Thuẫn kích
Chương 161 : Ngược đãi thất diệu
"Tất nhiên là giết người!"
Một đạo âm thanh bình bình đạm đạm truyền đến, làm cho mọi người xung quanh đều rùng mình, những lời này thậm chí không có hỗn loạn không có bất cứ tâm tình ba động, so với câu nói "ta ăn cơm" còn muốn bình thản hơn nhiều, bình thản làm cho người ta cảm thấy vô cùng không thích ứng, có thể xuất ra câu nói bình thản như vậy, thì phải là một người giết người như ma vô cùng tàn nhẫn, chính là người này căn bản không có để Paul, Ngự Diệp Thiên vào trong mắt, phảng phất như giết bọn hắn, cũng đơn giản giống như làm thịt một con gà vậy.
Trong Liên Bang có người nào dám ngang nhiên nói như thế với Thất Diệu không? Không có! Đây là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy. Mà hiện tại vô luận là Paul hay Ngự Diệp Thiên sắc mặt đều vô cùng khó coi, trong lòng vô cùng phức tạp, phẫn nộ có, khủng hoảng xa lạ cũng có. Nếu như là một người khác dám có dũng khí nói với bọn họ như vậy, tin tưởng rằng Paul đã sớm động thủ rồi, mà vừa nói lời này lại là Tang Thiên. Mới vừa rồi Tang Thiên cùng hơn mười cao thủ của câu lạc bộ Xích Viêm đối chiến, trước sau không tới một phút đồng hồ, hơn mười vị cao thủ đều bạo thể mà chết! Paul, Ngự Diệp Thiên hai người mặc dù đều kiêu ngạo tự đại, bọn họ đều có khả năng giết chết mười cao thủ đó của câu lạc bộ Xích Viêm, nhưng tuyệt đối không thể nhẹ nhàng như vậy được. Bọn họ không biết thực lực của Tang Thiên mạnh như thế nào, giờ phút này, bọn họ đều không đủ tự tin để cùng Tang Thiên đánh một trận.
"Tang Thiên."
Một tiếng quát vang lên, khi mọi người nhìn lại, thì nhìn thấy một hàng mười người từ bên phải đi tới, mấy người này mặc một bộ đồng phục đặc chế màu trắng, cổ áo, trước ngực, cổ tay áo đều có những hoa văn màu đỏ, trên cánh tay còn có dấu hiệu Thánh Đường.
Đi đầu là một người nữ nhân, nữ nhân này mặc một bộ võ phục màu trắng hồng, chân mang giày, tóc tết đuôi ngựa, bộ trang phục bó sát người là hiển lộ ra vóc người thướt tha hoàn mỹ của nàng, nàng đi nhanh tới, lộ ra tư thế oai hùng, khuôn mặt trắng noãn không có gì so sánh được, bên hông đeo một khẩu súng càng làm cho da đầu người khác tê dại.
Là nàng! Lam Mị bá tước.
Lam Mị bá tước vừa mới chạy tới đã nghe thấy câu nói "tự nhiên là giết người" kia của Tang Thiên, nội tâm không khỏi có chút rung động, hắn quả nhiên muốn động thủ, chậm rãi đi tới, nhìn thấy trên mặt đất có mấy cổ thi thể, không cần nghĩ, cơ hồ cũng dám khẳng định đây là do Tang Thiên làm, ngoại trừ hắn ta căn bản không có ai có lá gan như vậy.
Người điên! Thật sự là một người điên! Lam Mị biểu hiện ra bất động thanh sắc, nhưng trong lòng thì đang vô cùng kinh hãi.
"Có thể hay không dừng tay lại?"
Lam Mị không biết Tang Thiên có thể hay không nghe bản thân, nhưng nàng vẫn nói, bởi vì nàng rất rõ ràng nếu như hôm nay Tang Thiên đem hai gã Thất Diệu này giết chết, thì sẽ dẫn tới hậu quả đáng sợ như thế nào, đến lúc đó thì ngay cả nàng cũng bị cuốn vào trong đó, Lam Mị biết rõ với thân phận của nàng nếu như bị cuốn vào trận chấn động sắp phát sinh này, chắc chắn chết không có chỗ chôn, nàng không nghĩ, cũng không dám, cho nên chỉ có đến đây ngăn cản.
