Thuẫn kích
Chương 171 : Trò chơi nguyên thuỷ
Việc Tang Thiên giết chóc tại "vinh quang quán" rất nhanh liền được truyền đi ra ngoài, sau khi Vương Tọa Lâm Đồ Quang, Derek Lars, Rex chết ở vinh quang quán, tất cả mọi người đều biết, câu lạc bộ Xích Viêm một trong mười đại câu lạc bộ của Liên Bang xem như đã hoàn toàn biến mất, mà tất cả những chuyện này đều có liên quan đến một người thanh niên tên là Tang Thiên.
Cái tên Tang Thiên này xuất hiện phi thường bất ngờ, không ai biết hắn đến từ đâu, không người nào biết thực lực chính thức của hắn đã đến trình độ nào, càng không biết sau lưng hắn rốt cuộc có bao nhiêu thế lực, Ám Ảnh? Thiên Nhãn? Cục điều tra? Thánh Đường? Dường như tất cả đều có quan hệ không rõ ràng cùng hắn, người này dường như một câu đố vậy, làm cho mọi người đều rơi vào nghi hoặc.
Học viện quân sự Phương Đông, văn phòng phó hiệu trưởng.
Tô Hàm nghiêng người ngồi trên ghế, tay trái chống cằm để trên bàn làm việc, hai con mắt mỹ lệ không ngừng nhấp nháy như đang nhìn cái gì đó, lại giống như đang do dự, lại càng giống như đang hồi niệm một chuyện gì đó.
Tang Thiên từ chức.
Buổi sáng hôm nay, Mộ lão viện trưởng gửi thông tin này tới cho nàng, sau khi biết được tin này, Tô Hàm cứ như vậy trong phòng làm việc suốt một buổi chiều, nhớ lại nữa năm trước lần đầu tiên gặp Tang Thiên, cùng với những kinh nghiệm cùng Tang Thiên trải qua trong nữa năm đó từng chút một, cả người thoạt nhìn như vô hại, Tang Thiên ngẫu nhiên sẽ biến thành lưu manh, rồi lại trở thành một người điên cuồng, một thanh niên thần bí không hề kiêng nể gì, trong đầu tràn ngập hình ảnh về người này, đuổi không đi, rãi rác khắp nơi không bao giờ hết.
Tô Hàm hung hăng lắc đầu, cố gắng quên người này, nhưng nàng phát hiện bản thân căn bản không thể làm được.
"Một tên không có trách nhiệm! Một tên lưu manh, tên vô sĩ, một..."
Nhìn máy liên lạc quang não, tìm kiếm số liên lạc của Tang Thiên, Tô Hàm cắn nhẹ môi, hít vào một hơi thật sâu, Tô Hàm cố gắng lấy dũng khí bấm vào số liên lạc này.
Đô đô đô.
Đột nhiên, nghe được âm thanh từ trong máy liên lạc vang lên, Tô Hàm trong lòng vừa vui mừng vừa sợ hãi, nữa năm qua nàng không biết đã bao nhiêu lần liên lạc với Tang Thiên, nhưng chỉ thành công có 3 lần, máy liên lạc của người này luôn trong trạng thái khóa.
"Yêu! Đây không phải là Tô đại mỹ nữ của chúng ta sao?
Một thanh vừa xa lạ vừa quen thuộc vang lên tràn ngập ý tứ trêu chọc, nội tâm Tô Hàm nhất thời rối loạn.
"Anh đang ở đâu?"
"Quán ăn vặt Kim giác hoàn tử."
"Anh ở đó chờ tôi, không được đi, tôi lập tức tới ngay."
Tắt liên lạc, Tô Hàm cũng bất chấp tất cả, cỡi bộ đồng phục công sở thay bằng một bộ trang phục nhàn nhãn, sau đó điều khiển chiếc giáp xác trùng rất nhanh biến mất.
Ban đêm.
Tô Hàm điều khiển chiếc giác xác trùng dừng lại tại trước cửa quán ăn vặt, đang muốn xuống xe, nhưng đột nhiên dừng lại, bởi vì nàng nhìn thấy cái tên kia, đang bưng một bát kim giác hoàn tử cười tủm tỉm đi tới.
