Thuận Minh
Chương 254 : Tiếp chỉ cần vương (*)
Cần vương: Cứu giúp triều đình trong cơn hoạn nạn
Tổng đốc Lô Tượng Thăng chiến tử, Hổ Đại Uy. Dương Quốc Trụ dẫn thân binh hoảng hốt chạy trốn, hơn năm ngàn binh sĩ khi tụ lại chỉ còn không tới ngàn người. Đại bại như thế này trong những cuộc chiến tranh giữa Minh triều và Nữ Chân không hề hấp dẫn sự chú ý của người khác, đại thât bại của mấy vạn người hay hơn chục vạn người chỗ nào cũng có.
Lô Tượng Thăng chiến tử cũng chẳng qua là có một số nhân sĩ và quan viên hô to “quốc gia đã mất đi một vị lương đống” mà thôi, phái chủ hòa bọn Dương Tự Xương thì trong lòng chắc là rất cao hứng.
Hơn nữa từ khi Sùng Trinh đăng cơ tới nay. đại học sĩ. tổng đốc. tuần phủ. bố chính sứ đã chết không ít rồi, người chết ở quan ngoại và Thiểm Tây cũng không ít. chết thêm một Lô Tượng Thăng cũng không phải là điều gì quá lớn lao.
Chỉ có điều mấy ngàn binh đo Lô Tượng Thăng suất lĩnh thua tan tác. cảnh nội Bắc Trực Đãi cũng không có quan quân chủ động đi tác chiến, thậm chí còn không có bộ đội chủ động đi phòng ngự. Tổng binh Vương Phác dẫn quân đội của mình chạy tới đại doanh của Cao Khởi Tiềm, vốn cho rằng có thể an toàn, sau này dựa vào đại học sĩ nội các. binh bộ thượng thư Dương Tự Xương và đại thái giám Cao Khởi Tiềm là có thể thăng chức rất nhanh.
Giám quân thái giám Cao Khởi Tiềm ở trong địa doanh thống lĩnh của mình, không chút khách khí cự tuyệt sự cầu viện của chủ sự tham tán Dương Đình Lân, thủ hạ của Lô Tượng Thăng. kiến nghị cứu viện của tổng binh Tô Khoan cũng bị cự tuyệt, hắn gần như ngay ngày hôm đó đã nhận được tin tức Lô Tượng Thăng chiến tử. sau khi nhận được tin tức này. Cao Khởi Tiềm hoảng hốt không thôi, lập tức nhổ trại rút ra sau.
Cao Thái Giám hoảng hốt không phải là bởi vì Lô Tượng Thăng chiến tử. mà là cảm thấy kinh hoàng thất thố vì đại quân của Mãn Thanh chỉ còn cách mình gần như vậy, sợ gặp phải mệnh vận giống như quân đội của Lô Tượng Thăng. Mấy vạn đại quân vội vã nhộ trại rút lui, đây đã là hỗn loạn bất kham, rất dễ xảy ra loạn lớn. trên đường lui quân không ngừng có những cỗ bộ đội nhỏ tản ra, có điều hắn cũng chẳng thèm để ý.
Mới đi chưạ được năm mươi dặm, nửa đường đột nhiên có phục binh của Thát tử xông ra, Cao Khởi Tiềm đầu tiên là tránh không đánh, sau đó thì hoảng hốt rút lui, quân tâm sĩ khí sớm đã không còn nữa rồi. Nhân tâm đã hoảng loạn, đột nhiên lại có phục binh lao ra, toàn quân lập tức tan vỡ, bốn vạn đại quân lập tức giống như năm bè bảy mảng, ầm ầm tan vỡ.
Cao Khởi Tiềm một mình một ngựa chạy tới phủ Chân Định, bốn vạn binh mă đều là biên binh của Quan Ninh và Tuyên Thành, cũng có thể xưng là tinh nhuệ, từ kinh sư xuất phát một mạch tới Đức phủ, toàn quân chưa đánh một trận nào. một tên cũng chưa bắn ra. gặp địch lập tức tan rã không thành quân. Trên thực tế. cái gọi là phục binh chỉ là hai ngàn thiên sư của quân Thanh.
