Thuẫn kích
Chương 299 : Viện quân của dư thiên ngạo
"Có thể mời Song Sát lão quỷ trong Ám Ảnh xuống núi, thật đúng là không dễ dàng."
Liên Bang, thủ đô, sở hội thương vụ Hải Luân, trong một gian phòng cao cấp có ba người đang ngồi trong phòng, do khắp mọi nơi trong thủ đô Liên Bang hệ thống điện lực bị mất, sở hội thương vụ Hải Luân đương nhiên cũng không may mắn tránh khỏi, bên trong căn phòng hôn ám có thể nhìn thấy hai người đang ngồi, hình thể hơi gầy, giống như hai lão già, chỉ là đang là ban đêm, quanh người hai lão giả này xuất hiện quang mang nhàn nhạt mãnh liệt làm cho người ta không rét mà run.
Ám Ảnh. Là tập đoàn sát thủ lớn nhất Liên Bang, mà Song Sát lão quỷ lại càng là hách hách nổi đang, nghe nói Song Sát lão quỷ liên thủ, không có ai mà không giết được, muốn nói lần oanh động nhất, phải kể về hành động ám sát vài chục nằm về trước, Song Sát lão quỷ dưới sự vây công của đông đảo cao thủ, xông vào trong quân khu, thành công đánh chết một vị tướng quân. Phải biết rằng thực lực của vị tướng quân đó đã đạt tới cảnh giới chiến thần, hơn nữa trong quân khu còn có đông đảo cao thủ, có thể tưởng tượng được thực lực của Song Sát lão quỷ này kinh thế hãi tục như thế nào. Bên trong phòng còn có một người, là một người tuổi trẻ tuấn mỹ.
Một người trong Song Sát lão quỷ mở miệng nói chuyện, âm thanh có chút khàn khàn:" Bớt nói nhảm đi, chúng ta nếu đã nhận lời tất nhiên sẽ hoàn thành." "Sảng khoái." Người thanh niên tuấn mỹ kia cũng không nói nhiều, trực tiếp cầm tư liệu trong tay đưa cho Song Sát lão quỷ, nhìn sơ qua một chút:" Oh? Là Đường công chúa sao?" "Sao vậy? Chẳng lẽ hai vị có nghi vấn gì sao?" Âm thanh lãnh đạm của thanh niên tuấn mỹ vang lên. "Thật ra có một nghi vấn, chỉ là không biết Lang Gia hoàng tử có chịu giải đáp cho chúng ta hay không." "Oh? Nói một chút thử xem." "Theo như hai người chúng ta được biết, gần đây Ám Ảnh nhận được không ít nhiệm vụ ám sát người của Thánh Đường." "Thời gian gần đây, có vài thứ phải thanh lý." Thanh niên tuấn mỹ đứng dậy, nhún nhún vai, nhìn phía chân trời hôn ám bên ngoài cửa sổ. "Lần này thì tốt rồi thủ đô Liên Bang đột nhiên xảy ra chuyện, không biết có phải là người của Cửu Thiên Các đang thanh lý không."
Đúng lúc này, đột nhiên, lòng bàn tay Song Sát lão quỷ xuất hiện một cái phù văn, Song Sát liền nắm chặt tay đem phù văn che lại, lạnh nhạt nói:" Lang Gia hoàng tử còn có chuyện gì không?"
Thanh niên tuấn mỹ thâm ý nhìn xuống bàn tay đầy phù văn của Song Sát, lắc đầu, lúc xoay người, cả người đã biến mất. "Đây là ám hành lệnh của Dư Thiên Ngạo, làm sao bây giờ? Có cần phải thông tri cho ám chủ không?" "Không kịp rồi, Dư Thiên Ngạo nếu đã phát ra ám phù lệnh, nói rõ rằng tánh mạng của hắn đang bị uy hiếp, chuyện này sợ rằng so với tưởng tượng của chúng ta còn gay go hơn." "Ám phù lệnh truyền đến từ trụ sở lục bộ, chúng ta nhanh đi tới đó."
Các ngã tư đường tại thủ đô Liên Bang đều đầy những người bình thường, nỗi sợ hãi khó hiểu trong nội tâm bọn họ đã hoàn toàn biến mất, giờ phút này bọn họ tụ tập lại một chỗ đề đàm luận, đoán xem chuyện gì xảy ra, cho dù sợ hãi không biết kia đã biến mất, nhưng hệ thống điện lực, hệ thống thông tin liên lạc tại thủ đô vẫn như trước đang trong trạng thái ngừng hoạt động.
Khu vực số 6 thủ đô Liên Bang, giờ phút này có mấy đội xe màu đen đang bay nhanh trên đường, mấy chục chiếc huyền phù xa xếp thành một hàng dài, mà ở giữa là một huyền phù xa võ trang khổng lồ, giờ phút này bên trong xe đang ngồi chính là bộ trưởng bộ quốc phòng Liên Bang, Roque Djar, đồng thời, cũng là một trong mười hai vị nghị viện của Cửu Thiên Các.
