Thuẫn kích
Chương 172 : Tiểu niết bàn
Kịch liệt chiến đấu trôi qua, Tô Hàm co người ngồi ở một góc trong xe, cái mũi hơi nhăn lại, giả vờ tức giận hung hắng trừng mắt nhìn Tang Thiên, trên cái trán trong suốt một giọt mồ hôi thuận thế chảy xuống, giơ tay lên lau lấy, sau khi đem khuôn mặt dấu phía sau:" Xoay người lại, không cho phép anh được nhìn!"
Tang Thiên ha ha cười cười, nhún nhún vai, xoay người lại.
"Cầm thú! Hèn hạ hạ lưu cầm thú!" Nhìn thấy Tang Thiên xoay người, Tô Hàm hờn dỗi hét lên:" Anh là một tên cầm thú chỉ biết khi dễ ta, quần áo ta đâu?"
"Cô nếu đã nói tôi là cầm thú, cô đã gặp qua cầm thú nào chưa? Quần áo hiển nhiên bị xé rách." Tang Thiên hút một điếu thuốc, nhàn hạ hút, nói rất lưu manh.
"Ngươi! Ngươi! Ta bóp chết ngươi!"
Hai tay Tô Hàm bóp lấy cổ Tang Thiên, lắc qua lắc lại:" Xem anh sau này còn dám khi dễ ta nữa hay không!"
Tang Thiên giơ tay lên, một tay vòng qua phía sau ôm lấy Tô Hàm đặt lên đùi mình, Tô Hàm duyên dáng la lên một tiếng, Tang Thiên cười ha ha, khởi động xe, lao nhanh đi, Tô Hàm vừa muốn đứng dậy, âm thanh của Tang Thiên liền vang lên:" Nằm xuống đi, nếu không sẽ bị người khác nhìn thấy đó."
"Anh! Anh là tên hỗn đản, anh đưa quần áo cho tôi. Anh muốn mang tôi đi đâu?"
"Đi về nhà cô, đừng động đây, nếu không tôi mở mui xe ra bây giờ."
"Anh dám!" Tô Hàm giận dữ, nhìn thấy bàn tay của Tang Thiên hướng xuống cái nút bên cạnh, Tô Hàm kinh hãi hét lên một tiếng, hai tay gắt gao nắm lấy tay Tang Thiên:" Ta không động đậy nữa. Anh đừng mở mui xe ra!"
Bộ dáng lúc này của Tô Hàm vô cùng đáng thương, giống như một con thỏ vậy rúc vào trong lòng Tang Thiên, đem cái đầu dựa vào trong ngực Tang Thiên, lẳng lặng nghe nhịp tim của hắn, cảm thụ hơi thở của hắn, Tô Hàm cũng không biết hiện tại tâm tình của mình rốt cuộc là như thế nào, có chút cao hứng, có chút hạnh phúc, có chút cảm giác phức tạp khó hiểu, làm cho Tô Hàm nhịn không được càng ôm chặt lấy người thanh niên này, hiện tại cái gì cũng không muốn, chỉ muốn cứ như vậy mà ôm lấy hắn.
"Về đến nhà rồi."
Cảm giác được có thanh âm truyền đến, Tô Hàm mông mông lung lông mở mắt ra, ngước đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt bình thản vô hại này, ánh mắt long lanh nhấp nháy liên tục, rồi sau đó lại nhìn xung quanh một chút, uh? Nội thất bên trong rất quen thuộc? Di! Đây không phải là nhà mình sao? Dường như nhớ ra cái gì đó. Lúc này mới nhìn lại bản thân, lúc này mới kinh hãi la lên một tiếng:" Buông ta ra!"
Tang Thiên lắc đầu cười, đem nàng đặt xuống mặt đất.
Tô Hàm lấy khí thế sét đánh không kịp che tai, lao nhanh vào phòng ngủ, bịch một tiếng, cửa phòng bị đóng mạnh vào một cái.
Tang Thiên ngáp một cái, nằm ngửa trên ghế salon, tùy ý từ trên bàn cầm lấy một quyển tạp chí lật xem.