Tang Thiên không có trả lời, thận chí ngay cả nhìn nàng cũng không thèm liếc nhìn một cái.
"Tang tiên sinh." Ngự Diệp Thiên trong lòng đảm chiến, nhưng lúc này trên khuôn mặt anh tuấn lại lộ ra vẻ mỉm cười như gió xuân vậy:" Nếu như Tang tiên sinh thật muốn đánh một trận, vậy đợi sau này ta có thời gian tái chiến cũng không muộn, đến lúc đó Ngự Diệp Thiên ta chắc chắn sẽ phụng bồi." Vừa tận mắt nhìn thấy một màn vừa rồi, Ngự Diệp Thiên đã không còn ý nghĩ muôn cùng Tang Thiên đối chiến nữa, thật sự không dám nghĩ.
Tang Thiên từng bước đi tới nhãn thần nhìn chằm chằm Ngự Diệp Thiên đối diện, khóe miệng lộ ra một ý cười tà tà.
Không biết sao, nhìn thấy Tang Thiên từng bước tới gần, Ngự Diệp Thiên cảm giác được trong lòng vô cùng lo lắng, hắn cũng không dám ở lại đây thêm một chút nào nữa:" Cáo từ!" Dứt lời, thân hình hắn lúc này liền hóa thành một đạo hư ảnh, biến mất tại chỗ.
Nhìn thấy Ngự Diệp Thiên lợi dụng ẩn thân biến mất, Lam Mị bá tước rốt cục thở ra một hơi, nhưng mà, một hơi còn không có hoàn toàn thở ra, bởi vì nàng phát hiện thân ành của Tang Thiên cũng đột nhiên hoàn toàn biến mất, đang lúc nàng còn nghi hoặc, ba một tiếng, một người trống rỗng xuất hiện giữa không trung, chính là Ngự Diệp Thiên vừa mới biến mất, thân thể của Ngự Diệp Thiên hoàn toàn mất không chết từ trên không rơi xuống đất, ngã trên mặt đất, lăm trên mặt đất phát ra tiếng xích xích, lăn xa đến bảy tám thước, Ngự Diệp Thiên mới miễn cưỡng đứng dậy được.
Nhưng mà lại ôm lấy ngực, sắc mặt trắng bệch, thần sắc tràn ngập hoảng sợ.
Xảy ra chuyện gì?
Không người nào biết! Paul bên cạnh Lam Mị cũng không biết, nhưng bọn hắn dám khẳng định, nhất định là do Tang Thiên đánh Ngự Diệp Thiên đang ẩn thân xuống, mà chỉ trong nháy mắt, càng kinh khủng chính là, hình như Ngự Diệp Thiên còn bị thương?
Người này thực lực rốt cuộc cao bao nhiêu?
Paul không biết, hắn không có bản lãnh đem Ngự Diệp Thiên đang ẩn thân đánh rơi xuống, càng không thể trong chớp mắt làm cho Ngự Diệp Thiên bị thương, cái này đã hoàn toàn vượt qua phạm vi hiểu biết của hắn, cho đến lúc này, hắn mới thật sự ý thức được Tang Thiên đáng sợ như thế nào! Vù vù một thanh âm vang lên, thân ảnh của Tang Thiên lại xuất hiện tại chỗ cũ, giống như chưa từng biến mất vậy.
"Tang Thiên! Ngươi không nên khinh người quá đáng!"
Ngự Diệp Thiên hai chân mở ra, song chưởng duỗi thẳng, nắm chặt hai tay, ngửa mặt lên trời rống một tiếng. Quang mang màu trắng sửa quanh thân giống như liệt hỏa vậy điên cuồng thiêu đốt, vù vù vù vù vù! Từng đạo hư ảnh huyễn hóa ra, khoảng chùng năm đạo, đều trong hình thái ác ma dữ tợn.
Tang Thiên thần sắc nghiêm nghị, đứng trước mặt Ngự Diệp Thiên, lạnh lùng quát:" Hôm nay không chỉ muốn khi dể ngươi, mà còn muốn giết ngươi!"
Lời vừa nói ra, sắc mặt mọi người đều biến sắc! Chưa bao giờ từng gặp qua người thanh niên nào kiêu ngạo như vậy?
