Thuận Minh

Chương 223 : Mắc bẫy

Phủ Đăng Châu bị Khổng Hữu Đức gây hại nặng nề. cuộc sống khó khăn quân đóng ở đây căn bản là không kiếm chác được gì. sống rất kham khổ. những người này luôn hâm mộ các đồng liêu ở phủ Tế Nam. thường xuyên có thể bớt xén cấp dưỡng của các doanh khác bổ xung cho mình, ở Đăng Châu, quân lương tiếp tế đều thông qua đường biển, chẳng lẽ lại còn tự mình cướp của mình hay sao. Kết quả khi đang hâm mộ thì có tin tức gửi tới. ngày mùng hai tháng hai, có thân sĩ trượng nghĩa chủ động tới báo tin. nói Lý Mạnh mua lương thực tiếp tế từ Giang Nam. lên bờ ở Nhũ Sơn. chuẩn bị vận chuyển về phủ Lai Châu. Xem ra Lý Mạnh sau khi bị Khâu tổng binh bắt chẹt quân lương, liền không dám đi đường bộ nữa, còn muốn lên lén lút lút vận chuyển từ phía Nhũ Sơn lên bờ. bên phía tổng binh đại nhân truyền tới. nói Lý Mạnh là một nhân vật nhỏ. không dám phản kích, chỉ biết khóc lóc kê lể mà thôi, cứ thẳng tay mà cướp bóc là được. Thủ bị bên phía Lai Dương nghe được tin tức này. chỉ sợ người biết quá nhiều tới chia chác, nên chỉ gọi theo thủ bị Tê Hà quen biết, hai người dẫn binh mã hành quân khẩn cấp tới phụ cận trại Nhũ Sơn bố trí mai phục, Lý Mạnh thì bọn chúng càng biết rõ hơn cả thượng ti của mình, nghe nói giàu tới chảy mỡ. trước kia không dám đụng vào. nhưng hiện giờ đã phát hiện ra chỉ là hạng hổ gìấy, vừa vặn xé xác ăn thịt. Thám tứ báo tin ở phía trước, đã qua lại mấy lần nói đội xe tiếp tế của Giao châu doanh càng ngày càng gần. làm cho mấy tên quân tướng đều có cảm giác đứng ngồi không yên. phát tài ngay ở trước mắt rồi. Phủ Lai Châu cùng phủ Thanh Châu đều có cửa cảng của mình, vì sao quân lương của Lý Mạnh phải đi đường Nhũ Sơn. vì sao đám thân sĩ trước kia luôn không dám thân cận lại chủ động tới tận cửa nói tình hình, những Điều này đứng ở góc độ người bàng quan, thì chỉ cần người có có đầu óc hơi bình thường một chút đều nhìn ra có điều gian trá. Nhưng trên thế giới này còn có mấy câu tục ngữ một là kẻ trong cuộc mơ hồ. một câu nói khác là lợi ích làm cho mờ mắt. - Chậc chậc, nhiều xe như vậy. chỉ riêng la ngựa thôi đã đủ lời rồi. - Số lừa ngựa này mỗi bên một nửa nhé? - Cổ huynh đệ. bên phía Tê Hà bọn ta điều tới toàn bộ nhân mã, huynh chỉ mang theo tám trăm, ba bảy mới là công bằng. - ***, chúng ta là huynh đệ một nhà, không nói cái này. đợi cướp được hãy nói. Đám binh mã của Khâu Lỗi tên nào tên nấy hai mắt sáng lên nhìn đội xe dần tới gần. xa xa đã có thể nhìn thấy từng bao lương thảo chất cao trên xe. bên trên dùng bạt đậy lại. hơn nữa lừa ngựa đi rất chậm chạp, chứng tỏ là không hề nhẹ. số lương thảo này nếu như cướp được, Tuy nói quan trên ăn phần chính, nhưng lính tráng cũng chút ít phát tài. Tâm tình đám quan binh hưng phấn, hàng trước hàng sau xô đẩy nhau, thầm nghĩ một lát nữa hàng trước không chừng có thể lấy thêm được nhiều hơn. mình không nên bị tụt lại đằng sau. Đội xe đi lại chậm chạp, cuối cùng cũng tiến vào vòng bao vây mà binh mã Đăng Châu chờ đợi. hai tên lãnh quân đồng hành quát lớn, quan binh hai bên lập tức hưng phấn xông lên quan đạo. Vốn trên quan đạo trước sau còn lác đác có mấy thương buôn đột nhiên nhìn thấy hai bên xông tới một đám như lang như hổ. ai nấy sợ tới hồn lìa khỏi xác. thầm nghĩ hôm nay chỉ sợ để mạng lại ở nơi này rồi. Ai ngờ đám quan binh như hùm beo kia hoàn toàn ngó lơ bọn họ. trực tiếp bao vây lấy năm mươi mấy cỗ xe ngựa lớn kia. - người xéo đi, xe ngựa thì để lại. Những tên quan binh cướp bóc này rất là nhanh gọn dứt khoát, năm mươi mấy cỗ xe ngựa lớn. tổng cộng đội ngũ hộ vệ không tới hai trăm người, cho dù