Cánh cửa phòng ngủ hé mở ra một chút, một con mắt nhìn xuyên qua khe hỡ nhìn Tang Thiên, cẩn thận nhìn một hồi lâu, Tô Hàm mới đi ra, trên người mặc một cái váy ngủ bằng tơ lụa màu hồng nhạt, cái váy dài đến đầu gối, lộ ra một đôi chân thon dải hấp dẫn vô cùng, nhẹ nhàng bước tới, nhìn Tang Thiên đang nằm ngửa trên ghế salon xem tạp chí. Đôi môi hồng dụ hoặc của Tô Hàm có chút nhấp nhấy. Nhưng cuối cùng vẫn không nói ra được lời nào, đi vào phòng tắm. Bắt đầu tắm rửa.
Ngước đầu lên, Tô Hàm nhắm hai mắt lại, tùy ý để cho nước chảy xuống khắp trên người mình, từng giọt nước rơi xuống lên trán, xẹt qua khuôn mặt tinh sảo, sau đó lăn xuống bộ ngực căng tràn, từ trên ngực lăn xuống tiểu phúc trắng như tuyết, rồi quanh quẩn qua cái mông vểnh lên của nàng rồi rơi xuống chân.
Một hồi lâu, nàng mới mở hai mắt ra, nhìn vào gương, nhìn dáng người của mình, không biết làm sao, đột nhiên nhớ tới tình cảnh phát sinh hồi nãy trong huyền phù xa, lập tức, khuôn mặt liền ửng đỏ lên, lan đến cái cổ trắng.
"Thật sự là một tên bại hoại!"
Tô Hàm hờn dỗi mắng, bỉu môi, giống như có chút u oán, trong phòng tắm hơi nước lượn lờ, cái gương cũng có chút mông mông lung lông, Tô Hàm có chút không tụ chủ được nhớ tới bức đồ đằng trước ngực Tang Thiên.
Uh?
Đột nhiên, Tô Hàm nhẹ di một tiếng, nhìn qua cái gương. Nàng phát hiện ngay lúc này bức đồ đằng yêu dị trước ngực mình dĩ nhiên phát ra ánh sáng màu đỏ, ngay sau đó liền càm giác được khí huyết trong cơ thể đang bốc lên, cả người nóng lên, nàng có thể cảm nhận rõ ràng máu trong cơ thể đang sôi lên, thậm chí cả đầu khớp xương cũng có chút run lên nhè nhẹ.
Tô Hàm cảm giác được bản thân giống như đang bị một ngọn lửa thiêu đốt, loại càm giác này không có đau đớn, nhưng lại vô cùng thống khổ, thật giống như hiện tại thân thể này đã không thuộc về mình nữa vậy.
Tô Hàm hàm răng cắn, kiên trì chịu đựng, bức đồ đằng phượng hoàng trước người nàng phát ra ánh sáng màu đỏ bao vây lấy nàng, giống như ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt vậy.
Tô Hàm có chút không kiên trì được, cảm giác giống như đang bị ngọn lửa thiêu đốt, nàng gian rộng hai tay, ngửa mặt lên trời hét lên một tiếng. Trong phòng tắm, ngọn lửa đang vây lấy nàng lập tức hóa thành một con phượng hoàng, phượng hoàng mở rộng hai cánh đang cháy lên của mình. Ngửa mặt lên trời kêu lên một tiếng.
Một đạo âm thanh phượng minh vang lên.
Ba một tiếng.
Tang Thiên xuất hiện, nhìn thấy Tô Hàm đang lòa lỗ, hai tay giang rộng, hai chân mở ra, hoàn toàn trôi nổi trong không trung, quanh thân bị một ngọn lửa màu đỏ vây xung quang, lập tức, sắc mặt của Tang Thiên liền đại biến. Bật thốt lên:" Không phải chứ!"
"Tang Thiên! Là anh sao?"
Nghe thấy âm thanh của Tô Hàm vang lên, Tang Thiên lại càng thêm hoảng sợ:" Cô vẫn còn ý thức sao?"
"Tôi cảm giác cả người không tốt! Làm sao bây giờ? Tôi không thể kiên trì được nữa."
"Không chết được, không nên kháng cự, thả lỏng tinh thần, ngàn vạn lần không nên kháng cự, cứ đón nhận lấy nó."
