Thuận Minh
Chương 215 : Người khách tới muộn
Lời mời của Lý Mạnh. đúng là làm vị thư sinh, chủ trì tiếp đãi khách toát hết mồ hôi lạnh.
Bắt đầu từ hai mươi tháng chạp cho tới mùng mười tháng một. viên tú tài lỡ vận làm đương sai trong trạch viện này đúng là được mở rộng tầm mắt. tuy nói năng Sùng Trinh thứ mười gặp thiên tai. Những người có tiền có thế vẫn nhiều như cỏ hoang vậy, không phải người có thể xưng đứng đầu một huyện đều không dám tới chúc mừng, nhưng những nhân vật mặc lụa là gấm vóc nhìn thấy nhân viên làm việc của Giao châu doanh. ví như người thư sinh này. đều hết sức khách khí.
Mấy ngày nay hắn được tiền thưởng không ngờ có tới hai trăm lượng rồi. hơn nữa tâm thái cũng thay đổi. thực sự cảm thấy mình là một nhân vật lớn.
Cho nên người hán tử mặc áo vái chân to tay thô cùng với mười mấy người trang phục cũng gần như thế tới nhà, nói cũng muốn chúc mừng Lý tướng quân, hắn còn cho rằng đám lừa gạt tới lừa ăn lừa uống.
Hôm nay đã là mùng mười, hôn lễ đã qua ba ngày. trong thành Giao Châu, những cường hào địa phương, sứ giả quân doanh các nơi đã bắt đầu quay về nhà rồi.
Hôn lễ bất thình lình này làm nhiều người không được đón năm mới yên lành, còn phải về nhà vui vẻ một phen, thuận tiện đem nhưng điều thấy được ở Giao châu kể lại.
Cũng chỉ có vị bá tước cao quý từ Nam Kinh tới. cùng tam gia chủ Trịnh Chi Báo của Trịnh gia ở Phúc Kiến còn ở lại trong khách sạn
Vị bá tước kia đợi cho tất cả khách tới dự hôn lễ của Lý Mạnh rời đi rồi mới trở về mới về Nam Kinh, dù sao bên này có có bạc có tiền mừng, trở về đem trả ân tình cho thái giám trấn thủ. sao chẳng vui vẻ mà làm!
Trịnh Chi Báo cho dù chạy tới thành Giao Châu, trong lòng vẫn còn có chút kiêu ngạo, thầm nghĩ Trịnh gia bọn ta là bá chủ trên biển, ngay cả người Hà Lan cũng phải nhún nhường ba phần, ngươi là tên tham tướng một nơi nho nhỏ, cho dù có được thái giám trấn thủ chống lưng, cũng là trời cao hoàng đế xa.
Nhưng bị khung cảnh của cuộc hôn lễ làm cho giật mình, tiếp đó sau khi những cường hào ra ngoài thành xem luyện quân cảng kinh hãi, y đã nhìn thấy binh mã của mấy tỉnh phương nam. nên lập tức trở nên kính sợ Lý Mạnh lễ số đầy đủ.
Dựa theo lời cảnh cáo của những người trong hiệu buôn Bát Mân bình tĩnh hòa nhã chờ đợi đối phương bàn chuyện với mình. người phụ trách tiếp đãi sau khi nhìn thấy vị đại hán chân tay thô kệch kia, lập tức không có gì khách khí cả. đặc biệt là nghe đối phương nói đầy giọng ngoại tinh, càng thêm khinh bỉ, thầm nghĩ ngươi có muốn tới lừa cơm thì cũng phải tới sớm vài ngày chứ. hôm hôn lễ già trẻ của thành Giao châu đều được hưởng lợi mà. vốn muốn gọi người đuổi đi, vì hán tử đó chỉ nói là người quen cũ của Lý Mạnh, nhưng hỏi kỹ thì lại không chịu nói cho rành rọt. làm người thư sinh có chút bực mình, lời nói khách khí thành bực mình xua đuổi, hán tử kia cuối cùng để lộ ra một câu:
- Chúng tôi là người bán thanh diêm.
***Thanh diêm: Loại muối đá chứa nhiều khoáng chất, nhiều màu sắc khác nhau tượng trưng chất lượng, loại của nó. còn nhiều tên gọi khác như muối mỏ...
Thư sinh đó tuy nói không biết một số thứ hạch tâm. nhưng cũng hiểu một chút ýiệc buôn bán muối ở Tế Ninh, biết rằng nguồn thanh diêm này có chút bí mật, luôn chỉ có Ninh sư gia nắm giữ. những người khác không có cơ hội thấy được, nên chần chừ một lúc rồi vội vàng báo vào.
Thông báo truyền vào. người thư sinh kia đánh tiếng với đầu mục của đám hộ vệ. nói nếu như hán tử ngoại tình kia mà gây chuyện thì đám hộ vệ còn kịp thời xuất hiện giúp đuổi đi.
