Thuẫn kích
Chương 168 : Nhiễm linh
Hiện tại ấn tượng duy nhất trong đầu Nhiễm Linh đối với Tang Thiên là cao thâm khó lường, làm cục trưởng trẻ tuổi nhất trong cục điều tra từ trước tới nay trong sáu bộ thần bí, Nhiễm Linh có rất nhiều bí mật không muốn người khác biết được, vị cục trưởng Nhiễm Linh được xưng là yêu nghiệt này tuyệt đối là một ác ma từ đầu đến chân trong mắt phần từ tà ác, trong mắt các đồng nghiệp nàng tuyệt đối là một vị truyền kỳ yêu nghiệt cục trưởng, ngươi có phải là phần tử tà ác hay không, nàng chỉ cần đảo mắt qua một cái là có thể nhận ra, nàng có ánh mắt vô cùng sắc bén, nhưng lúc này, nàng lại không thể nhìn thấu người thanh niên trước mặt này.
Người thanh niên này tuyệt đối không phải là Lam huyết nhân, thậm chi không có một chút nào trải qua cải tạo cường hóa cả, tuyệt đối là một con người chính cống.
Nhìn ánh mắt thâm thúy của người thanh niên trước mặt này, Nhiễm Linh phảng phất như rơi vào trong đại dương vô tận tràn ngập tĩnh mịch vậy.
Uh? Tại sao lại có loại cảm giác này?
Nội tâm Nhiễm Linh thoáng hiện một chút kinh ngạc, càng làm cho nàng có chút nghi hoặc chính là hắn làm như thế nào có thể nhận ra thân phận của nàng? Trong ấn tượng trong đầu của Nhiễm Linh, vô luận là bản thân hay nam từ khổng lồ kia đều rất ít khi xuất hiện trong xã hội đời thường, người bình thường căn bản không có khả năng nhận ra.
Tang Thiên đối diện lúc này nhìn vào khuôn mặt yêu nhan kia, trong lòng cũng rơi vào trầm tư.
Yêu nhan a!
Yêu nhan xuất hiện, chắc chắn sẽ dấy lên một hồi tinh phong huyết vũ a!
Ta kháo!
Tang Thiên cho tới bây giờ cũng không phải là loại thiên nam tín nữ gì, cho dù có xuất hiện một hồi tinh phong huyết vũ, nếu như không có liên quan đến hắn, thì hắn cũng mặc kệ. Nhưng loại tồn tại yêu nghiệt này thì hòan toàn không, có quỷ mới biết đến lúc đò sẽ xảy ra chuyện kinh khủng gì, nếu như không phải đã sống quá lâu. Biết thế giới này có rất nhiều quy tắc. Tang Thiên cũng không cần phải kích động như vậy. Yêu nhan tồn tại tuyệt đối là vì phá hủy quy tắc mà xuất hiện, hơn nữa không phải chỉ là phá hủy bình thường.
Nghĩ đến một trăm năm trước Dạ Vô U cũng có yêu nhan như vậy mà làm xuất hiện một hồi phong tinh huyết vũ, nội tâm Tang Thiên không nhịn được mà đập thình thịch, không phải lo lắng, mà là kích động. Không hiểu sao, ở sâu trong nội tâm Tang Thiên đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ cực kỳ tà ác, nếu như cùng nữ nhân yêu nhan này phát sinh quan hệ kia***.
Rất kích thích.
Rất dâm đãng.
Tang Thiên lắc đầu, vội vàng đem ý nghĩa tà ác này trực tiếp giết chết, yêu nhan rất là kinh khủng, nếu như trải qua sự "cường hóa" của Tang Thiên, có quỷ mới biết sẽ tiến hóa đến trình trạng gì.
"Thiết Nam, trước tiên cậu dẫn anh ta đến phòng chờ ta."
Dứt lời, Nhiễm Linh trực tiếp mở cửa xem đi xuống, hưóng về phía một toà nhà trung tâm huấn luyện thể thuật đi đến.
Đi vào bên trong trung tâm huấn luyện thể thuật, Thiết Nam liền lấy ra một cái thẻ khách VIP, nhân viên phục vụ nhìn thấy lập tức dẫn hai người đến một gian phòng VIP nghĩ ngơi. Tang Thiên ngồi trên ghế salon, theo quán tính móc ra một điếu thuốc hút, nội tâm thì vẫn đang suy nghĩ cân nhắc về chuyện yêu nhan.
