kinh kỳ có báo động, lại đều là châu phủ của Bắc Trực Đãi. phủ Hà Gian cũng có chút cảm giác môi hở răng lạnh, cho nên rất dụng tâm dụng lực. Hơn nữa tiền lương cấp xuống vốn chính là cất vào kho của thủy vận, sau khi qua tay có không ít béo tới tay. tính tích cực của quan viên phủ huyện cũng là rất cao.
Tiện nói thêm một câu. tiền lương tới tay Giao châu doanh vẫn án chiếu theo lệ cũ là bị cắt xén hai thành. đây đã là phân ngạch rất hiếm có rồi. coi như là vì đại nghĩa dân tộc quốc gia. cho Lý Mạnh một ngoại lệ.
Đại quân hành động, phạm vi hoạt động của mã đội vốn là nhỏ hơn nhiều so với khi đóng quân ở Đức châu, nhưng tuần suất và số lần đi đi về về lại tăng lên nhiều, đây cũng là để phản ứng của quân đội được nhanh hơn.
Có điều trên đường từ Cảnh châu tới Hành Thủy. Giao châu doanh lại đi rất chậm, nguyên nhân chính là đã ở khu vực huyện An Bình từng bị phá hủy. lại phát hiện kỵ binh của Thát tử. Kỵ binh trinh sát của Lý Mạnh sau khi tới lui vài lần, phát hiện phía đó quả thực có kỵ binh của Thát tử xuât hiện, chỉ là đi qua nơi đó. rôi lập tức nhanh chóng nam hạ
Điều này càng chứng thực phán đoán của những người có liên quan, Thanh quân chính là chuẩn bị cướp bóc ở Bắc Trực Đãi một phen, hiện tại các châu huyện đều cướp hết rồi chỉ còn lại phủ Quảng Bình, phủ Đại Danh ở mặt nam.
Mùng một tháng giêng năm sùng Trinh thứ mười hai. Giao châu doanh đón năm mới ở thành Ký châu, thành Ký châu đã bị quân Thanh đánh hạ rồi. nhân khẩu trong thành chỉ còn lại một phần mười, Hơn nữa cho dù là một phần mười này khi bộ đội của Giao châu doanh đi qua. cũng chạy tứ tán tới thôn quê gân đó.
Có điều thành trì này cũng có thể làm công sự đề dựa vào. ít nhất thi khi dựng trại cũng tiết kiệm được không ít khí lực. sáng sớm ngày đầu năm. trước khi nhổ trại xuất phát, toàn quân bày trận ở trước doanh.
Có hai cỗ xe dừng ở trên đường, trên xe có năm chiếc quan tài gỗ; Giao châu doanh trên dưới đều đứng ở phía trước. Lý Mạnh cả người mặc quân trang, đứng ở bên cạnh xe ngựa, toàn trường Tuy có gần vạn người, nhưng lại im phẳng phắc.
"Giao châu doanh xuất chinh, năm huynh đệ này anh dũng tác chiến, chiến tử một cách quang vinh, truy tặng tiểu đội. người nhà nhận trăm mẫu ruộng, được Giao châu doanh cung dưỡng một đời. điền địa truyển đời đời."
Một thân binh bả tổng đứng đó lớn tiếng hô. mỗi một câu quan binh cộ mặt ở đây đều nghe thấy rõ ràng, tình tự của mỗi người lại khác nhau. Ngụy Lực đã được đề bạt làm Bả tổng mã đội cùng với các kỵ binh tự mình trải qua trận chiến lần đó đều đẫm nước mắt.
Lý Mạnh bước lên trước một bước, bên cạnh có một người bưng một cái khay gỗ đi theo, trên khay gỗ đặt ba chén rượu. Lý Mạnh cầm chén rượu lên. hắt rượu xuống mặt đất ở trước chiếc xe lớn. chậm rãi nói: "Binh sĩ trong Giao châu doanh, bản tướng đều coi như con cháu, cái chết của mỗi người, giống như là cắt một miếng thịt trên người bản tướng, nhưng lực chiến hi sinh cùng Thát Lỗ. bản tướng Tuy đau lòng những lại cảm thấy rất vinh quang vì các ngươi, binh sĩ của Giao châu doanh lực chiến với man di mà chiến tử. ngày khác sẽ ở trong Anh Linh từ hường hương hỏa cung bái của muôn người. bản tướng dẫn đại quân tử chiến với Thát Lỗ. không thể đưa các ngươi hồi hương, ba chén rượu này coi như là tiễn hành cho các ngươi."