Không có! Tuyệt đối không có! Có dũng khí nói thẳng đánh chết Thất Diệu, cái này...cái này hoàn toàn nằm ngoài phạm vi hiểu biết của mọi người, lối suy nghĩ của bọn họ giờ phút này hòan toàn bị đông cứng lại, trong đầu chỉ quan quẩn suy nghĩ hắn muốn giết Thất Diệu. Khi Tô Hàm nghe được lời này cũng bị hù dọa một trận choáng váng, các học viên có lẽ không biết hậu quả khi giết Thất Diệu, nhưng Tô Hàm vô cùng rõ ràng, vốn nàng tưởng rằng Tang Thiên cho dù ra tay, cũng chỉ là đánh bại Thất Diệu mà thôi, nàng tuyệt đối không nghĩ tới Tang Thiên dám nói thẳng ra muốn giết Thất Diệu, hắn là đang nói giỡn hay sao? Nghĩ đến những hành động điên cuồng lúc trứơc của Tang Thiên, Tô Hàm sắc mặt trắng bệch, lập tức tiến lên.
"Tang- Thiên! Không nên!"
"Tang Thiên!" Cùng lúc đó, Lam Mị bá tước cũng la lên.
Nhưng mà, Tang Thiên làm như không nghe thấy, cũng không thấy hắn có động tác gì, thân ảnh đột nhiên biến mất tại chỗ, khi xuất hiện thì cánh tay đã đưa tới trước mặt Ngự Diệp Thiên.
Hoa! Ngự Diệp Thiên cùng năm đạo hư ảnh cùng nhau vây công Tang Thiên, quanh thân hắn bạch quang như liệt hỏa vậy điên cuồng thiêu đốt, quanh thân nhiệt độ dĩ nhiên tăng lên cực nhanh, thiêu đốt một phương, khoảng cách ngoài mười thước các học viên cũng không thể chịu được loại nhiệt độ này, liên tục lùi về phía sau.
Hưu hưu hưu! Ngự Diệp Thiên mỗi một chiêu thức xuất ra đều phát ra tiếng gió rít, loại âm thanh này đại biểu cho thực lực cấp 7 đỉnh phong.
Tang Thiên thì ngược lại, một quyền là một quyền một cước là một cước, quyền rất bình thường, cước cũng rất bình thường, chiêu thức công kích lại càng không thể bình thường hơn, những người khác không thể hiểu, tại sao những chiêu thức bình thường như thế có thể ngăn cản công kích cấp 7 đỉnh phong của Ngự Diệp Thiên.
Nhưng mà, Ngự Diệp Thiên thì lại rơi vào trong vô tận sợ hãi, bởi vì hắn hoàn toàn thấy không rõ đối phương ra tay như thế nào, đúng vậy! Hoàn toàn thấy không rõ, ngay cả tàn ảnh cũng không có, chỉ có thể cảm giác được những bộ vị trên cơ thể không ngừng truyền đến những cơn đau đớn kịch liệt.
Phốc! Thân thể của Ngự Diệp Thiên đột nhiên cong lại, cuối cùng không chịu nổi nữa, oa một tiếng miệng phun máu tươi, mọi người căn bản không biết chuyện gì xảy ra, mà lúc này, áo phía sau lưng Ngự Diệp Thiên trong nháy mắt bị nghiền nát, bịch một tiếng, một đoàn huyết vụ quỷ dị từ phía sau lưng hắn phun ra.
Đứng ở cách đó không xa Paul nhìn chằm chằm hai người đang đánh nhau trong sân, hắn cũng không thấy rõ Tang Thiên ra tay như thế nào, chỉ có thể nhìn đến Ngự Diệp Thiên không ngừng bị thương, không ngừng hộc máu.
Hoàn toàn không thể giải thích.
Năm ngón tay phía sau lưng Paul mặc dù vẫn đàn tấu trên không như trước, nhưng lại run rẩy, hít vào một hơi thật sâu, bất chấp tất cả, thừa dịp Tang Thiên cùng Ngự Diệp Thiên đối chiến, lập tức thi triển ần thân biến mất.