"Mùi vị không tệ, có muốn ăn một phần hay không?"
Nhìn thấy khuôn mặt mỉm cười tủm tỉm của Tang Thiên, Tô Hàm lại nhìn một chút bát kim giác hoàn tử trên tay hắn, miệng có chút giật giật, cũng không nói, trực tiếp mở cửa xe, sau khi đợi Tang Thiên ngồi lên, liền lái giác xác trùng phóng đi.
Bóng đêm phủ xuống, trên khoảng không thấp trên đường vô số ánh sáng từ huyền phù xa đang thong thả bay qua bay lại, đi tới vùng biển ở khu vực số 3 thành thị Vũ Dương, gió thu thổi qua, trên mặt biển xuất hiện một tầng rồi lại một tần sóng, từng gợn sóng chập chờn trên mặt hồ cùng với ánh sáng của các ngôi sao cùng ánh trăng trên bầu trời, bên cạnh cảng biển là một con đường mòn gập ghềnh, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy một cặp tình nhân đang tản bộ.
Lẳng lặng đứng sau hàng rào bảo vệ, nhìn từng tầng sóng biển, Tô Hàm hai tay khoanh lại, tùy ý để những cơn gió ẩm ướt thổi tới, những sợi tóc đen nháy sau lỗ tai có chút tung bay, dưới ngọn đèn chiếu xuống bóng dáng của nàng trông rất uyển chuyển thướt tha.
"Vì sao lại muốn từ chức?"
Giọng nói của Tô Hàm vang lên, Tang Thiên đang ngồi trong xe có chút nhíu mày, khi đang muốn trả lời, Tô Hàm đột nhiên xoay người, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm hắn, la lớn lên:" Anh tại sao lại không có trách nhiệm như vậy, anh cho rằng làm huấn luyện viên của Học viện quân sự Phương Đông là có thể tùy tiện từ chức hay sao? Anh đem học viện thành cái gì? Xem như là khách sạn sao? Muốn đi thì đi? Muốn ở lại thì ở lại? Anh rời đi như vậy, chi đội Thiên Kiêu Mộng phải làm sao bây giờ? Ai sẽ dẫn dắt bọn họ?"
"Có một chút việc cần phải làm, sẽ mang đến cho Học viện quân sự Phương Đông nhiều phiền toái."
Tang Thiên đảm nhiệm chức huấn luyện viên chi đội Thiên Kiêu Mộng Học viện quân sự Phương Đông là do nữa năm trước mới vừa tỉnh dậy, lúc đó không có chuyện gì làm , nhưng hiên tại lại khác, việc làm sau này có thể gây ảnh hưởng không tốt đến Học viện quân sự Phương Đông, nếu còn tiếp tục đảm nhiệm chức huấn luyện viên, vậy chính là mang lại phiền toái cho Học viện quân sự Phương Đông.
"Anh muốn làm chuyện gì? Tôi có thể cho anh thời gian, một ngày? Một tuần? Một tháng? Không đủ sao?" Tô Hàm nhìn hắn
Tang Thiên lắc đầu.
"Anh muốn đi làm chuyện gì?"
"Oh, kỳ thật cũng không phải là chuyện đại sự gì, rất lâu trước kia tôi bị mất một khối bánh ngọt ở nhà, mấy ngày trước tôi phát hiện, khối bánh ngọt này bị mười mấy người chia cắt, tôi cần phải xử lý." Tang Thiên với bộ dáng không sao cả nói.
Tô Hàm không biết Tang Thiên đang nói cái gì, nhưng vẫn nhịn không được hét lên:" Chỉ là một khối bánh ngọt mà thôi, anh cứ cho bọn họ đi."
Tang Thiên cười lên một tiếng:" Tôi trước kia cũng nghĩ như vậy, nhưng điều quan trọng là đám nghiệt chướng kia phân chia ra sao, trong khi phân chia còn ngấm ngầm giở thủ đoạn sau lưng, ca ca cũng rất nghèo! Lưu lại một khối bánh ngọt cũng không dễ dàng, đây đều là tân tân khổ khổ mới có được, ca ca cho dù có đem khối bánh kia vứt đi cũng không thể để nó rơi vào miệng bọn nghiệt chướng kia."
