Thuẫn kích

Chương 80 : Ngươi không xứng có được đôi tay này.

Dạ Nguyệt mặc một bộ quần áo màu xanh đậm, mái tóc màu tím tết đuôi sam, mặc dù khuôn mặt vẫn tiều tụy như vậy, thần sắc vẫn đau đớn đáng thương, nhưng, so với lúc trước trong đôi mắt ấy đã kiên cường hơn nhiều. Cho dù như vậy, nhưng nhìn thấy ông nội xa lạ, các chú các thím vô tình ngồi trong đại sảnh kia, trong lòng cô vẫn không tránh khỏi hoang mang. Nhớ lại những lời Tang Thiên nói trước khi đến đây, Dạ Nguyệt hít sâu một hơi nhìn Tang Thiên đứng bên cạnh, những hoang mang trong lòng lúc này mới hơi ổn một chút. “ Con chết bầm ngươi vẫn biết trở về sao, chẳng lẽ ngươi không biết hôm nay mình phải làm gì sao? Những lời ông nội nói với ngươi đều quên hết rồi sao?” Con dâu thứ hai của Dạ gia nhìn có vẻ ung dung quý phái, nhưng ngôn ngữ lại vô cùng sắc bén, khẩu khí độc ác càng giống với ác phụ, cô liếc Tang Thiên đứng bên cạnh Dạ Nguyệt một cái, gấp giọng hỏi, “Hắn là ai? Ngươi dẫn hắn tới đây làm gì?” “Hắn …hắn là bạn ta” Dạ Nguyệt cúi đầu, mím chặt môi, cô muốn ngẩng đầu cố lấy dúng khí chất vấn thím hai, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng, cô không thích thím hai, rất không thích. “Còn nhỏ tuổi mà đã không chịu học hành, ngươi lại học được dụ dỗ con trai rồi.” Thím hai đúng như ác phụ vậy ngữ khí vô cùng ác độc, “Còn không mau đi thay quần áo, người khiến mọi người đều đang phải đợi ngươi này!” Dạ Nguyệt cúi đầu, lắc đầu “Được lắm! Đến lời của ta mà ngươi cũng không thèm nghe, xem ra là ngươi muốn ăn đòn mà!” Thím hai nói rồi đứng hung dữ đi tới, túm chặt lấy vai Dạ Nguyệt kéo vào trong phòng. Dạ Nguyệt giãy dụa chống lại, hai mắt lập tức lại nhòe đi, trốn sau Tang Thiên. “Được lắm! ngươi cẫn thật sự cho rằng tìm một tên con trai là có thể mọi việc thuận lợi sao?” Thím hai phô ra một lớp phấn dày trên mặt , cười lạnh, duỗi tay chỉ vào Tang Thiên , “Ta không muốn biết ngươi là ai, cho ngươi thời gian ba giây, lập tức cút ra ngoài cho ta.” Hết một giây, hai giây, ba giây. Tang Thiên vẫn lẳng lặng đứng ở đó, không hề động đậy, ngay cả nhíu mày cũng không. “Ta thấy là ngươi muốn tìm cái chết!” Thím hai vung tay muốn tát tới một cái Đùng một tiếng vang lên Tay thím hai yên giữa không trung, cổ tay bị một bàn tay khác bắt được. “Còn dám đánh lại, xem ra ngươi đã ăn phải gan báo rồi!” Trong thời đại này, thể thuật thịnh hành, trên cơ bản, chỉ cần người tiếp nhận qua giáo dục đều tiếp nhận qua huấn luyện thể thuật, tất nhiên thím hai cũng không ngoại lệ. Nhưng từ khi tốt nghiệp tới nay không tiếp tục tập luyện, bỏ phí mà thôi. Tuy là như thế, sức lực của mụ vẫn không hề giảm bớt, đang muốn gia tăng độ lực, chỉ thấy cổ tay tê rần, đạp thình thịch, thím hai liên tục lùi sau mấy bước, lúc này mới đứng vững. Nhị gia Dạ gia Dạ Thiên Phi lập tức đứng dậy tiếp phu nhân mình, quát: “Dám ở đây giương oai, ta thấy ngươi chán sống rồi: Nói xong liền xông lên nhưng lại bị Dạ lão gia Dạ Vĩ Đông quát bảo dừng lại “Ngươi là ai?” Từ lúc bắt đầu Dạ Vĩ Đông đã quan sát thanh niên đi cùng Dạ Nguyệt, thanh niên này dửng dưng ngoài dự liệu của hắn, chẳng lẽ là con cháu của gia tộc khác? Dạ Vĩ Đông không dám xác định, hắn nghĩ, không thể liên lạc với đầu trọc chắc chắn có liên quan tới thanh niên này, còn thanh niên này nếu đã dám đến, đương nhiên đã có chỗ dựa vào. “Một người bạn của Dạ Nguyệt” Tang Thiên vẫn đứng yên ở đó trên khuôn mặt bình thản thần sắc lạnh tanh, hai mắt không hề lay động, đến tiếng nói cũng khong hề mang theo bất cứ sắc thái tình cảm nào. Dạ Hạo Phi đứng bên cạnh chỉ tay về Tang Thiên , quát lớn: “Tên tiểu tử không biết sống chết. Mấy năm luyện thể thuật gan ngươi cũng thật không nhỏ” Mấy huynh đẹ Dạ gia, nói về sức chiến đấu mạnh