Bộ đội của Lô Tượng Thăng. Cao Khởi Tiềm với phương thức vinh quang hoặc là sỉ nhục đều bị tiêu diệt, trừ cấm quân ở xung quanh kinh sư ra. Bắc Trực Đãi đã không còn binh mã có thể dã chiến.
Tin tức này cũng được quan viên của châu huyện địa phương chưa bị mất vào tay giặc phái tử sĩ khoái mã truyền tới kinh sư. cả kinh sư lập tức đại chấn, trên dưới đều hoảng thốt, kinh doanh đoàn doanh, người có thể chiến đấu chỉ còn ba ngàn thiên binh trực thuộc ngự mã giám, những người còn lại xuất thành dã chiến cũng không được, cho dù là thủ thành cũng không khiến người ta yên tâm.
Với tính khí của hoàng đế Sùng Trinh, lần này cũng chẳng buồn truy cứu xem rốt cuộc là trách nhiệm của ai. chỉ mệnh lệnh cho ti lễ giám và nội các. cùng với các nha môn liều mạng phái tín sứ khâm sai ra bên ngoài, đồng thời điều tổng binh Hồng Thừa Trù. tuần phủ Thiềm Tây Tôn Truyền Đình vào kinh sư phòng thủ cân vương. Nhưng Hồng Thừa Trù, Tôn Truyền Đình vừa ở Đổng Quan tiêu diệt bộ đội của Lý Tự Thành, đang càn quét tàn địch, hơn nữa Thiềm Tây tới Bắc Trực Đãi. cho dù là đi cả ngày tới đêm thì cũng nước xa không cứu được lửa gần.
Cho nên dưới kiến nghị của binh bộ thượng thư Dương Tự Xương, điều tập quân đội cần vương của các tỉnh phận xung quanh Bắc Trực Đãi. dẫu sao thì ở gần cũng tiện hành động hơn. Ngoài ra, bộ binh thương thư Dương Tự Xương một là giấu chuyện hắn hắn chậm trễ phát quân lương, hai là đem nguyên nhân Lô Tượng Thăng chiến tử nói thành là Lô Tượng Thăng tham công nên khinh địch liều lĩnh.
Sùng Trinh hoàng đế có thói quen, đã tin tưởng đại thần nào đó thì sẽ tiếp tục tin một cách vô điều kiện, vô nguyên tắc. Dương Tự Xương này chính là thuộc những đại thần được ông ta tin tưởng vô điêu kiện, nguyên nhân Lô Tượng Thăng chiến tử cũng được ông ta tin theo cách như vậy.
Ngày mười bốn tháng mười hai năm Sùng Trinh thứ mười một. toàn quân của Caọ Khới Tiềm tan vỡ. tham tán chủ sự Dương Đình Lân của Lô Tượng Thăng một mình quay về chiến trường, cư dân xung quanh sớm đã chạy hết rồi. cũng không có ai quét dọn chiến trường.
Trên chiến trường, Dương Đình Lân nhìn thấy thi thể mặc áo vải. mặt đã mơ hồ không thể nhận rõ. trên chiến trường người có thể mặc như vậy cũng chỉ có tổng đốc Lô Tượng Thăng mà thôi. Dương Đình Lân quỳ ở bên cạnh thi thể chỉ cảm thấy mặt đẫm nước mắt. há miệng muốn khóc to nhưng lại không phát ra được tiếng.
Trong thành Đức châu, tuần phủ Nhan Kế Tổ và giám quân thái giám Lưu Nguyên Bân thì vui mừng hớn hở, tin tức Tuyên đại đô đốc Lô Tượng Thăng chiến tử đã truyền tới thành Đức châu, nhìn tình thế này, Đông Lỗ Nữ Chân chắc là sẽ giống như lần trước nhập quan, dẫn binh ở khu vựe kinh kỳ cướp bóc càn quét một phen, sau đó thì về tái bắc.
