Thuẫn kích

Chương 294 : Tang thiên tĩnh lặng, giết chóc rít gào

Tang Thiên là người như thế nào, trên thế giới này không ai có thể nói rõ ràng, ngay cả những nữ nhân từng tiếp xúc qua với hắn, cho dù là hai vị huynh đệ sinh tử chi giao của hắn, hoặc là cả chính hắn cũng không biết, sống lâu, kinh nghiệm nhiều, nhưng mà càng sống càng mờ mịt, bản thân là ai, hắn không biết, cũng không muốn biết, chỉ cần biết mình đang làm cái gì vậy là được. Đứng ở trung tâm nghiễm tràng đầy hỗn độn của trụ sở lục bộ dưới đất, Tang Thiên chậm rãi đi về phía trước, con mắt ngăm đen lờ mờ giống như ánh sao trên bầu trời đêm vậy, vẻ mặt thản nhiên không mang theo một chút cảm xúc nào, giống như một người qua đường vậy, có vẻ tĩnh lặng. Lạc Phu ở phía sau thong thả đi theo, bộ tăng y đã sớm rách nát không còn gì, ngay cả mũ trùm đầu cũng không biết vì nguyên nhân gì mà bị xé nát, lộ ra một cái đầu tóc ngắn, khuôn mặt màu đen lộ ra vẻ mặt vô cùng phức tạp, có hoảng sợ, có hưng phấn. Ngẩng đầu, nhìn chằm chú vào thanh niên hắc y trước mặt, không khỏi nhớ tới cảnh phát sinh vừa rồi tại Tài Phán Sở, thanh niên này thật điên cuồng, hắc mang kia làm cho kẻ khác phải sợ hãi, còn có âm thanh nhiếp hồn giống như minh thần lại giống như ma gào kia, làm cho tim Lạc Phu đập điên cuồng. Phanh phanh phanh phanh! Hắn nghe thấy được tiếng tim mình đập là đến từ sợ hãi, thậm chí có thể cảm nhận được máu trong cơ thể đang sôi lên, một loại cảm giác hưng phấn khó hiễu. Nhớ tới cảnh trụ sở Tài Phán Sở biến thành một đống đổ nát, Lạc Phu rốt cuộc không kiềm chế được, đình chỉ cước bộ, thầm hít sâu một hơi, bình tâm lại, áp chế sợ hãi cùng ý thức hưng phấn trong lòng lại, hai tay làm ra một thủ thế kỳ quái áp vào trước ngực, ngẩng đầu lên, lẩm bẩm cầu nguyện:" Thánh A La Bà La! Hãy làm cho ác ma vừa thần bí vừa kinh khủng này rời xa ta!" Rời khỏi trung tâm nghiễm tràng dưới đất, Tang Thiên bước vào trụ sở tổng bộ. Giờ phút này đã là xế chiều, một tầng ánh sáng màu trắng do pháp trận lục mang tinh vũ trang tạo ra đem toàn bộ khu vực số 8 bao phủ vào bên trong, ánh mặt trời chiếu vào, nhưng lại có chút mơ hồ mông lung. Tang Thiên híp mắt nhìn qua. Đồng thời trong lúc đó, trên đỉnh chiến tháp cao nhất khu vực vũ trang số 8 có một viên quang cầu đường kính nữa thước, quang cầu này có màu bạch ngân chói mắt, những chiến tháp này có ở khắp nơi, đưa mắt nhìn lại có ít nhất mười cái chiến tháp, mỗi một chiến tháp trên đỉnh đều có một viên quang cầu phát ra quang mang chói mắt, quang cầu hình như đang ngưng tụ năng lượng gì đó, có thể nhìn thấy rõ ràng bề mặt ngoài quang cầu đang điên cuồng vận chuyển vài thứ gì đó. Không chỉ như vậy, cơ hồ khi Tang Thiên bước vào khu vực lục bộ, tất cả chiến sĩ võ trang lục bộ đều đã tập trung lại, trên tay cầm đủ loại vũ khí năng lượng, tập trung vào Tang Thiên, những người này đông dày đặc, chừng mấy ngàn người, ẩn núp tại các nơi. Nơi Tang Thiên đứng cách đó không xa bên