Tang Thiên không phải lần đầu tiên nhìn thấy cảnh này.
Chỉ là hắn có chút buồn bực khó hiểu, chúng phát sinh qua nhanh, thời gian có chút không đúng.
Tô Hàm nhắm hai mắt lại, nghe theo lời nói của Tô Hàm, làm cho thân thể, tinh thần hoàn toàn thả lỏng, dần dần, nàng nhất thời cảm giác được bản thân như rơi vào trong biển lửa vậy, khắp nơi toàn bộ đều là lửa, nhưng ngọn lửa không có chút nóng, thậm chí có chút ấm áp, giống như nước nóng vậy. Bất tri bất giác, Tô Hàm liền trầm mê vào trong đại dương lửa mênh mông này.
Không biết qua bao lâu, nàng dần dần mở hai mắt ra, ngay lúc này có một tia sáng xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng ngủ, có chút cau cái mũi, ngay lúc này Tô Hàm đang nằm trên cái giường của mình, đang muốn ngồi dậy, uh? Đột nhiên ngay lúc này có một cánh tay đang đặt trên hông của nàng, Tô Hàm dường như ý thức được gì, vội vàng xoay người nhìn lại, thiếu chút nữa hét lên một tiếng.
Chỉ thấy Tang Thiên nghiêng người nằm ở trên giường, đang ngủ khò khò.
"Là hắn!" Tô Hàm che cái miệng nhỏ nhắn lại. Vẻ mặt kinh hãi, trong đầu nhanh chóng nhớ lại, chuyện phát sinh của mình với người này bên trong xe, sau đó quay về nhà, bàn thân đang tắm rửa. Đột nhiên cả người hình như bị ngọn lửa thiêu đốt vậy, sau đó..sau đó?
Vừa muốn thức người này tỉnh lại, Tô Hàm giơ bàn tay lên giữa không trung, nhưng lại chậm rãi hạ xuống, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Tang Thiên, nhìn thấy mày của Tang Thiên có chút giật giật, Tô Hàm vội vàng rút tay trở về. Hé miệng cười khẻ, sau đó nàng nằm ghé vào trên giường. Nâng cằm lên, cẩn thận đánh giá người này.
Khuôn mặt bình thản vô hại, càng nhìn kỹ Tô Hàm càng kinh hãi, hình dáng của người này vô cùng kỳ diệu, vô luận là miệng hay cái mũi, ngũ quan có thể nói là rất rõ ràng, Tô Hàm tuyệt đối là lần đầu tiên nhìn thấy người có ngũ quan rõ ràng như thế này. Nhưng tại sao nhìn như thế nào cũng làm cho người ta có cảm giác người này rất bình thản vô hại.
Đang say mê trong bí mật này, Tô Hàm đột nhiên có một cảm giác vui mừng.
Vốn định chọc hắn một cái, nhưng lại sợ đánh thức hắn, suy nghĩ một chút, Tô Hàm cuối cùng vẫn không ra tay, nhìn người nam nhân này, Tô Hàm lâm vào trầm tư, lại có chút do dự, thấp giọng lẩm bẩm:" không biết người này rốt cuộc cất dấu bao nhiêu bí mật!"
A! Mặc kệ vậy.
Tô Hàm đứng dậy, di tới tủ quần áo chọn một bộ quần áo mặc vào, đúng lúc này, âm thanh của máy liên lạc quang não liền vang lên. Tô Hàm chạy ra ngoài phòng khách, vừa nhìn thấy số liên lạc, trên khuôn mặt yêu kiều liền không thể che dấu được vui mừng lẫn sợ hãi.
"Nhị tỷ?"
"Tứ muội, ngươi ở nhà sao? Ta lập tức tới ngay."
"Ta đang ở nhà! Nhị tỷ, ngươi hôm nay sao lại rãnh rỗi như vậy?" Đang nói chuyện, Tô Hàm đột nhiên giật mình một cái, vội vàng đổi giọng:" không! Không! Nhị tỷ. Ngươi đang ở đâu? Ta sẽ đi tới chỗ ngươi."
"Uh? Ta đang trên đường đi tới nhà ngươi. Lập tức tới ngay."
Trời ah!