Cái tên Thất Diệu tất nhiên là trọng yếu, nhưng mà có được mạng để mà hưởng dụng mới là quan trọng, đây là một đạo lý đơn giản, từ khi Paul năm tuổi hắn đã biết.
Đáng tiếc! Hắn gặp phải là Tang Thiên.
Tang Thiên đã muốn giết người, ai cũng không thể trốn được.
Chỉ thấy Tang Thiên đá ra một cước, bịch một tiếng, trực tiếp đá vào cổ Ngự Diệp Thiên, phát ra âm thanh ca ca xé gió, vốn thân thể của Ngự Diệp Thiên đang cong lại bị Tang Thiên đá trúng một cước, cả người không thể khống chế liền bị xoay vòng chín mươi độ, đầu hướng xuống mặt đất rơi xuống.
Tang Thiên vung tay lên, cánh tay khẽ vuốt vào giữa không trung, bàn tay chậm rãi trôi, đột nhiên kéo một cái.
Xuy lạp xuy lạp! Ở giữa không trung phát ra âm thanh chói tai cực kỳ khó nghe, trong giây lát, giữa không trung đột nhiên xuất hiện một người, chính là Paul.
Cả người của Paul bị kéo nhanh tới, hoàn tòan rơi vào trong kinh hãi Paul căn bản không biết chuyện gì xảy ra, khi hắn kịp phản ứng lại, thì chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng mạnh mẽ đang không ngừng hút lấy hắn.
Ba! Tay trái của Tang Thiên dán vào phía sau lưng Paul, đánh ra một chưởng, thân hình Paul giống như con diều dứt dây vậy bị đánh bay thẳng ra, bị đánh bay tới hơn mười thước, lúc này mới đứng dậy được, từ phía sau lưng truyền đến những trận đau đớn đứt ruột đứt gan.
" A!!!"
Paul nằm sấp trên mặt đất, ngẩng đầu lên, phẫn nộ gầm rú, diện mục dữ tợn, hai mắt đỏ đậm, hình xăm ngón tay bên má phải phát ra lục quang yêu dị, cố gắng đứng dậy, phía sau lưng truyền đến những cơn đau đớn kịch liệt, làm cho âm thanh gầm rú của Paul càng thêm thê thảm, quần áo trên người không gió mà tự lay động, áo khoác màu vàng lại càng không ngừng lay động, vù một tiếng, cả người Paul đột nhiên nhảy lên trên không, quanh thân lục quang bắn ra, song chưởng mở rộng, mười ngón tay nhanh chóng hư không đàn tấu, giống như bàn tay của ác ma vậy, đầu ngọn tay phát ra những tia sáng mảnh dẹt.
"Chư bàn quỷ thủ!" Trong hư không, phát ra những âm thanh sắc bén như tiếng quỷ khóc vậy, quanh thân lại càng xuất hiện vô số ngón tay xanh biếc, ngón tay nào cũng điên cuồng đàn tấu, xuất hiện, càng ngày càng nhiều, chi chít rất là quỷ dị, càng kinh khủng chính là không khí xung quanh phảng phất như đông cứng lại, bắt đầu trở nên âm u mờ mịt.
Cùng lúc đó, một âm thanh truyền đếm.
"Ngu! Ảnh! Huyễn! Hóa!"
Chỉ thấy một chỗ khác trong không trung, Ngự Diệp Thiên cả người đầy máu hai tay mở rộng, quang mang màu trắng sữa quanh thân như những mũi băng nhọn vậy điên cuồng vặn vẹo, vù! Một đạo hư ảnh từ trong thân thể hắn bay ra, lần này không phải trường thương kỵ sĩ, cũng không phải ác ma dữ tợn, mà chính là hư ảnh của Ngự Diệp Thiên, một đạo hư ảnh bay ra, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, mặt đất tòan là sương lạnh, vù! Lại một đạo hư ảnh bay ra, ánh mặt trời lần nữa chiếu khắp, dưới mặt đất sương đã ngưng thành băng, mỗi một đạo hư ảnh bay ra, dưới ánh mặt trời chiếu vào, liền bị tan chảy xuống mặt đất, rồi sau đó lại lạnh như băng.
Truyện khác cùng thể loại
60 chương
27 chương
128 chương
2375 chương