trái, cũng có lượng lớn chiến sĩ mặc trang phục màu đen, đều là chiến sĩ võ trang hạng nẵng, chừng vài đội ngũ, đây chính là chiến sĩ cục điều tra T1 một trong lục bộ, phía bên phải là chiến sĩ võ trang mặc bộ trang phục màu lam, trong tay bọn họ cầm vũ khí nguyên tố, tập trung vào Tang Thiên, nhưng người này cũng có rất nhiều, không sai biệt lắm hơn một ngàn, chính là chiến sĩ bộ đội một trong lục bộ. Cách đó không xa, ngoại trừ tổ hành động đặc biệt chuyên nghành nghiên cứu trong lục bộ, các cao thủ tinh anh võ trang của năm bộ khác toàn bộ đều tập trung tại nơi này, không sai biệt lắm khoảng 5000 người, các đội trưởng lục bộ đều đứng phía trước, có trên trăm vị đội trưởng cấp cao thủ, đều rất là cường hãn, ý chí cương nghị. Mà những người này đều có một mục tiêu duy nhất chính là thanh niên hắc y đột nhiên xuất hiện tại lục bộ kia, Tang Thiên. Đột nhiên! Ở trung tâm khu vực số 8, một tòa kiến trúc cơ giới đột nhiên phát xa tiếng dát chi xe gió, tòa kiến trúc này là sử dụng trí năng cơ giới kiến tạo thành, giờ phút này đang thay đổi hình thái, cơ hồ trong thời gian rất ngắn, tòa kiến trúc vốn cao lớn hùng vĩ đột nhiên mở rộng ra bốn phía, trên mái nhà giống như một đóa hoa sen nở rộ vậy, từng tầng cơ giới chậm rãi hướng ra bốn phía mở rộng, hình thành một cái bình thai rộng lớn. Trên bình thai có hơn mười người đang đứng. Đứng đầu chính là một trung niên một thân quân trang, sắc mặt hắn âm trầm, hai mắt phẫn nộ, nhìn chằm chằm Tang Thiên, mà một trong mười hai nghị viện của Cửu Thiên Các, quan chỉ huy lục bộ, Dư Thiên Ngạo. Năm vị thống lĩnh lực bộ, đám người Yuri đứng ở phía sau, bất ngờ là cũng có Nhan Phi đứng ở trong đó, nàng cũng lẳng lặng đứng ở nơi đó, hai mắt nhìn chằm chằm vào Tang Thiên. Bên cạnh nàng là Mộ Viễn Sơn cùng Bạch Hoành Lâm đang bị giam giữ, hai lão giả này khi nhìn thấy Tang Thiên, hốc mắt liền đỏ lên, nội tâm kích động không thôi. Tang Thiên không phải là thân nhân của bọn họ, Tang Thiên cũng không có cho bọn tất cả, thậm chí Tang Thiên chưa chăm chú dạy cho bọn họ gì cả, dù là một chút cũng không có, chỉ là, hai lão giả này đều đã từng đi theo Tang Thiên một đoạn thời gian mà thôi. Người già đều có hoài niệm, Tang Thiên không phải là thân nhân của bọn họ, nhưng hai lão giả này từng có một đoạn hoài niệm rất dài về thời tuổi trẻ từng đi theo Tang Thiên, một đoạn sinh hoạt điên cuồng. Giờ phút này tại khu vực số tám còn có một nữ nhân đang đứng, nàng là Trác Thanh, nàng vốn chuẩn bị rời đi, lại không nghĩ rằng tiếng còi báo động vang lên, trong tay nàng cầm thủ hộ chi lệnh, vì thế không ai dám ngăn cản nàng, càng huống chi giờ phtú này cũng không người nào để ý tới nàng. Kinh ngạc nhìn thanh niên hắc y lẳng lặng đứng ở đằng xa, Tang Thiên lắc đầu, lầm bầm nói:" Xong hết rồi, tất cả đều xong hết rồi, tỷ tỷ, ngươi cũng đừng có trách ra, ta đã cố gắng hết sức rồi, muốn trách thì trách Dư Thiên Ngạo kia, hắn tại sao không có mắt mà đi trêu