Roque Djar sắc mặt vô cùng không tốt, âm trầm, mày nhíu chặt lại, bởi vì nữa giờ trước hắn đột nhiên nhận được thông tin khẩn cấp của quan chỉ huy lục bộ Dư Thiên Ngạo, nội dung rất đơn giản, chỉ có 4 chữ ngắn ngủn, thánh diệu dụ lệnh, nhưng mà chính bốn chữ này lại làm cho Roque Djar rất là khiếp sợ.
Thánh diệu dụ lệnh thuộc về một loại mật mã, người biết loại mật mã này cho dù là 12 nghị viện của Cửu Thiên Các cũng chỉ có mấy người biết, ý tứ rất đơn giản, đó chính là có người uy hiếp đến kế hoạch "thánh diệu chi quang" vĩ đại, không tiếc bất cứ gì hết, phải tiêu diệt.
Ai có thể uy hiếp đến kế hoạch thánh diệu chi quang? Roque Djar không biết, khi hắn chuẩn bị cẩn thận hỏi rõ ràng, thì thông tin liên lạc của Dư Thiên Ngạo đã bị cắt đứt, không chỉ như vậy, toàn bộ hệ thống liên lạc trong Liên bang cũng ngừng hoạt động, càng quỷ dị chính là, đĩa bay của hắn mới vừa tiếng vào trong khu vực thủ đô liền bị rơi xuống, không kịp suy nghĩ nhiều, Roque Djar lập tức điều xe tới. "Tại sao lại dừng lại?" Cảm giác được đội xe đã dừng lại, Roque Djar mở mắt ra. "Bộ trưởng, giao thông trên đường hoàn toàn bị ùn tắc."
Roque Djar hướng ra ngoài nhìn lại, quả nhiên là như thế, giao thông trên đường hoàn tòan bị ùn tắc, nhìn thời gian một chút, hắn âm lãnh nói:" Ra mệnh lệnh, khởi động thiết bị vũ trang, mạnh mẽ mở ra một con đường cho ta!" "Bộ trưởng, như vậy có ổn không." Trên mặt tài xế có chút không đành lòng , nhưng mà người trung niên ngồi ở ghế phó bên cạnh lại thản nhiên nói:" Ngươi có nghi vấn gì sao?" "Không! Không có!" Người tài xế biết trung niên bên cạnh rất kinh khủng, bị hù dọa cho cuống quýt lắc đầu. "Tôi cảm giác chúng ta có thể thoát ly quỹ đạo, tôi cam đoan có thể lái bình thường." "Ta mà còn cần ngươi phải dạy làm sao sao!" Roque Djar phẫn nộ quát lên một tiếng, giơ tay ra chụp lấy cổ của người tài xế, đột nhiên dùng lực một cái, răng rắc một tiếng, tài xế ngay cả hừ cũng không kịp hừ một tiếng, đầu ngã qua một bên, hai tay rũ xuống. Roque Djar nhắm mắt lại, nói:" Không Triển, ngươi lái xe đi."
Không Triển gật đầu, ngồi vào vị trí điều khiển, nói:" Bộ trưởng đại nhân, chuyện này thật sự rất gấp sao? Hắn đã lái xe cho ngài hơn 10 năm rồi."
"Trước thánh diệu, tất cả đều chỉ là con kiến hôi." Roque Djar nhắm mắt nghĩ ngơi, âm thanh hòa hoãn đi rất nhiều:" Dư Thiên Ngạo là một người kiêu ngạo tự đại, nếu như không tới lúc nguy cấp, hắn quyết sẽ không hướng ta cầu cứu."
Dừng một chút, Roque Djar mở mắt ra, cười lạnh nói:" Bất quá, ta muốn nhìn xem rốt cuộc là ai mà có năng lực lớn như vậy."
Lập tức, thủ đô Liên Bang, khu vực số 6, trên quỹ đạo đường có hơn mười chiếc huyền phu xa màu đen có trang bị võ trang cơ giới tự động hóa xuất hiện tại hai bên xe, xuy.
Một chùm ánh sáng từ trên huyền phù xa màu đen bắn ra, ngay sau đó, bùm, một tiếng xé gió vang lên, một lượng lớn huyền phù xa đột nhiên bị phá hủy! Xuy! Xuy! Xuy!
Chùm sáng năng lượng không ngừng bắn ra, một lượng lớn huyền phù xa bị phá hủy, trong lúc nhất thời, tiếng kêu sợ hãi, tiếng la hét khủng hoảng vang lên.
Đồng thời trong lúc đó, bên ngoài khu vực võ trang số 8 cũng tập trung đầy huyền phù xa võ trang quân dụng, toàn bộ huyền phù xa này đều là đến tư quân khu thủ vệ quân TE thủ đô Liên Bang, binh lính võ trang hạng nặng đã đem toàn bộ khu vực số 8 phong tỏa, nữa giờ sau lại có thêm một sư đoàn tới, hiện tại bốn sư đoàn của quân khu TE thủ đô Liên Bang đã chay tới, ngay cả tư lệnh quân khu, Tiêu Khoáng Dã tư lệnh cũng tự mình tới đây.