"Uống chút gì không?" Giọng nói xé gió của Thiết Nam vang lên.
"Nước tinh khiết."
Tang Thiên suy nghĩ cả ngày trời, lúc này mới đưa mắt cẩn thận đánh giá tên tiểu tử khổng lồ này. Không thể không nói thằng nhãi này quả thật rất cao, rất tráng kiện. Cho dù đang mặc một bộ không biết làm ra ở đâu theo yêu cầu tây phục, nhưng vẫn có thể nhìn thấy những cơ bắp đầy người ấy.
Thiết Nam dường như rất không thích mặc Tây phục, sau khi đi vào phòng liền cỡi áo khoác xuống, cỡi áo ra, cơ bắp cuồn cuộn nổi lên tay áo, khá lắm! Cơ thể như chuẩn bị bùng nổ vậy, có thể thấy được như có một con giao xà đang hung hăng quấn xung quanh cánh tay hắn vậy, dường như phát hiện Tang Thiên đang nhìn cơ bắp cuồn cuồn của minh, Thiết Nam liền trực tiếp đem quần áo màu đen cỡi ra hết, từ trong tủ lạnh lấy ra một chai nước tinh khiết đặt trước mặt Tang Thiên.
"Dám giết một lúc hai người trong Liên Bang Thất Diệu, rất là lợi hại, trong cục có không ít đồng nghiệp muồn cùng với anh so chiêu." Thiết Nam cầm lấy một cục nước đá, hai tay siết mạnh, răng rắc răng rắc, cục nước đá liền bị nát vụn, ngữa đầu lên, há miệng ra, đem những mãnh vụn của cục nước đá cho vào trong miệng, nhai nuốt. Phát ra âm thang dát băng dát băng.
Tang Thiên cười tủm tỉm nhìn, thích thú xem Thiết Nam nhai nước đá giống như nhai đậu hũ vậy.
"Thừa dịp cục trưởng chúng ta còn chưa đến. Hai chúng ta trước tiên so vài chiêu đi thế nào?"
Thiết Nam nam mày rậm mắt to, lưng hùm vai gấu, không ngừng nhai đá trong miệng.
"Quên đi, cậu đang có thương tích trong người." Tang Thiên lắc đầu mỉm cười.
"Uh?" Thiết Nam ngây người ra, ngay cả miệng đang nhai đá cũng dừng lại, một đôi mắt hổ gắt gao nhìn chằm chằm Tang Thiên, phảng phất như muốn đem cái tên trong vô hại này nhìn thấu vậy, một hồi lâu mới tiếp tục nhai đá trong miệng, nói:" Tiểu tử, nhãn lực không đơn giản hả! Ngay cả ta có thương tích cũng có thể nhìn thấy, trách không được có khả năng giết chết Thất Diệu. Xem ra cũng có vài phần bản lãnh. Bất quá, đối với ta một chút thương tích này không tính là gì, ra tay đi, chúng ta đánh một trận."
Tang Thiên lắc đầu.
"Tiểu tử, ngươi xem thường ta!" Thiết Nam kịch liệt nhai đá trong miệng, rồi nuốt tòan bộ vào trong bụng, đứng dậy, giơ cánh tay dài lên, trực tiếp chụp vào bả vai Tang Thiên, nhếch miệng cười nói:" Tiểu tử, cẩn thận!" Dứt lời, tay phải của Thiết Nam liền dùng sức, gân xanh trên cánh tay bỗng nhiên hung hăng bành trướng lên.
Nhìn thấy Tang Thiên vẫn ngồi yên ở đó không nhúc nhích, thậm chí ngay cả mày cũng không một chút nhíu lại, Thiết Nam giận dữ, quát lên một tiếng lớn, lần nữa phát lực:" Ôi hả!" Nhìn thấy Tang Thiên rốt cuộc cũng nhíu mày, Thiết Nam nhếch miệng cười to, nói:" Ta còn tưởng rằng tiểu tử ngươi thật không biết đau chứ, đứng lên cho ta!" Gầm lên một tiếng làm cho tinh thần hăng hái, Thiết Nam dùng hết sức.