chọc trên gia hỏa khủng bố Tang Thiên này." Vù vù một tiếng vang lên, hơn mười quang cầu trên đỉnh chiến tháo trong khu vực số 8 đều đồng thời phát ra quang mang chói mắt, mà sau khi ngưng tụ ra một chùm ánh sáng thô to, hơn mười đạo ánh sáng thô to này trong nháy mắt đều tập trung lên người Tang Thiên. Trong lúc nhất thời, cả khu vực số tám đang chìm trong cảnh hôn ám đột nhiên xung quanh có vẻ sáng hẳn lên. Đương nhiênm sáng lên không phải chỉ có một mình Tang Thiên, mà còn có Lạc Phu đứng bên cạnh hắn, lúc này y bào của Lạc Phu đã rác nát không chịu nổi, giờ phút này nhìn qua hắn giống như một tên khuất cái vậy, hắn chưa bao giờ trải qua loại tràng diện như thế này, nhìn chùm ánh sáng chói mắt đó, nhìn những chiến sĩ võ trang cầm vũ khí hạng nặng trong tay xung quanh, ngẩng đầu lên nhìn đám người Dư Thiên Ngạo ở trên cao. Tinh thần Lạc Phu bắt đầu có chút suy sụp, hắn mặc dù đã đạt tới chiến thần chi cảnh, nhưng từ khi khổ tu tới này hắn đánh nhau cơ hồ có thể dùng đầu ngón tay mà đếm được, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, đám người Dư Thiên Ngạo thực lực tuyệt đối thuộc loại kinh khủng, Lạc Phu có thể nhìn ra, bản thân đối với bất kỳ ai bên cạnh Dư Thiên Ngạo đều có chút ăn không tiêu. Nếu như chỉ có từng này, Lạc Phu còn có thể chịu đựng được, nhưng mấu chốt là xung quanh còn có mấy ngàn người cầm vũ khí năng lượng hạng nặng, khá lắm! Bên mình chỉ có hai người, bị mấy trăm người cùng nhau công kích, thì còn có thể còn đường sống sao? Hơn nữa ở đây đâu chỉ có mấy trăm, có hơn mấy ngàn người đó! Hơn nữa bọn họ đều là tinh anh trong tinh anh của Liên bang, đứng phía trước đều là cấp đội trưởng, một người so với một người còn hung thần ác sát hơn, một người so với một người còn kinh khủng hơn. Chỉ nghĩ tới đây thôi, da đầu Lạc Phu đã có chút tê dại rồi, chỉ cẩm thấy sau lưng gió lạnh thổi vù vù. "Thánh A La Bà La! Lão nhân gia ngài làm ơn đều ta tránh xa giết chóc đi!" Lạc Phu tại sao muốn đi theo, bản thân hắn cũng không biết, nhưng không biết vì sao, giờ phút này hắn vẫn đang hưng phấn như cũ, máu trong người sôi lên, cả người run rẩy, giờ phút này, hắn có một loại cảm giác, một loại cảm giác làm cho hắn muốn đau đầu. "Tang Thiên!" Một tiếng xé giớ như sấm vang lên, từ xa xa trên đài cao, chấn động tai của mọi người, chính làm âm thanh của Dư Thiên Ngạo:" Ngươi biết ta là ai không!" Dư Thiên Ngạo đang vận dụng công kích âm vực, âm thanh đinh tai nhức óc, ầm ầm rung động. Đáng tiếc không ai trả lời hắn. Tang Thiên lẳng lặng đứng ở nơi đó giống như một pho tượng bất động vậy, híp mắt lại, hướng phương hướng Dư Thiên Ngạo nhìn lại, vẻ mặt lạnh nhạt, không sợ, không nghi hoặc, không lo lắng, cái gì cũng không có. "Trong lịch sử, ngươi không phải là người đầu tiên dám cùng Liên Bang đối nghịch, ngươi cũng không phải là người càn rỡ nhất, có thân phận cao nhất, có người thực lực so với ngươi còn cao hơn, thân phận so với ngươi còn lớn