Bởi vì đây là lệnh của đại nguyên soái Mao Sơn Nhạc đến từ Hào Giác chi tháp.
Ngay lúc này, Tiêu Khoáng Dã tư lệnh đái lĩnh bộ đội tiến vào trong khu vực số 8, nhưng mà, càng tiến vào sâu bên trong, thần sắc của đám người Tiêu Khoáng Dã càng trở nên nghiêm nghị hơn.
Màn đêm hôn ám buông xuống, ánh trăng mơ hồ, thản nhiên chiếu xuống, mơ hồ có thể nhìn thấy diện mạo của khu vực võ trang số 8.
Mùi máu tươi bay vào trong mũi, bộ đội thong thả đi tới, giờ phút này, trong lòng mọi người đều xuất hiện nghi hoặc thật lớn. Nơi này rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Người đâu? Người của lục bộ đâu?
Tại sao khu vực võ trang số 8 lại biến thành như vậy? Kiến trúc tại sao lại như vậy? Kiến trúc nơi này biến đi nơi nào rồi? Rất nhanh, bọn họ liền biết được đáp án, toàn bộ kiến trúc đã sụp đỗ, không! Không thể nói là sụp đỗ, bởi vì trên mặt đất đều là những mảnh vụn, đúng vậy! Là mảnh vụn, giống như mà vụn phấn vậy.
Đám binh lính không thể tin vào hai mắt của mình, rốt cuộc phải là năng lượng lớn đến mức nào mới có thể làm cho kếin trúc nơi này biến thành mảnh vụn? Chẳng lẻ nơi này đã bị tịnh hóa chi quang của Thánh Đường quét qua? Rất giống! Nhưng không phải! Bởi vì nếu bị tịnh hóa chi quang của Thánh Đường quét qua, thì ngay cả mảnh vụn cũng không có! Bộ đội tiếp tục đi tới, là thủ vệ quân thủ đô, bọn họ tất nhiên là tinh anh trong tinh anh. Đi sâu vào bên trong. Bọn họ phát hiện một đám người, là một đám chiến sĩ mặc áo khoác ngoài màu đen.
Tiêu Khoáng Dã tư lệnh phất tay ý bào dừng lại, hắn đi tới, đưa mắt nhìn qua, đại lượng chiến sĩ võ trang phía trước, trong đó có người của cục điều tra, cũng có người của bộ đội, đồng thời còn có chiến sĩ Tài Phán Sở, chừng mấy ngàn người, bọn họ đều có một điểm giống nhau, lẳng lặng đứng nơi đó, giống như một pho tượng vậy, không nhúc nhích. "Nơi này xảy ra chuyện gì!" Tiêu Khóang Dã lẩm bẩm nói.
Tiêu Khoáng Dã tuy là tư lệnh thủ vệ quân, nhưng hắn còn có một thân phận khác, đó là chính là người của Võ Đạo Minh, hắn căn bản vô cùng chán ghét đám người lục bộ này, bởi vì đám người lục bộ này thật sự quá tàn bạo, quá đặc quyền, khoa trương mà nói, hễ là quân đội, cơ hồ đều không có hỏa cảm gì với lục bộ, bởi vì những người lục bộ này thường ỷ vào đặc quyền, lạm sát thành tính, hơn nữa từ khi lục bộ được thành lập tới nay, quân đội cùng lục bộ phát sinh vô số chuyện lớn nhỏ. "Tư lệnh, những người này vẻ mặt ai cũng lộ ra vẻ hoảng sợ, thất khiếu chảy máu, chúng ta đã kiểm tra sơ qua, trước mắt không thể xác định là sống hay chết." "Là toàn bộ sao?" "Toàn bộ!"
Tiêu Khoáng Dã hoảng hốt, đây là lần đầu tiên hắn gặp phải loại tình huống quỷ dị như vậy, đột nhiên, một âm thanh cực kỳ thê lương thảm thiết từ xa truyền đến, Tiêu Khoáng Dã thần sắc khẽ biến, quát:" Mọi người tiếp tục đi tới, thông tri Hoàng sư trưởng, để hắn bảo vệ tốt cửa vào khu vực võ trang số 8, không có mệnh lệnh của ta bất cứ kẻ nào cũng không được đi vào!"
Bộ đội tiếp tục đi tới, từng tiếng kêu la thảm thiết kia không ngừng truyền đến, càng ngày càng gần. Mơ hồ có thể nhìn thấy vài bóng người ở phía trước. Ba ba ba! Lập tức mở đèn chiếu tới, bọn họ liền nhìn thấy một màn đáng sợ. Nơi này có năm người đang đứng.
Một thanh niên hắc y, một nữ nhân với trường bào cổ điền, hai lão già, cùng một khổ tăng. Không chỉ như vậy.
Còn có một người nữa, không! Không thể xem là một người, bởi vì hắn không có tứ chi, bởi vì thân thể còn lại của hắn đang lơ lủng trên không trung, bởi vì trước ngực hắn có một cái lỗ thủng, bởi vì trái tim của hắn đang ở bên cạnh hắn.
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
18 chương
195 chương
153 chương
152 chương
143 chương