Phía Sơn Đông này thoạt nhìn thì vẫn vô sự. hơn nữa những ngày trước, nhân mã Giao châu doanh của Lý Mạnh còn ở Bắc Trực Đãi chém đầu hơn chục tên Thát tử mang về, sau khi kiểm nghiệm thì biết rằng không phải là giết bừa giả mạo có công, mà là thủ cấp của Thát Tử thật.
Cũng không biết Lý tham tướng này luyện binh như thế nào. không ngờ lại dũng mãnh như vậy, nghe nói là mười người đánh mười sáu người, có những thủ cấp này trong tay. tương lai sau khi rút quân, từ phía triều đình cũng ít nhiều có công lao. tuần phủ và giám quân khẳng định sẽ được chia quân công chỉ huy giỏi giang.
Xem ra tham tướng Lý Mạnh được phân công thủ bốn phủ này tương lai phải cố gắng lung lạc quan hệ một chút, có thủ hạ như thế này, bất kể là ngông nghênh như thế nào. bên trên đều có công lao, thăng quan phát tài hơn người thế này. thực sự là nhân sĩ trượng nghĩa đó!
Có điều sau khi Lô Tượng Thăng chiến tử, ngày hai mươi mốt tháng mười hai năm Sùng Trinh thứ mười một, đề kỵ cầu viện của kinh sư tới Đức châu, cái gọi là đề kỵ chính là kỵ binh của Cẩm Y Vệ. lúc này cũng chẳng buồn tác oai tác quái, vội vàng chạy tới nha môn của tuần phủ và giám quân, tuyên chỉ cầu cứu.
Điều động binh mã các nơi đều do tuần phủ và giám quân chỉ huy. quân tướng địa phương có ương ngạnh hay không, đó là chuyện của quân tướng, triều đình chỉ hỏi quan văn.
Thiên tử hạ chiếu, triệu tập binh mã các nơi vào Bắc Trực Đãi hợp kích Thát Lỗ. tuần phủ Nhan Kế Tổ tất nhiên phải làm thật thận trọng, giám quân Lưu Nguyên Bân cũng không có dị nghị gì. đương nhiên, nếu không muốn phái binh hoặc là ứng phó cũng rất đơn giản, chỉ cần phát quân lệnh này cho võ tướng dẫn binh, sau đó bảo hắn tự mình xử lý là được.
Dầu sao thì võ tướng muốn nghĩ ra lý do quái lạ gì thì cũng đều có thể. trốn tránh trách nhiệm cũng rất đơn giản, nhưng đối với phía Lý Mạnh, tuần phủ và giám quân lại không dám làm vậy. mấy trăm cái đầu ở tước cửa nha môn tri châu ngày đó. hiện tại còn treo ở đầu thành, tên Lý Mạnh này dám phóng tay giết người, mình nếu đắc tội với hắn, không chừng sẽ gặp phiền phức.
Cho nên chuyện tuy khẩn cấp. nhưng hai vị đại nhân vẫn khách khách khí khí an bài chỗ ở cho khâm sai. sau đó phái người đi mời tham tướng Lý Mạnh tới. Sau khi mời Lý Mạnh tới, liền kể lại tình hình từ đầu tới cuối cho Lý Mạnh nghe. Nhan Kế Tổ năm đó là quan to của Lại bộ. Lưu Nguyên Bân cũng là quan viên nhỏ trong nội đình, nói chuyện rất khéo đưa đẩy.
Chỉ nói ý chỉ của triều đình, không hề biểu lộ bất kỳ thái độ nào của mình, để bản thân Lý Mạnh tự quyết định, nằm ngoài dự đoán của họ là. Lý Mạnh nhìn thì cực kỳ tư lợi. không bao giờ chịu thiệt lại khẳng khái thống khoái trả lời. Giao châu doanh nguyện ý vào Bắc Trực Đãi tử chiến với Thát Lỗ.
Từ lúc quân Thanh từ Trường Tử lĩnh. Thanh Sơn khẩu vào Bắc Trực Đãi tới nay. Giao châu doanh Tuy toàn lực phòng ngự ở Đức châu, hơn nữa thường phái kỵ binh đi do thám điều tra, nhưng quân Thanh thủy chung vẫn không xuất hiện ở phương hướng phủ Hà Gian, đối diện Đức châu, mà lại làm mưa làm gió ở cảnh nội Bắc Trực Đãi. Lý Mạnh không chịu đựng được loại cục diện này.