Những người lính thường thì không nói. chứ viên đầu mục kia lại là người được huấn luyện ở chỗ Hoàng Bình một khoảng thời gian, hắn nhìn một cái là nhận ra ngay trong bao ở sau lưng đối phương, cùng dưới vạt áo có giấu lưỡi dao nhọn, tức thì khẩn trương cảnh giới, lính hộ vệ của Giao châu doanh dần dần tăng cường.
Mười mấy người hán tử kia cũng nhìn ra thế cục không ổn cũng lùi lại cẩn thận ứng phó.
Hai bên người qua kẻ lại như thế, không khí dần dần có chút căng thẳng sát khí rồi. bất quá lúc này không ngờ Lý Mạnh lại đích thân đi ra, đứng trên bậc thềm nhìn thấy hán tử kia. liền mìm cười chắp tay thi lễ nói:
- Ngày đó từ biệt, hôm nay mới được gặp lại. huynh đệ phong thái vẫn còn như xưa.
Hiếm khi thấy Lý Mạnh nói chuyện khách khí như vậy. những hộ vệ của Giao châu doanh thấy Lý Mạnh có thái độ như vậy. biết đối phương không phải là thích khách hoặc là kẻ địch rồi. hiện trường tức thì hòa hoãn trở lại.
- Đại hỉ của Lý tướng quân, đám huynh đệ chúng tôi vốn muốn chạy tới chúc mừng, không ngờ trên đường có việc làm chậm trễ mất vài ngày, kết quả ngày hôm nay mới tới nơi. Mong đại nhân chớ trách.
Hán tử cao lớn kia nói giọng quan thoại, cách ăn mặc thì lại rõ ràng là những người bán rong, nói chuyện toàn lời văn vẻ. nên nghe có chút gượng gạo. Lý Mạnh mỉm cười, đưa tay ra làm động tác mời nói:
- Tới chỗ tôi rồi sao còn đứng bên ngoài uống gió lạnh, mau vào trong cho ấm áp.
Hán tử kia khi nói chuyện thì xưng hô là "Lý tướng quân" "đại nhân", còn Lý Mạnh xưng hô đối phương thủy chung không nói ra tên tuổi hán tử kia nghe thấy Lý Mạnh mời liền khom người chắp tay nói:
- Vậy xin quấy rầy đại nhân rồi. những huynh đệ này của tại hạ mong đại nhân an bài cho chỗ ở.
- ở quân doanh bên ngoài thành có trạm xe ngựa, nếu không chê thì tới đó ở được chăng?
- Những huynh đệ này của tại hạ thích nơi thanh nnh, như vậy là tốt nhất rồi.
Lý Mạnh phân phó đầu mục thân binh bên cạnh theo đó mà làm, có người dẫn mười mấy hán tử kia ra ngoài thành ở. hán tử cao lớn cũng không khách khí, gật đầu đi tới cửa chính, khi tới trước Lý Mạnh chừng năm bước, hán tử đó cười nói:
- Có một số thứ cứ nên để ở bên ngoài, tránh khỏi hiểu lầm.
Trong lúc nói chuyện, y lấy từ trong lòng cũng trong giày da ra mỗi chỗ một thanh đoản đao, thoải mái đưa cho thân binh của Lý Mạnh.
Nhìn thấy hán tử lai lịch không rõ ràng này móc ra binh khí, những hộ vệ thân binh của Lý Mạnh đều tỏ ra có chút khẩn trương, nhưng Lý Mạnh lại tỏ ra chẳng hề để ý. mặt mày tươi cười, giống như không nhìn thấy gì. tay vẫn làm tư thế mời. người xung quanh hiếm khi thấy Lý Mạnh khách khí như thế. người tiếp đãi thì càng toát mồ hôi lạnh, thầm nhủ May mà mình không nói gì khó nghe cho lắm.
Hai người trước khi tiến vào nội thư phòng. Lý Mạnh dặn dò thân vệ mấy câu. đừng cho người ngoài tiến vào. cho dù là người trong bản phủ hoặc là tướng lĩnh của Giao châu doanh cũng phải thông báo trước, nhất định phải được Lý Mạnh cho phép mới được vào trong.
Những thân vệ thấy Lý Mạnh trịnh trọng như vậy. tất nhiên là biết chuyện không hề tầm thường, liền vội vàng đi an bài.
Dựa theo phân phó của Lý Mạnh, trong phòng sớm đã bày sẵn đồ điểm tâm và trà nước, hạ nhân sau khi đưa lên rồi tự lui ra, hai bên ngồi xuống xong, Lý Mạnh giống như đi dạo. tới bên cửa số nhìn trái nhìn phảị kiểm tra xung quanh không có người khác, mới yên tâm ngồi xuống.
