Thuẫn kích
Chương 81 : Bi kịch mang tên harrison
“Thanh niên, hãy nói cho ta biết”
Sắc mặt Harrison tối tăm, ngữ khí trầm thấp, trong hai mắt ánh sáng sắc lạnh liên tục lóe lên, thấp giọng nói, “Ngươi làm thế nào biết được Thiên Phạt?” từng tiếng buông ra, nhiệt độ trong đại sảnh đều hạ xuống trong nháy mắt, nói xong mấy từ đó, trong đại sảnh lại xuất hiện một lớp sương lạnh quỷ dị.
Mấy huynh đệ Dạ gia vẫn chìm đắm trong sức chiến đấu khiến cho người ta kinh sợ của thanh niên ở trước mắt, bỗng nhiên cảm thấy cái lạnh không sao hiểu được, không khỏi rùng mình một cái. Dạ gia không phải là võ huân thế gia, đối với thể thuật cũng không quá hiểu rõ. Mặc dù như vậy, nhưng bọn họ ít nhiều cũng đã nghe qua lời đồn đại về một tinh thần bí thuật, hơn nữa dám khẳng định nhiệt độ trong phòng bỗng nhiên xuống thấp chắc chắn là do Harrison đại nhân sử dụng tinh thần bí thuật trong truyền thuyết.
Nhất định là vậy!
Nhiệt độ tiếp tục giảm xuống, quả thật giống như động băng vậy.
Cả đại sảnh hoa lệ đã tràn ngập sương lạnh, mấy huynh đệ Dạ gia trong đại sảnh lại càng rét cóng lạnh run lên, hàm răng cũng va vào nhau lập cập.
Mà hiện giờ
Tang Thiên đứng nghiêm nghị, mặt không chút biểu cảm, nhíu mắt nhìn Harrison đối diện, những người khác quanh hắn đều bị phủ bởi một lớp sương màu bạc, nhưng Tang Thiên thì không, hắn chính là lẳng lặng đứng ở đó, lại mang đến cho người ta cảm giác dường như cách ly khỏi đại sảnh này, không chỉ có hắn, mà ngay cả Dạ nguyệt đang trong lòng hắn dường như cũng không có bất cứ ảnh hưởng nào.
“Uh?”
Thấy đối phương không chút động đậy dường như hoàn toàn không chịu ảnh hưởng bởi tinh thần bí thuật của mình, trong lòng Harrison kinh hãi hoài nghi, thanh niên này nhiều nhất cũng chỉ hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, cho dù từ nhỏ đã tu luyện tinh thần lực, nhưng cũng không thể hoàn toàn không chịu ảnh hưởng bí thuật đóng băng của ta được.
Ngay lúc Harrison rơi vào trầm tư ấy, Dạ Vĩ Đông bên cạnh đã ngồi không yên rồi.
Hắn sớm đã đoán ra người thanh niên này tuyệt đối không tầm thường. Lúc nãy Tang Thiên thể hiện ra sức chiến đấu cũng khiến hắn không dám tin. Nhưng nhìn thấy Harrison đại nhân sử dụng tinh thần bí thuật, Dạ Vi Đông thấy rằng cơ hội của mình đến rồi. Thanh niên này có thể mạnh hơn Harrison đại nhân sao? Trong lúc Harrison đại nhân dồn sức tấn công, hắn cũng không kiên trì được bao lâu, lúc này không ra tay còn đợi lúc nào nữa.
Thân thủ Dạ Vĩ Đông có vẻ rất nhanh nhẹn, ra tay càng sát chiêu.
“Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại xông tới, tiểu tử! Hôm nay là ngươi tự tìm cái chết”
Dạ Vĩ Đông cười dữ tợn, xông thẳng tới, mười ngón tay uốn lượn lao tới, hành động như gió, hai tay cực kỳ ác liệt lao tới.
Tang Thiên híp mắt nhìn qua, con ngươi đen láy bỗng nhiên lóe sáng rồi lại biến mất trong nháy mắt, mà trong cái nháy mắt ấy, Dạ Vĩ Đông chỉ cảm thấy linh hồn mình như bị rút ra, cảm giác này giống như linh hồn bỗng nhiên bị rút ra, bị ác ma hung hăng chà đạp.
Dạ Vĩ Đông từ trong khiếp sợ tỉnh táo trở lại, nhưng lại lập tức chìm vào trong sự sợ hãi tột độ, hắn phát hiện cơ thể mình đã….đã không thể động đậy được nữa.
“Sao lại, sao….?”