"Kiếm cớ."
Tô Hàm xoay người, không thèm nhìn hắn nữa.
"Cô có phải là không nỡ rời xa tôi hay không?"
Giọng nói của Tang Thiên vang lên, Tô Hàm không chút nghĩ ngợi, trực tiếp trả lời lại:" Quỷ mới không bỏ được! Người nào mà thèm để ý đến một tên không phụ trách nhiệm như anh!" Nói xong, Tô Hàm đột nhiên cảm giác được có chút không thích hợp, bởi vì hình như có âm thanh vang bên tai, đột nhiên, nàng xoay người, duyên dáng la to một tiếng.
Hai tay Tang Thiên ôm lấy eo nàng, bộ dàng cười tủm tỉm.
"Anh! Anh là tên đại phối đản buông tôi ra!" Khuôn mặt của Tô Hàm có chút đỏ ửng lên, cả người giãy dụa, hai tay cố gắng gỡ bàn tay bên hông mình ra, nhưng cho dù có cố thế nào cũng không thóat khỏi cặp ma thủ của Tang Thiên.
"Bên cạnh có người! Tên hư hỏng này anh còn không mau buông ra, sẽ bị người ta nhìn thấy bây giờ!" Tô Hàm ngẩng đầu lên, khuôn mặt đỏ ửng đang giả vờ tức giận.
"Ý của cô chúng ta nên tìm nơi nào không có ai sao?" Tang Thiên với bộ dáng mười phần sắc lang.
"Anh..." Tô Hàm đang muốn mở miệng mắng, đột nhiên phát hiện cả người mình đã bị người này hoàn toàn ôm lấy:" Anh là một tên hư hòng, mau buông người ta ra oa!"
"Ha ha." Tang Thiên ngửa đầu cười lớn, tay trái nâng cằm Tô Hàm lên, tay phải nâng hai chân nàng lên, tùy ý để đôi tay tráng noãn của Tô Hàm đánh tới:" Không phải nói ta không phụ trách sao? Tôi hôm này liền chịu trách nhiệm đối với cô?" Dứt lời, cũng mặc kệ Tô Hàm la hét thế nào, trực tiếp ôm nàng tiến vào trong huyền phù xa.
Bịch một tiếng, đóng cửa xe lại.
Tô Hàm quyển thân nằm ngửa trên ghế phụ, mở to con mắt đẹp nhìn chằm chằm vào cái tên cầm thú đang ngồi bên cạnh mình.
"Tang Thiên, anh muốn làm gì?"
"Nghe nói có một loại trò chơi gọi là xa chấn." Tang Thiên đè lên người Tô Hàm, một tay cũng không biết ấn vào cái nút gì, mà mui huyền phù xa vốn đang mở ra nhất thời đóng lại, hai chiếc ghế bên trong xe cũng chậm rãi biến thành một cái giường.
Tô Hàm dường như cảm giác được sắp xảy ra chuyện gì, trên khuôn mặt tinh sảo của Tô Hàm liền đỏ ửng tràn đầy xinh xắn và ướt át, theo bản năng xoay người giãy dụa mấy cái, hai mắt mở to, quát:" Tang Thiên, anh là tên chó sói đội lốt cừu! Anh mà còn như vậy tôi sẽ báo cảnh sát!!"
"Tôi nói Tô tiểu thu, làm loại chuyện này không cần phải làm phiến tới cảnh sát thúc dục chứ?"
"Anh! Anh! Anh! Anh là một trên lưu manh! Anh mau buông tôi ra! Ô ô ô!"
Tô Hàm giãy dụa, nhưng liền bị Tang Thiên hơn lên đôi môi mềm mại ướt át của nàng, hai mắt Tô Hàm trừng lên như nhìn thấy kẻ trộm, cứ như vậy mà nhìn, cảm giác được có một bàn tay đang tiến vào trong quấn áo của mình, nàng ô ô ô cố giãy dụa, khi bàn tay kia chạm đến bộ ngực sữa của nàng, thân thể mềm mại của Tô Hàm có chút run lên, càng giãy dụa mạnh hơn.