Nói xong câu này. Lý Mạnh lui ra sau một bước, hai tay ôm quyền. vái một cái thật sâu, trước doanh trại đã biến thành tĩnh lặng, chỉ có tiếng khóc của mấy người bọn Ngụy Lực.
Đột nhiên, cả Giao châu donah bạo phat tiếng hét như núi gào biển gầm. không phân quan binh, không phân đại tướng tiểu giáo, mỗi người đều đang hét lớn: "Nguyện quên mình phục vụ vì đại nhân!"
Mỗi người đều phát ra tiếng hét từ đáy lòng, mỗi người đều hét đến vỡ giọng, tuy trời lạnh căm. nhưng mỗi người đều cảm thấy huyết dịch toàn thân đều giống như là đang sôi trào, sĩ khí cao vút.
Xong lễ tế bái. Lý Mạnh lên ngựa dẫn đầu, toàn quân nhổ trại, tiến về phía huyện Nam Cung.
Ý kiến nhận ruộng này đã lên kế hoạch từ lâu rồi. vốn là định dùng điền địa kiếm ở Hồ Quảng, hấp dẫn binh đinh Sơn Đông tới. sau cũng bởi vì Hồ Quảng không yên, thái giám trấn thủ Lưu Phúc Lai tạm thời đình chỉ quan vị, hoạt động. Nhưng kế hoạch này có một số lợi ích, đó chính là thủ đoạn tốt để ổn định quân tâm của binh sĩ. tăng cường lực ngưng tụ của binh sĩ.
Tuyên truyền giảng giải và truyền bá tư tưởng tất nhiên là một thủ đoạn, nhưng người của thời đại này, đặc biệt là binh tốt chiêu mộ từ nông dân và trong con cháu của quân hộ. bọn họ tuy có tâm chí quên mình phục vụ. nhưng nếu dùng lợi ích thực tế để kích lệ và giữ chân bọn họ. vậy thì hiệu quả khẳng định là sẽ lớn hơn nhiều.
Ruộng đồng không thiếu. Lý Mạnh dĩ nhiên là đại địa chủ ở Sơn Đông sau Khổng Phủ, điền trang truân điền chính là ví dụ bày ra sờ sờ trước mặt mọi người, những điền địa này đều thuộc tư sản của Lý Mạnh cái gọi là nhận ruộng chính là giao quyền sử dụng điền địa cho người nhà của binh sĩ. chỉ là thu lấy một thành hoặc là nửa thành thu hoạch, còn lại đều thuộc về người sở hữu được nhận ruộng.
Cái này tương đương với việc mỗi một binh sĩ và quan quân nhận được ruộng đất của Lý Mạnh đều là cò đất, quyền sở hữu đất đai của bọn họ và Lý Mạnh gắn bó chặt chẽ với nhau, chỉ có Lý Mạnh không ngã xuống, càng lúc càng vinh hoa phú quý thì quyền sở hữu đất đai của bọn họ mới càng lúc càng được bảo đảm hơn. mới có thể ăn no mặc ấm cả đời, thậm chí có thể vì tích lũy quân công mà biến thành phú quý. nhưng nếu Lý Mạnh và tập thể Giao châu doanh này sụp đồ. đất đai mà bọn họ nhận được cùng với cuộc sống giàu sang đó cùng tan thành mây khói.
Phải biết rằng, bình dân và binh tốt xuất thân từ con cháu quân hộ đối với một trăm mẫu đất này sẽ có khát vọng như thế nào. liều mạng cả đời chẳng phải cũng chẳng phải chỉ bởi vì muốn sống sung sướng hơn từ việc trồng trọt mà thành có đất ư? Mấy tướng sĩ hi sinh nhận được phần thưởng này. điều ấy chứng tỏ chính sách này đã bắt đầu được thực hành rồi.
Trong lòng các binh sĩ đều có giác ngộ này. vì Giao châu doanh mà đi liều mạng tác chiến, đổi lấy cuộc sống sung túc cho mình và người nhà, liều mạng đi tác chiến, khiến cuộc sống giàu sang của mình biến thành càng tốt hơn. liều mạng tác chiến, bảo vệ cái đoàn thể này, bảo vệ Lý Mạnh, khiến cuộc sống đã được cải thiện của mình sẽ tiếp tục tồn tại lâu dài, chứ không phải là sớm nở tối tàn.
Hiệu quả khích lệ sĩ khí của Lý Mạnh ở trước doanh trại quá lớn. có điều cũng không có ai chú ý rằng. Lý Mạnh chỉ nhắc tới Giao châu doanh, chỉ nói là bản tướng chứ không nhắc tới Đại Minh, triều đình.