Hắn không biết, Tang Thiên nhíu mày không phải là cảm giác được đau đớn, mà là một loại biểu hiện khó chịu.
"Ngươi thật đúng là một tên điên." Tang Thiên vung tay lên, bắt lấy bàn tay to của Thiết Nam, mạnh mẽ giơ lên, một tiếng xé gió vang lên, cánh tay của Thiết Nam đã bị hắn ném ra ngoài.
Bịch một tiếng, Thiết Nam bị đánh văng vào vách tường trước mặt, hai mắt hung hăng, trừng mắt nhìn, tràn đầy kinh ngạc:" Tiểu tử lực lưọng của ngươi tại sao có thể lớn như vậy, thật là biến thái ah! Tiếp tục!"
Thiết Nam đang muốn tiến lên lần nữa, đúng lúc này của phòng nghĩ mở ra, trang phục tơ tằm, chân mang giày, Nhiễm Linh đi vào.
Nhìn thấy Nhiễm Linh, Thiết Nam vốn như mãnh hổ lúc này liền giống như một con mèo nhỏ vậy. Im lặng, thành thật đứng ở đó.
Nhiễm Linh đi vào, trực tiếp ngồi xuống trước mặt Tang Thiên, lấy ra một cái thẻ đưa qua.
Tang Thiên nhận lấy, liếc mắt nhìn, nghi hoặc hỏi:" Thành viên cục điều tra? Đây là ý gì?"
"Không có ý tứ gì, ngươi có thể hiểu là được chiêu an, cũng có thể hiểu là không bị ràng buộc phải làm việc cho cục điều tra, cái này cũng không trọng yếu." Nhiễm Linh ôm hai tay lại, nhìn chằm chằm Tang Thiên.Thản nhiên nói:" Quan trọng là ngươi đã là thành viên của cục điều tra."
Tang Thiên nhún vai, lấy thẻ nhét vào trong túi quần.
Mấy ngày trước Thánh Đường phong cho hắn một cái bá tước vinh dự, hôm nay cục điều tra lại cho hắn làm thành viên, Thánh Đường cùng cục điều tra muốn làm trò gì đây, Tang Thiên hiển nhiên rất rõ ràng, đơn giản chỉ là muốn quăng một chút sương mù mà thôi, nếu như nghiệt chướng Thánh Đường cùng cục điều tra đều muốn thừa dịp này chen vào, như vậy thì cùng nhau chơi vậy.
"Đi thôi?" Tang Thiên đứng dậy. Cười dài nhìn Nhiễm Linh.
"Uh?" Nhiễm Linh nhẹ di một tiếng:" Đi đâu?"
"Đương nhiên là đến vinh quang đỉnh."
"Oh?" Ánh mắt đằng sau kính mát của Nhiễm Linh đột nhiên co rút lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tang Thiên. Nhìn tới nhìn lui vài lần trên khuôn mặt bình thản vô hại đó. Nhưng chỉ có một vẻ mỉm cười bình thản, ngoại trừ cái đó ra, không còn gì khác.
Người thanh niên này quả là không đơn giản, so với trong tưởng tượng còn khó đối phó hơn.
Đây là ấn tượng thứ hai của Nhiễm Linh với Tang Thiên,
Nhìn thấy Tang Thiên rời đi, Thiết Nam bên cạnh nghị hoặc nói:" Cục trưởng, tiểu tử này thoạt nhìn rất khôn khéo! Hắn hình như cũng biết mục đích tới đây lần này của chúng ta, hơn nữa... Ta cuối cùng vẫn cảm giác được tiểu tử này không thuần khiết như bề ngoài." Nghĩ tới Tang Thiên cả người lẫn mặt đều làm ra một vẻ vô hại, Thiết Nam nhịn không được lẩm bẩm:" Tiểu tử này có thể chính là giả trư ăn thịt cọp!"
Nhìn bóng lưng Tang Thiên rời đi, Nhiễm Linh trầm ngâm một hồi lâu, khóe miệng xuất hiện một chút ý cười, nhẹ giọng nói:" Đây là một người thú vị, ít nhất, sau khi cơn bão của các câu lạc bộ hoàn toàn bộc phát, hắn tuyệt đối có năng lực tự bảo vệ mình." Sau đó liền đứng dậy, đi tới cửa, thản nhiên nói:" Ngươi trên người còn có thương tích, ở lại đó đi."