Tô Hàm vô cùng lo lắng, trống ngực liên tục nhảy, trong nháy mắt liền khôi phục lại nội tâm kinh hoàng của mình, lúc này mới làm bộ trấn an nói:" Nhị tỷ, ta mới ra khỏi nhà, ngươi đang ở đâu, ta đi tìm ngươi, có được hay không?"
"Ta đã tới rồi, mở cửa."
"Này! Này! Này! Nhị tỷ!"
Ý thức được Nhị tỷ đã cắt đứt liên lạc, Tô Hàm mơ mộng, suy nghĩ có chút đờ đẫn, cái miệng nhỏ há rộng ra, hai mắt chớp chớp, một bộ dáng không biết làm sao.
Bất hảo!
Tô Hàm vừa muốn xoay người đi gọi Tang Thiên, thì ngay lúc này, giọng nói của Nhị tỷ đã vang lên.
"Tiểu ny tử, không phải nói là đã đi ra ngoài rối sao."
Cánh cửa thậm chí cũng không có tiếng vang, một thân ảnh mê người tiến vào, một nữ nhân chân mang giày xuất hiện trong phòng khác. Nữ nhân này có khuôn mặt yêu dã. Lông mi như đao, trên trán tràn đầy anh khí bức người, cái mũi cao cao, môi hồng có chút hơi mỏng, đây là một người có dung mạo làm cho nữ nhân hâm mộ, nam nhân đố kỵ, mái tóc màu đỏ tết thành đuôi ngựa phía sau đầu.
"Nhị tỷ."
Nhìn Nhị tỷ, Tô Hàm nỉ non lên tiếng. Nàng rốt cục rõ ràng Tam tỷ tại sao mỗi lần nhìn thấy Nhị tỷ đều có chút oán niệm, Nhị tỷ có một cái tật xấu là không bao giờ gõ cửa, cái này thật làm cho người ta bô cùng bực mình!
Nhiễm Linh, cục trưởng yêu nghiệt cục điều tra một trong sáu bộ thần bí trong truyền thuyết.
"Uh?" Ngay lúc này Nhiễm Linh dường như phát hiện Tô Hàm có chút dị thường, nhẹ di một tiếng, đôi mắt màu đỏ giấu sau cặp kính mát liên túc quét qua quét lại trên người Tô Hàm.
Trước mặt Nhị tỷ không có bí mật! Bất luận kẻ nào cũng không có, không nên cố gắng ẩn dấu gì, không nên cố gắng che dấu gì, không nên cố gắng giả tạo gì, bởi vì Nhị tỷ có một đôi mắt nhìn người vô cùng lợi hại, không nên hoài nghi, đây là chính là con người của yêu nghiệt Nhị tỷ, đây là điều Tam tỷ nói về Nhị tỷ, tất nhiên chỉ là một câu nói.
"Nhị tỷ, ngươi hôm nay như thế nào có thời gian rãnh rỗi như vậy?"
Thân là cục trưởng yêu nghiệt cục điều tra, Nhị tỷ có lẽ rất mạnh đại, nhưng Tô Hàm cũng không phải ngồi không, nhún nhún vai, tiến lên, ôm lấy Nhị tỷ một cái, cảm thán nói:" Nhị tỷ, ta rất nhớ ngươi."
"Lời nói này có chút giả tạo, bảy phân thành ý. Ba phần u oán, uh, để ta nghĩ một chút, ba phần u oán kia là cái gì nhỉ?"
Nhị tỷ thật sự rất kinh khủng, Tô Hàm trong lòng bối rối, nhưng mặt ngoài vẫn bất động thanh sắc, nhún nhún vai, gắt giọng nói:" Đương nhiên là oán hận Nhị tỷ rồi! Thời gian lâu như vậy cũng không đến gặp người ta."
Nhiễm Linh lắc lắc đầu, đi tới phòng khách, ngồi trên ghế sa ***, chân đạp lên trên bàn, thản nhiên nói:" Nhị tỷ ngươi đối với ngươi tốt như vậy, cả ngày bề bộn như con chó vậy, hai ngày trước còn có người trước mặt ta gây nháo loạn."
Truyện khác cùng thể loại
60 chương
27 chương
128 chương
2375 chương