thêm vào phu xe. cũng chẳng hơn ba trăm, căn bản không để vào trong mắt, không giết người diệt khẩu đã là khai ân rồi. còn còn có thể gặp phải kháng cự gì. Bất quá nhìn những phu xe và hộ vệ kia cũng không kinh hoàng, chỉ lạnh lùng dựa vào những cỗ xe cảnh giới, có kẻ phát hiện ra có điều không ổn. nhưng bọn chúng đã hưng phấn tới mê muội rồi. một hai tên tỉnh táo thì có tác dụng gì. lập tức có tên binh sĩ đi tới sờ soạng lên xe. tới trước xe. đưa tay kéo tấm bạt đậy hàng. “xoẹt!” Một tiếng vài rách vang lên. tấm bạt đó tự rách, bên trong có một mũi phủ thương đâm thẳng ra. trúng ngay vào ngực tên binh sĩ kia. bởi vì đầu thương có lưỡi búa. trọng lượng rất lớn, xuyên thẳng tới khí quản của tên binh sĩ kia, hắn không kịp nhô ra, chỉ có thể ra sức vùng vẫy, động tác càng lúc càng yếu. Vào lúc này đúng là có chuyện không ổn rồi. mười mấy tên binh sĩ chạy nhanh sau khi tới trước cỗ xe. đều bị người nấp dưới tấm bạt thò binh khí ra ám sát. Từ trong trạng thái hưng phấn sắp phát tài muốn khôi phục lại còn cần một quá trình, rất nhiều tên đứng ngây ra tại chỗ. quên luôn cả trong tay mình cũng có binh khí. bất quá tiếng gào thảm thiết của mười mấy tên đồng bạn làm bọn chúng tỉnh táo lại. từng tên binh sĩ đều vô thức lùi lại phía sau mấy bước. Vải bạt trên từng cỗ xe ngựa một bị xốc lên . bên trống không phải là lương thực mà là binh sĩ cầm phủ thương, những binh sĩ này một phần ba mặc giáp trên người, từng người âm trầm nhảy xuống xe. đứng vây quanh cỗ xe. Nhìn những binh sĩ đột nhiên xuất hiện này. cho dù là đồ ngốc cũng biết mình bị người ta mai phục rồi. hai tên thủ bị rốt cuộc cũng là kẻ mang quân đánh trận, tính toán sơ qua, đối phương kẻ cả xa phu và hộ vệ hắn là chừng hơn chín trăm người, bằng một phân ba bên mình mà thôi, xem ra hẳn là phần thắng cực lớn. Nhưng trang bị của đối phương làm cho bọn chúng quả thực thèm thuồng, cho dù trên xe không có lương thực, có thể tước được binh khí mũ giáp của đối phương, cũng là thu hoạch lớn. - Các huynh đệ. những cỗ xe này rõ ràng là bọn cường đạo của Di Lặc giáo, muốn tới phủ Đăng Châu làm loạn, tiêu diệt bọn chúng là công lao cực lớn, triều đình khẳng định có trọng thưởng. Chuyện quan quân cướp bóc vốn không thể để lộ ra ngoài, nếu như đối phương đã có chuẩn bị, vậy phái trở mặt sống mái với nhau thôi, giết người bịt miệng trước rồi hẵng nói. Binh sĩ Tê Hà và Lai Dương tất nhiên là nhìn ra bên mình nhiều hơn đối phương, hơn nữa xe ngựa và binh khí áo giáp cũng làm bọn chúng thèm khát, cái đó cũng có thể bán lấy bạc mà. Nghe thấy chủ tướng của mình như thế, biết là chỉ vu họa thôi, chỉ cần giết chết đối phương, liền có thể lấy tội danh phỉ tặc Di Lặc giáo gài lên . tới khi đó mọi người có công không có tội, khẳng định là rất nhiều lợi ích. Đám binh sĩ cũng lớn tiếng reo hò hùa theo, vừa rối những tên bị dọa lùi lại, cũng đùn đẩy nhau tiến lên. đám binh sĩ này năm xưa đều đã đánh nhau với Khổng Hữu Đức và Liêu binh, kẻ đã nếm máu đúng là khác biệt, tất nhiên hung hăng hơn nhiều. - Giết chúng! Nhưng người đầu tiên hô ra câu này không phải là đám bộ hạ của Khâu Lỗi, mà là một xa phu đứng ở trên xe. tiếng quá hết sức khí thế. Nếu như hai tên thủ bị và đám quan quân phía dưới đầu óc tỉnh tảo một chút, khẳng định là sẽ nhìn ra những binh sĩ cầm phủ thương kia tên mặt không hề kinh hoàng, chỉ trầm mặc lạnh lùng mà thôi, rõ ràng là địch đông ta ít mà còn có trạng thái tinh thần như vậy. nếu không có đông đảo quân tiếp viện, thì cực kỳ tự tin vào bản thân. Tuy nói những binh sĩ cầm phủ thương đứng vây quanh xe ngựa, nhưng trong thời gian