nhất, thuộc về nhị gia dạ gia, Dạ Hạo Phi. Một quyền đánh tới khí thế mười phần Thím hai nhìn thấy Dạ Hạo Phi và tên thành niên không biết sống chết giằng co nhau, mụ lập tức bước nhanh tiến đến, bắt lấy Dạ Nguyệt, dùng sức lôi trở vào. “Tiện nữ này! Ngươi dụ dỗ con trai còn đối nghịch với người nhà. Xem ta dạy dỗ ngươi thế nào?” Thím hai mắng chửi độc ác, Dạ Nguyệt do từ nhỏ đã chịu những cơn ác mộng hành hạ dẫn đến cơ thể vô cùng yếu ớt, lại thêm mấy ngày tinh thần chịu áp chế, cả người không còn chút sức lực, hoàn toàn không ngăn cản được bị thím hai kéo đi. Nhưng cho dù vậy, cô vẫn dùng sức phản kháng lại. “Chát” một tiếng vang lên Thím hai tát một cái trên khuôn mặt trắng nõn của Dạ Nguyệt, hung hăng nguyền rủa: “Con tiện nữ này! Còn dám chống lại, ta đánh chết ngươi.” Trong đại sảnh, Harrison nằm ngửa trên ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi, dường như mọi việc xảy ra hiện giờ đều không liên quan gì tới hắn, còn Dạ Vĩ Đông mặc dù là đang xem, nhưng cũng không chút biểu cảm, giống như đứa bé đang đau đớn giãy giụa phản kháng dưới kia không phải là cháu ruột hắn vậy. Mấy huynh đệ chị em dâu còn lại nhìn cảnh tượng này thành quen rồi. Lúc trước khi Dạ Nguyệt còn ở nhà, thím hai thường xuyên đánh chửi cô. Mặc dù bọn họ không chịu được, nhưng cũng không dám mở miệng khuyên bảo. Bọn họ sợ hãi không phải là thím hai độc ác, mà là phụ thân xa lạ Dạ Vĩ Đông. Hơn nữa chỉ cần nói một câu không hay về thím hai, sẽ bị Dạ Vĩ Đông đánh cho chết khiếp. Tang Thiên vốn dĩ vì những người này đều là người thân của Dạ Nguyệt, nên hắn không râ tay tấn công,nhưng mà nhìn thấy người đàn bà độc ác kia tay đấm chân đá Dạ Nguyệt, nhìn thấy sự vô tình của những người trong đại sảnh, nhìn thấy sự lạnh lùng của ông nội Dạ Nguyệt, tất cả, làm cho đôi mắt vốn hé của hắn đột nhiên mở, đôi mắt sâu thẳm mà bình tĩnh, tia nhìn dị thường thoáng hiện Trong phút chốc Hắn giữ chặt cổ chân Dạ Hạo Phi kéo tới, tay phải nắm chặt đột nhiên xuất chiêu Răng rắc “A!” Tiếng xương kêu cực kỳ chói tai vang lên, Dạ Hạo Phi phát ra tiếng kêu thảm thiết, bay ra ngoài. Thím hai lôi kéo Dạ Nguyệt, thấy tên chết bầm này vẫn còn phản kháng, mụ cười lạnh một tiếng, giơ tay định tát, nhưng lúc này mụ phát hiện cổ tay mình giống như bị vật gì đó bóp chặt lại, xoay người nhìn ra, lại càng sợ hãi “Cái tên không biết sống chết này….” Lời của mụ còn chưa nói hết, Tang Thiên vung tay phải lên , nắm chặt năm ngón tay mụ, trầm thấp quát: “ngươi không xứng có đôi tay này?” Răng rắc, răng rắc Sắc mặt thím hai trắng bệch, kêu lên tha lương thảm thiết, giơ hai tay đã giống như chân gà. Mấy huynh đệ Dạ gia ở đó, thấy cảnh ấy, sắc mặt đều tái nhợt không chịu nổi. Bọn họ không rõ tại sao thanh niên vừa rồi bị nhị ca đánh cũng không ra tay, sao đột nhiên lại….Nhìn thân thể Dạ Hạo Phi co quắp trong góc, lại nhìn thím hai đã ngất xỉu, bọn họ đều trút ra một hơi khí lạnh Trước đó Dạ Vĩ Đông chỉ đoán thanh niên này chắc chắn không bình thường, nhưng hắn không hề ngờ tới người nhỏ tuổi này lại có sức chiến đấu làm cho người ta khiếp sợ đến vậy. “Ngươi rốt cuộc là ai? Đến nhà ta làm gì!” Sắc mặt Dạ Vĩ Đông âm trầm, lạnh lùng quát: “Nói!” “Tìm người” “Tìm ai?” “Thiên Phạt” Xôn xao Hai chữ Thiên Phạt vừa nói ra, tất cả mọi người có mặt đều kinh sợ, sắc mặt Dạ Vĩ Đông lập tức biến đổi, nằm ngửa trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi bên cạnh hắn Harrison nghe thấy hai chứ Thiên Phạt, hai mắt lập tức mở ra, ngồi thẳng người, lạnh lùng nhìn về phía Tang Thiên. “Người trẻ tuổi, ngươi dường như biết không ít” Giọng Harrison tràn ngập âm lãnh, thanh âm hạ xuống. Nhiệt độ trong đại sảnh dường như cũng dưới độ âm, giống như hầm băng, quả thực rất quỷ dị