hơn, nhưng mà! Bọn họ đều có chung một kết cục, kết quả của bọn họ chỉ có một. Đó chính là chết!" Dư Thiên Ngạo đi nhanh về trước, giơ tay chỉ vào Tang Thiên, lớn tiếng quát:" Nói! Ai ở phía sau xúi giục ngươi!" Cả khu vực số 8 yên tĩnh không một tiếng động, ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm vào thanh niên hắc y bị chùm sáng chiếu vào. Nhìn thấy Tang Thiên không có trả lời, Dư Thiên Ngạo lại quát:" Võ Đạo Minh?" "Lam huyết đồng minh? "Vinh quang đỉnh? Dư Thiên Ngạo nói ra ba cái tên này, bởi vì ba cái tên này là những tổ chức chống đối lại Liên bang chính phủ lớn nhất, Võ Đạo Minh mặc dù thần bí, nhưng cũng không yếu, thành viên không rõ, thủ lĩnh không rõ. Mà lam huyết đồng minh, là một tổ chức bảo trì ở vị trí trung lập, thủ lĩnh là lam tước phu nhân, mà tổ chức này kỳ thật cũng không có cho thấy là phản chính phủ, chỉ là lam huyết đồng mình thẩm thấu vào Liên Bang chính phủ quá nhiều, mà sự tồn tại của Vinh Quang Đỉnh, đây là do Niếp Thanh Vân câu lạc bộ Vương Giả cầm đầu, còn cấu kết với rất nhiều thế lực trong Liên Bang, bất quá đám người Niếp Thanh Vân chưa bao giờ phản qua chính phủ, bởi vì Vinh Quanh Đỉnh thành lập vì chính phủ. "Hừ! Ta không quản phía sau ngươi là ai, hôm nay, vô luận thế nào ngươi đều phải chết!" Dư Thiên Ngạo vừa dứt lời, lại có một âm thanh dồn dập xé gió vang lên bên tai. "Cẩn thận, Dư Thiên Ngạo đang trì hoàn thời gian, hắn đang phát động lôi vân phong bạo, hắn..." Là gọi nói của Mộ Viễn Sơn. Dư Thiên Ngạo nhìn thẳng vào Tang Thiên, quát lạnh:" Lão già kìa không biết sống chết!" Tay phải của hắn, đột nhiên nắm chặt, lấy khí thế sét đánh đánh ra quang mang về phía Mộ Viễn Sơn. Trong nháy mắt. Một đạo tàn ảnh màu trắng lướt qua, Nhan Phi đã lao tới trước người Mộ Viễn Sơn, chỉ thấy nàng khẻ giơ tay lên không trung, quang mang với khí thế mạnh mẽ kia nhất thời tan thành mây khói. "Nhan Phi!" Dư Thiên Ngạo tức giận quát lên:" Ta khuyên ngươi không nên xen vào việc của người khác! Nếu không đừng trách ra!" Nhan Phi không có nói gì, thậm chí cũng không thèm nhìn hắn một cái, ánh mắt của nàng thủy chung chỉ tập trung vào Tang Thiên. Dư Thiên Ngạo hiện tại thật sự không có tâm tình cùng Nhan Phi dây dưa, nhìn Tang Thiên, đang muốn mở miệng, mà lúc này, giọng nói bình tĩnh không một chút ba động của Tang Thiên đột nhiên vang lên. "Mộ Viễn Sơn, ta đưa cho ngươi sợi dây chuyền đó không phải để cho ngươi xem như bảo bối mà cất giữ." Thanh âm của hắn vừa xa xôi mà lại vừa bình tĩnh, phảng phất như đến từ phía chân trời, lại phảng phất như từ bốn phương tám hướng truyền đến, không có một chút dấu hiệu, bình tĩnh làm cho người ta sợ hãi, thật giống như không có vang lên bên tai mà trực tiếp chui vào trong đầu vậy. "Lúc dùng, phun lên phía trên một ngụm máu, ai dám động vào ngươi, dùng dây chuyền này đánh hắn, đùng nói là tên nghiệt chướng ngay cả tổ tông loại người cũng có thể vứt bỏ, mà ngay cả thiên nhân cũng đánh cho lão tử."