"Ách!" Thiết Nam mở miệng muốn nói cái gì, nhưng lại không dám nói ra.
Giữa trưa.
Thành thị Vị Ương, hội quán vinh quang đỉnh.
Đúng như theo lời Andrew nói vậy, sau khi Tang Thiên rời đi, ngươi của các câu lạc bộ khác đã kéo tới, mục đích lần này của hắn cũng không phải là muốn dồn Tang Thiên vào chỗ chết, chỉ là muốn mượn vinh quang đỉnh uy hiếp Tang Thiên một chút mà thôi, rồi sau đó cùng hắn bàn đàm phán, cũng chỉ có như vậy, mới có thể làm cho câu lạc bộ Xích Viêm đã biến mất một lần nữa kéo trở về, nếu muốn uy hiếp. Hiển nhiên cần phải tạo thanh thế, mà có nhiều người xem như vậy, đúng là không còn gì tốt hơn.
Chỗ ngồi trong hội quán vinh quang đỉnh cũng đã gần đầy, số người trong này là do Andrew cố ý mời tới, cũng có một ít tự động tới.
Lúc này, trước cửa đại sãnh hội quán vinh quang đỉnh đột nhiên xuất hiện một người, là một nữ nhân, mặc trang phục váy dài dạ hội màu tím, đoan trang tao nhã, nhưng vẫn lộ ra khí chất uy nghiêm.
"Lam Mị bá tước, chúng ta thật sự đã rất lâu rồi không có gặp mặt!" Lâm Đồ Quang vừa nhìn thấy Lam Mị bá tước lập tức vô cùng tức giận, trước kia câu lạc bộ Xích Viêm không biết đã tặng cho Lam Mị bá tước bao nhiêu tiền tài, nhưng hiện tại Lam Mị nhiên trở mặt không nhận người.
Lam Mị thản nhiên liếc nhìn Lâm Đồ Quang một cái. Từng bước đi tới, thanh âm chậm rãi truyền đến:" Tang Thiên là bá tước vinh dự của Thánh Đường chúng ta, vinh quang đỉnh nếu muốn điều tra hắn, ta hiển nhiên phải đến đây." Lam Mị nói thế ý tứ vô cùng rõ ràng, Tang Thiên là người của Thánh Đường chúng ta, là do Thánh Đường chúng ta quản, nếu như vinh quang đỉnh muốn động đến hắn, như vậy có nghĩa là muốn cùng Thánh Đường chúng ta công khai tuyên chiến.
Nhìn thấy Lam Mị không thèm để ý đến mình, Lâm Đồ Quang hừ lạnh một tiếng buồn bực ngồi trở về.
Khoảng nữa giờ sau.
Tang Thiên rốt cuộc cũng xuất hiện trước cửa đại sãnh vinh quang quán.
Cái tên Tang Thiên, có lẽ mọi người ở đây ai cũng đều nghe qua, nhưng tận mắt nhìn thấy hắn thì lại không có bao nhiêu người, lúc này nhìn Tang Thiên đang đứng trước cửa, mọi người trong lòng không chỉ có hiện lên nghi hoặc, người này chín là người mấy ngày trước đánh chết Paul cùng Ngự Diệp Thiên, Tang Thiên sao? Cùng với tưởng tượng không quá giống nhau hả! Đích xác, cả người Tang Thiên thoạt nhìn rất là bình thường, không có khí chất cao thủ, cũng không có khí thế cường đại, rất bình thường, bình thường làm cho người ta rất khó có thể liên hệ hắn với Tang Thiên không kiêng nể gì trong đồn đại cùng một chỗ được.
Cùng với Tang Thiên tiến vào còn có một người, người này một thân trang phục tơ tằm, chân mang giày, mang một cái kinh mát che khuất hết nữa khuôn mặt, làm cho người ta không thể thấy rõ dung mạo của nàng, hai tay chắp sau lưng, cùng Tang Thiên sóng vai đi vào.
Uh?
Mọi người nhìn thấy Tang Thiên sau khi tiến vào đại sãnh, cũng không có tiến lên phía trước, mà lại hướng về Lâm Đồ Quang bên trái đi tới.
Hắn muốn làm cái gì?
Truyện khác cùng thể loại
60 chương
27 chương
128 chương
2375 chương