Có điều sau khi rời khỏi Ký châu, tiếp tế lương thực lại có vấn đề. đóng trại ở huyện Nam Cung, nhận được quân báo của thám mã, nói là quân Thanh có dấu hiệu đình trú ở giữa huyện Thanh Hà và huyện Uy. đại khái là tương tự như phán đoán của Lý Mạnh. Lý Mạnh chuẩn bị triệu tập chư tướng thương nghị hành động của bước tiếp theo, quan quân nhu lại tới báo cáo: "Lương thực và cỏ khô chỉ có thể kiên trì thêm được hai ngày nữa thôi."
Cũng không phải là tiếp tế hậu cần của Giao châu doanh không theo kịp. mà là phải truy kích quân địch. Lý Mạnh có ý đẩy nhanh tốc độ hành quân, sau khi từ phía Đức châu tới. tiếp tế hậu cần dần dần không theo kịp.
Lý Mạnh suy nghĩ một lát. lập tức có chút tức giận, mở miệng mẳng: "Hồ đồ. con đường vận chuyển cấp dưỡng từ phủ Thanh Châu tới phủ Tế Nam chẳng lẽ là không đi được à. địa phương giao giới Sơn Đông và Bắc Trực Đãi lại không phải là một chỗ này. phủ Duyện Châu tới phủ Đông Xương phía Lâm Thanh cũng như vậy."
Quan quân nhu bị Lý Mạnh mắng cho đầu đẩy mồ hôi có điều cũng biết Lý Mạnh đối với loại chuyện này chỉ là lấy chuyện luận chuyện, nên vẫn bình tĩnh trả lời: "Tướng quân, đổi hướng đi như vậy. điều động lương thực, thương khố. triệu tập xe ngựa ở dọc đường không phải là một hai ngày là có thể hoàn thành, phía quân nhu của chúng ta cũng đang vạch kế hoạch, chắc là ba ngày sau thì có thể đổi lộ tuyến, xin đại nhân tha thứ."
Lý Mạnh thở dài một hồi. mở miệng chậm rãi nói: "Cũng là chuyện bất đắc dĩ thôi, châu phủ Bắc Trực Đãi không có phân phối tiền lương ở. lúc ở phủ Hà Gian, không phải là xuất ra không ít ư?"
Nói tới chuyện này. quan quân nhu cũng thở dài theo, cười khổ nói: "Châu huyện ở sát phủ Châu Định đều bị Thát tử đánh phá, người thì chạy hết. lương càng không cần phải nhắc tới. tới phía huyện Ninh Tấn mà kiếm, quan viên địa phương muốn cắt xén bảy thành, tính ra còn không đủ cho cho chúng ta tự mình ngồi xe ngựa qua lại."
"Những tên hỗn trướng đó làm vậy há chẳng phải là gián tiếp giúp đỡ bọn Thát tử ư! ”
Lý Mạnh quát lớn. quan quân nhu đó mặt cũng lộ ra vẻ bất bình, có điều tức giận cũng vô dụng, Lý Mạnh lập tức chán nản thở dài một hồi. nói: "Ngượi lui trước đi. mau tiến hành thay đổi đường chuyển lương, đại doanh mấy ngày này vẫn đủ đồ dùng."
Quan quân nhu cúi người hành lễ. quay người lui xuống, vừa tới cửa quân trướng thì lại nghe thấy Lý Mạnh ở phát sau thất thanh thốt lên: "Từ Lâm Thanh tới Bắc Trực Đãi. từ Bắc Trực Đãi tới Lâm Thanh, quân đội của Thát tử không chừng cũng có tính toán này. bọn chúng không cần phải từ Đức châu vào Sơn Đông cũng có thể ở Lâm Thanh... Vệ binh! Vệ binh! Triệu tập quan tướng của các doanh tới đây. mau!"
Lờ mờ nghe thấy bên ngoài có người chạy tới đại trướng, hét đến khán cả cổ: "Tướng quân, có cấp báo..."
Tháng một năm Sùng Trinh thứ mười hai, quân Thanh đội nhiên từ phủ Quảng Bình của Bắc Trực Đãi đột nhập Lâm Thanh, giết vào cảnh nội Sơn Đông, lao thẳng tới thành Tế Nam, Sơn Đông báo nguy.
Truyện khác cùng thể loại
205 chương
56 chương
127 chương
1 chương
141 chương
105 chương
94 chương
312 chương