Ô ô ô!
Đầu lưỡi cái tên kia không ngừng tiến vào, mũi của Tô Hàm liên tục thở gấp, Tang Thiên giống như một con dã thú vậy điên cuồng hôn lên môi Tô Hàm, tay hắn giơ lên, nhè nhẹ vuốt ve cái đùi bóng loáng của Tô Hàm, bàn tay lướt qua chỗ nào, chỉ trong khoảng khắc, quần của Tô Hàm liền quỷ dị biến thành bụi phấn, đôi chân ngọc của Tô Hàm hoàn toàn hiện ta, ngay cả địa phương thần bí nhất của người co gái cũng lỏa lồ bên ngoài.
Tang Thiên ngẩng đầu, trên khuôn mặt tràn đầy tà khí, khóe miệng mỉm cười, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve bộ ngực của Tô Hàm, quần áo Tô Hàm nhất thời biến thành từng mảnh biến mất, cả người Tô Hàm biến thành liền lòa lỗ, hai núm vú trước ngục liên tục lên xuống, ở trước ngực, có một bức họa đồ đằng phượng hoàng yêu dị, yêu phượng hai cánh mở rộng, miệng phượng như đang há mồm ngậm lấy bộ ngực sữa, nhìn rất mê người.
"Hừ!"
Tô Hàm nũng nịu thở hỗn hển, vừa muốn mở miệng, nhưng lại đột nhiên phát hiện quần áo của mình đột nhiên toàn bộ đều biến mất.
"A!"
Tô Hàm vừa xấu hổ vừa giận lại vừa kinh ngạc, vội vàng dùng hai tay che lấy ngực, hờn dỗi mắng:" Bại hoại! Anh là tên bại hoại!" Chỉ cứ hô như vậy, Tang Thiên nằm trên người nàng không biết cũng đã trần truồng từ lúc nào, làn da cổ đồng, có thể nhìn thấy rõ ràng bức đồ đằng hỏa phượng hoàng cực kỳ yêu dị.
Thanh quan miện, xích phượng trác, nằm ở giữa lòng ngực, một lần nữa nhìn thấy bức đồ đằng phượng hoàng này, Tô Hàm liền cảm thấy cả người có chút không ổn, cả người nóng cháy không còn chút sức lực nào, miệng lưỡi khô khốc, nhìn Tô Hàm, nàng có chút thở gấp, đôi môi hồng ẩm ướt dụ hoặc liên tục đóng mở.
"Anh!"
Cảm giác được dưới hạ thể truyền đến cảm giác khác thường, Tô Hàm nhịn không được từ sâu trong yết hầu phát ra một tiếng rên rỉ, tiếng rên rỉ nhè nhẹ mà nhu hòa, Tô Hàm ôm lấy cổ Tang Thiên, hai mắt có chút nhắm lại, âm thanh rên rĩ không ngừng vang lên.
Tang Thiên liền chạy nước rút, tham lam ngậm lấy bộ ngực to lớn vô cùng co giãn của Tô Hàm, Tô Hàm nhắm mắt lại, hai tay dùng sức ấn mạnh vào đầu Tang Thiên, âm thanh ba ba ba liên tục vang lên, tràn ngập tiếng hít thở hô hấp dồn dập, tiếng rên rĩ của Tô Hàm không ngừng vang lên bên trong huyền phù xa, trò chơi xa chấn kiều diễm tiến hành trong kịch liệt.
Một hồi lâu.
Một âm thanh như tiếng phượng kêu đột ngột vang lên, trên người Tang Thiên bức đồ đằng phượng hoàng tỏa ra ánh sáng màu đỏ yêu dị bao vây lấy hắn. Bức đồ đằng phượng hoàng trên người Tô Hàm phảng phất như nghe thấy tiếng kêu gọi, liền đồng dạng phát ra ánh sáng màu đỏ yêu dị bao lấy toàn thân Tô Hàm, hai ánh sáng màu đỏ dung hợp lại, liên tục quấn quít lấy nhau.
Truyện khác cùng thể loại
60 chương
27 chương
128 chương
2375 chương