cực ngắn đã xếp thành đội ngũ hết sức chỉnh tề. Trước khi tiếng mệnh lệnh kia được hạ xuống, phủ thương của bọn họ đã cầm ngang, mệnh lệnh phát ra, tất cả liền đồng thanh quát lớn. xông thắng về phía kẻ địch. Binh sĩ Giao châu doanh, bởi vì được Lý Mạnh mang chiến thuật từ thời hiện đại tới. cực kỳ tâm đắc ở việc dùng vũ khí cán đài đâm địch, phát động xung phong trong khoảng cách ngắn này là ngón nghề bọn họ tinh thông, hơn nữa lính phủ thương này đều là binh sĩ kỳ cựu của Giao châu doanh, lại càng thêm bất phàm. Còn đám binh sĩ Đăng Châu đối diện kia, rất nhiều tên trường mâu còn chưa kịp nâng lên. đã nhìn thấy đối phương hùng hổ xông tới. vô số tên không kịp đề phòng lập tức tiếng kêu thảm vang lên khắp nơi. Kẻ bị đâm chết ngã ra mặt đất. kẻ ở phía sau tuy nói là kinh hoàng không thôi, nhưng cũng là binh sĩ thấy qua máu me rồi. nên ào ào quát tháo cầm binh khí xông lên chém giết. Dưới cục diện này nếu muốn rút lui. đằng sau lưng toàn là người, căn bản không thể chạy thoát, ngược lại còn giơ lưng ra cho kẻ địch, vậy cứ chờ mà bị đồ sát đi thôi. Binh sĩ Đăng Châu cũng đều là cầm binh khí dài ở phía trước, binh sĩ cầm đao và khiên ở phía sau, thấy đối phương xông tới. chính là cơ hội tốt cho binh sĩ cầm đao đánh giáp lá cà. binh khí ngắn đối phó với binh khí dài cần phải tới sát người, khiến cho binh khí dài không triển khai được. Đám binh sĩ cầm đao và khiên mới xông lên được mấy bược. liền nhìn thấy đối phương giơ phủ thương, tàn nhẫn bổ xuống, lưới búa trên đó không nhẹ, giơ lên bổ xuống như vậy. sức mạnh cực lớn. Lính Đăng Châu phản ứng nhanh, giơ khiên lên che. lưới búa nặng nện mạnh lên khiên, nhưng tấm khiên tròn làm bằng gỗ này căn bản không thế nào phòng hộ được, lập tức bị đập nát bấy. ngay cả cánh tay bả vai cục bị xẻ thẳng xuống, lập tức ngã xuống lăn lộn kêu gào. chết cũng không được thống khoái. Những tên không giơ khiên lên lại thành may. bị lưỡi búa bổ thẳng xuống mất mạng luôn, tới nửa người bị phạt bay. Lính Đăng Châu trước kia chém giết, chỉ bắn súng đạn loạn xạ, phát cung tên rào rào. sau đó cả đám hô hào ầm ầm xông tới. bọn chúng đều là đi lính ăn lương, cướp bóc của dân chúng, nên bảo vệ tính mạng của mình là quan trọng hơn. Nhưng những bính sĩ Giao châu doanh này lại không đánh như thế, khoảng cách hai bên không quá mười bước, đám binh sĩ tuyến đầu đều máu me be bét, tay đứt chân gẫy. theo cùng binh sĩ Giao Châu doanh không ngừng quát lớn và thọc tới. mùi máu tanh tràn ngập, những tên binh sĩ ngoài ức hiếp dân chúng thì không thao luyện gì kia lập tức không chống đỡ được nữa. Đám phía sau lén lút rút lui, đám phía trước biết mình khó thoát, vừa chửi mắng mình bị ma quỷ che mắt. vừa hò hét chuẩn bị liều mạng. Nhưng cũng có kẻ nhìn ra một ít khoảng trống, mỗi lần phủ thương chém xuống hoặc là cầm ngang đâm tới. thế nào cũng có khoảng trống hoặc là để dồn sức hoặc là để kéo dãn khoảng cách. Có một số tên liều mang xông tới phía trước, cũng giết được mấy bính sĩ cầm phủ thương, nhưng cũng chỉ được thế mà thôi, bên Giao châu doanh đã biến đổi thành hai hàng, người mặc giáp đứng ở hàng đầu. người xếp sau phụ trách bảo hộ. như vậy khoáng trống đã không còn nữa. phủ thương một trước một sau phối hợp với nhau, giống như cái miệng rộng của con quái thú. không ngừng mở ra đóng vào. nuốt chứng sinh mạng ở phía trước. Hai tên thủ bị càng đánh càng hoảng sợ. cho dù binh sĩ phe mình đông hơn trước mắt vẫn là cục diện giằng co. nhưng đối phương đặt bẫy. phe mình không thể giải quyết nhanh, cứ kéo dài thế nào cũng không ổn. Đột nhiên đằng xa có tiếng ầm ầm vang lên...