Lời còn chưa dứt trong đại sảnh yên lặng đột nhiên một luồng gió run sợ gào thét tới, sương lạnh trong đại sảnh bị tiếng gió của luồng gió gào thét mang theo tiếng lạo xạo, ngay sau đó trong đại sảnh lại vang lên tiếng bùm bùm không hiểu ở đâu, lúc này, dường như đại sảnh đang bao trùm bởi lớp băng sương, lớp băng này lại rầm rầm rơi xuống trong khoảnh khắc.
Đùng
Dạ Vĩ Đông chỉ cảm thấy hoa mắt, mờ nhạt, mơ hồ, cố lắm mới nhìn thấy một tàn ảnh, rồi sau đó lại cảm thấy từ cổ truyền đến đau đớn vô cùng.
Răng rắc!
Tang Thiên một đòn chân đạp thẳng vào cổ Dạ Vĩ Đông, tiếng khớp xương gãy vang lên. Dạ Vĩ Đông bị cú đạp chân đó , cổ hoàn toàn lệch đi, cơ thể bay lên uốn lượn.
Chân phải Tang Thiên đè lên cổ Dạ Vĩ Đông, dùng lực lôi, Dạ Vĩ Đông bị kéo qua.
Chân trái cong lên, lên gối, mượn lực nhảy lên đánh vào ngực Dạ Vĩ Đông, phát ra tiếng kêu răng rắc, đưa hắn trực tiếp bay ngang ra, đập vào góc tường, thuận đà rơi xuống, mềm nhũn trên mặt đất, không động đậy.
Hai chiêu
Hai chiêu trực tiếp nhất, Dạ Vĩ Đông đã nhuyễn ra thế kia, không biết là sống hay chết.
Mấy huynh đệ Dạ gia hoàn toàn ngây ngốc. Họ biết sức chiến đấu của phụ thân mặc dù không mạnh lắm, nhưng tuyệt đối không phải người bình thường có thể đánh ngã được, mà thanh niên này chỉ dùng có hai chiêu.
Trong lòng sợ hãi, trên mặt hoảng sợ.
Ngay cả Harrison đại nhân cũng không ngoại lệ, những người khác có lẽ không biết, nhưng hắn biết rất rõ tiếng gió gào thét vừa rồi, tiếng vang bùm bùm đại diện cho cái gì. Hắn sống mấy chục năm cũng chỉ nhìn thấy hai lần mà thôi, vậy mà hôm nay lại…lại tận mắt nhìn thấy một thanh niên dùng sức vận dụng tới cực hạn, sức lực phá vỡ cả gió rít rồi vặn méo cả không gian dẫn đến những tiếng vang bùm bùm.
Điều này sao có thể?
Sắc mặt Harrison đại nhân không khỏi tái nhợt đi, tim đập thình thịch, giống như sợ hãi, giống như khiếp sợ, hắn cũng không biết.
Ngươi ….ngươi sao có thể đem lực vận dụng đến cực độ, phá vỡ gió rít rồi làm méo không gian, ngươi…ngươi rốt cuộc là ai?
Lần đầu tiên, Harrison sống tới từng này tuổi, cả đời lần thứ nhất cảm thấy sợ hãi thật sự, đặc biệt là lúc nhìn vào đôi mắt của người thanh niên đối diện, dường như chìm vào trong đó, sẽ xuất hiện ảo giác đáng sợ, giống như rơi xuống vực sâu, không ngừng rơi xuống….lại giống như linh hồn bị rút ra khỏi, hung hăng chà đạp, ngay cả trong ý thức cũng run rẩy
Ảo giác!
Nhất định là ảo giác
Không thể nào. Tuyệt đối không thể nào!
Thanh niên kia mới bao nhiêu tuổi, cường độ tinh thần của hắn không thể nào mạnh đến vậy được, càng không thể vận dụng linh hoạt đến hiển nhiên như thế
Tuyệt đối không thể!
Harrison mặc dù rất sợ hãi, nhưng hắn không hề tin tất cả những điều này là sự thật, chắc chắn là ảo giác.
Ý nghĩ này, Harrison cắn răng một cái, dữ tợn gào thét lên, lớn tiếng rít lên
“Ngươi! Chết! Đi! Cho! ta
Từng chữ từng chữ, nhiệt độ trong đại sảnh đột nhiên xuống tới mức thấp nhất, lớp băng sương màu bạc lại lần nữa xuất hiện, trong đại sảnh tiếng gió gào thét hỗn loạn với băng sương đông lạnh, tận mắt chứng kiến thanh niên kia vận dụng đến cực hạn, phá vỡ gió rít sau đó làm méo không gian, Harrison mới hồi tỉnh, không sử dụng cách đấu thể thuật đi liều mạng nữa, bây giờ chỉ có lợi dụng tinh thần bí thuật giết chết đối phương
Một phút, hai phút, ba phút.