Mình đã không đủn đẩy trách nhiệm, trấn thủ bổn phủ từ hậu phương tới tiền tuyến, tham dự quốc chiến, đó chính là để được tử chiến với Thát Lỗ. bảo vệ sơn hà Hoa Hạ của ta. cứ phòng thủ như thế này. trơ mắt nhìn đối phương tàn sát bừa bãi ở kinh kỳ. Lý Mạnh sớm đã có chút không chịu được rồi. Nhưng ở tiền tuyến thì phải phục tùng ý chỉ và mệnh lệnh của triều đình, nếu không án chiếu ý nguyện của chư công triều đình, người bị đối phó trước tiên chính là Giao châu doanh. Lương đạo bổ cấp của nội tuyến tác chiến bị người ta cắt đứt, một vạn binh lính của mình sẽ bị tiêu diệt một cách lãng phí
Trong lòng sốt ruột, nhưng lại cực kỳ bất lực. hơn nữa Lý Mạnh lại không có phán đoán đáng tin cậy là quân Thanh bước tiếp theo sẽ đi đến đâu. một vạn người của mình chỉ có thể phòng thủ một điểm. nếu phán đoán không rõ ràng động hướng của đối phương, không bằng chủ động xuất kích, mệnh lệnh này của triều đình cũng chính hợp với tâm ý của Lý Mạnh.
Hơn nữa Bắc Trực Đãi tuy có đại quân Thát Lỗ càn quét, có điều mạng lưới tin tức giữa địa phương và trung khu cũng vô cùng thông suốt lanh lẹ. nếu tiến vào Bắc Trực Đãi tác chiến, tùy thời có thể chia xẻ những tin tức này, tai mắt cũng linh hoạt hơn một chút, không đến nỗi như hiện tại không biết đối phương tiếp theo sẽ tới nơi nào. Chỗ tốt của chủ động tác chiến chính là mặc kệ bước tiếp theo của địch nhân đi tới đâu. ta chỉ cần đuổi theo ngươi là được.
Có điều, cái gọi là tin tức linh thông cũng chỉ là nhận thức của bản thân Lý Mạnh mà thôi. Thấy Lý Mạnh đồng ý. khâm sai. tuần phủ và giám quân đều thở phào một hơi. đồng thời nói cho tham tướng Lý Mạnh biết, đại quân của Đông Lỗ Nữ Chân đang qua lại ở khu vực phủ Thuận Đức. phủ Nghiễm Bình, phán đoán của binh bộ là Thát Lỗ không lâu nữa sẽ bắc phản, hi vọng quân đội có thể chặn đánh chúng ở nửa đường.
Tin tức này tương tự như tình báo mà thám mã đo Lý Mạnh phái ra có được. Lý Mạnh sau khi quay về đại doanh. liền hạ mệnh lệnh động viên, bộ đội của Mã Cương đóng ở Cảnh châu đi tiên phong, bản bộ đại doanh của Lý Mạnh lập tức xuất phát, tới Ký Nam chặn đánh Thát Lỗ.
Trước khi đi, Lý Mạnh còn thương nghị với tuần phủ Nhan Kế Tổ và giám quân Lưu Nguyên Bân. Giao châu doanh vừa đi. khu vực Đức châu khó tránh khỏi trống rỗng, binh mã của tổng binh Sơn Đông Khâu Lỗi có thể an bài phối hợp tác chiến ở giữa Tế Nam và Đức châu, tốt xấu gì thì cũng là bộ đội hơn sáu ngàn người, cũng là một nhánh lực lượng quân sự.
Kiến nghị này của Lý Mạnh chính là nguyện vọng trong lòng của tuần phủ và giám quân, dẫu sao thì cũng không thể chỉ dựa vào mấy chục thân binh để bảo vệ nơi cửa ngõ như thế này. tất nhiên là vội vàng đáp ứng ngay.
Truyện khác cùng thể loại
205 chương
56 chương
127 chương
1 chương
141 chương
105 chương
94 chương
312 chương