Lý Mạnh cười giải thích với người nọ:
- Chớ trách. Cao huynh tới chỗ tôi. đúng là một đại sự to lớn. thế nào cũng phải cẩn thận một chút mới được. người được gọi là Cao huynh kia ngồi trên ghế hoi khom người xuống, khuôn mặt ít cảm xúc lộ ra nụ cười, tỏ ra là hiểu ý đó.
- Cao huynh từ Dự Tây tới đây. trên dọc đường đi khẳng định là vất vả rồi.
- Phiền Lý tướng quân phải lo lắng rồi. tại hạ vốn không muốn tới làm phiền đại nhân, nhưng chuyện bên phía kia quá lớn. thế nào cũng phải có người chủ sự ra mặt nói chuyện một lần, cũng mong đại nhân yên tâm, trên đường đi các huynh đệ rất cân thận, khẳng định không có ai theo dõi hoặc chú ý tới.
- Tiền thanh diêm ư? Chẳng lẽ còn có chuyện nợ tiền hay sao...
Nói tới đây. thân phận của hán tử cao lớn đó đã lộ ra rõ ràng rồi. vị này chính là Cao Nhất Công mà Lý Mạnh gặp được ở huyện thành Lô thị trong chuyến đi Hà Nam.
Khi đó Lý Mạnh suy đoán đối phương là thủ lĩnh bộ hạ của Cao Nghênh Đường hoặc là Lý Tự Thành. không ngờ trở về thành Giao châu và tới Nam Kinh, thông qua một số con đường báo cáo các tỉnh, mới biết rằng Cao Nhất Công chính là cậu em vợ của sấm tướng Lý Tự Thành, là đại tướng trong quân doanh, cũng là một nhân vật danh tiếng hiển hách rồi.
Lý Mạnh hiểu rõ trong lòng, đương nhiên phải giữ kín miệng, hắn là mệnh quan triều đình, nếu để cho người khác biệt được hắn và đại tướng của phản tặc qua lại. thậm chí làm ăn buôn muốn mấy năm liền, thì tội danh phản tặc bị gắn lên người là cái chắc rồi.
Nhưng Lý Mạnh cũng thầm nhủ mình may mắn. không ngờ lại móc nối được liên hệ với Sấm quân.
Thời loạn như hiện nay. thế lực trong thiên hạ. trừ đám Nữ Chân bất kể như thế nào cũng không thể tiếp thụ ra, thì những người khác tiếp xúc nhiều thế nào cũng có cái lợi.
Những quân tướng Đại Minh mà Cao Nhất Công và Lý Mạnh tiếp xúc tiếp xúc khác nhau, những quan quân Đại Minh ngoài Giao châu doanh đều là nhân vật giỏi ăn nói. ví như nói mấy viên tướng ở Nam Kinh, loại tướng quân đó gọi là làm tướng, chẳng bằng gọi là làm quan, kẻ nào cũng chỉ biết nhìn sắc mặt phán đoán lập lập trường, nịnh bợ quan trên cùng với bản lĩnh ăn bớt quân lương.
Nhưng nếu muốn bọn chúng luyện binh đánh trận thì hoàn toàn là một đám phế vật rồi. ngay cả đám Lưu Trạch Thanh mà cũng được gọi là mãnh tướng thì trình độ như thế nào chẳng nghĩ cũng biết.
Cũng không biết Cao Nhất Công này có thể làm đại biểu được hay không, bất quá Lý Mạnh thấy Cao Nhất Công có chút hiền lành, không giỏi ăn nói lắm, nhưng cũng là quan quân Lý Mạnh cảm thụ được khí tức không khác với mình lắm. đó là loại khí tức đẫm máu sa trường. ít nhất vị tướng lĩnh "quân giặc" này đã thực sự liều mạng dưới đao kiếm của chiến trường rồi.
Nghe Lý Mạnh nói tới tiền thanh diêm. Cao Nhất Công mỉm cười, vội mở miệng cắt ngang:
- Đại nhân nói đùa rồi. hai bên chúng ta đều ăn tiền hàng, hoàn toàn không có chuyện nợ nần kỳ thực lần này Nhất Công tới đây là có chuyện muốn nhờ vả.
Đối với sổ sách thanh diêm Lý Mạnh tất nhiên là biết rất rõ, nói lời đó bất quá chỉ là khơi lên đề tài mà thôi, hắn ngồi ngay ngắn trên ghế. chén trà trong tay hơi nâng lên. Ý bảo xin mời nói.
Cao Nhất Công từ cửa tiến vào cố ép nói những lời khách khí văn vẻ, làm hạng vũ phu như hắn cảm thấy rất không quen, nhìn thấy thái độ của Lý Mạnh như vậy, hắn liền đi thẳng vào vấn đề nói ra mục đích tới đây:
- Lần này tại hạ tới là muốn mượn đại nhân một chút bạc.
Truyện khác cùng thể loại
205 chương
56 chương
127 chương
1 chương
141 chương
105 chương
94 chương
312 chương