Trong đại sảnh đã biến thành một khối mông lung, mà đây đã là Harrison đem toàn bộ sức lực phóng ra với hiệu quả ở mức độ cao nhất, trong mông lung , trong mơ hồ, hắn lần nữa nhìn thấy thanh niên kia, nhất thời, chỉ cảm thấy kinh ngạc
Người thanh niên kia vẫn bình yên vô sự đứng ở đó.
Sao có thể?
Harrison đã không dám tưởng tượng đối phương rốt cuộc đã tồn tại khủng khiếp thế nào
Thanh niên này đã hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi lý giải của hắn
Trong lòng hoàn toàn bị cảm giác sợ hãi vây lấy.
Harrison cũng không dám lưu lại nữa, dù là một giây cũng không dám.
Cũng không quay đầu lại nhìn những người khác nữa, nhanh chân bỏ chạy.
Nhấc chân, chỉ là vừa cất được nửa bước, băng sương trong đại sảnh trong nháy mắt biến mất. Harrison chỉ cảm thấy da đầu một trận tê dại, sau đó, khi hắn cất bước thứ hai, một khối không khí lạnh kéo tới, vẫn không biết chuyện gì, thì thấy cơ thể lạnh như băng, xuống tới 0 độ trong vài giây. Toàn thân hắn hoàn toàn bị đóng băng, thành tượng băng hình người.
Đây…đây mới đúng là bí thuật đóng băng thật sự,.
Harrison từ sau khi gia nhập Thiên Phá học được bí thuật đóng băng, vui mừng sợ hãi lẫn lộn, ngày ngày tu luyện, tu luyện mấy chục năm, điểm dừng cũng chỉ là làm ra chút băng sương, còn hiện giờ….hiện giờ thanh niên này có thể trong chớp mắt làm đóng băng.
Khiếp sợ trong lòng Harrison đã hoàn toàn vượt qua giới hạn chịu đựng.
Xôn xao.
Tượng băng vỡ tan, lúc Harrison mới hồi phục, lại nhấc chân, lại cất bước, hết một bước lại bị đóng băng.
Xôn xao!
Tượng băng lại vỡ tan, Harrison hồi phục, lại nhấc chân, nhưng lại lần nữa bị đóng băng.
Một lần, hao lần, ba lần,….Harrison tổng cộng bước được năm bước, thì bị đóng băng cả năm lần.
Xôn xao!
Lúc tượng băng tan vỡ, Harrison không thể chịu đựng được nữa, hoàn toàn sụp đổ, oa một tiếng, miệng phun máu tươi, nhưng là băng tinh lam huyết
Là lam huyết.
Mỗi lần nhìn thấy người lam huyết, ý nghĩ giết người của Tang Thiên liền không kiềm được trào lên, sau lần tái sinh trước giết chết nhiều người lam huyết, trực tiếp dẫn đến sát khí giết người lam huyết ẩn sâu trong cơ thể hắn, chỉ cần ngửi thấy mùi lam huyết, sát khí lập tức thức dậy
“Trong Thiên Phạt sao lại có người lam huyết.”
Giọng Tang Thiên tràn đầy sát khí, truyền đến tai Harrison, linh hồn hắn giống như từng đợt từng đợt bị chà đạp liên tục.
“Ngươi… ngươi rốt cuộc là ai? Sao có thể biết Thiên Phạt và lam huyết….ngươi?”
Harrison hoàn toàn khiếp sợ,sợ hãi, lúc hắn ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy cảnh suốt đời không thể quên được
Lửa phạt.
Chỉ thấy lúc tay phải Tang Thiên chỉ lên bùng cháy ngọn lửa màu đỏ quỷ dị mọi thứ chuyển động bất định, thấy ngọn lửa màu đỏ ầy trong đầu Harrison ầm một tiếng như nổ lên.
Phạt diễm.(Lửa phạt)
Trong Thiên Phạt chỉ có nhân vật cấp bậc trưởng lão trong truyền thuyết mới hiểu được! Đây là dấu hiệu của trưởng lão Thiên Phạt sao?
Người thanh niên này….lẽ nào là trưởng lão thần bí nhất trong truyền thuyết của Thiên Phạt sao?
Truyện khác cùng thể loại
60 chương
27 chương
128 chương
2375 chương