Thuẫn kích
Chương 159 : Sau trận chấn động
Thánh Đường, phân đường Vị Ương.
Nội thất bên trong rất xa hoa, Lam Mị bá tước đang mặc một bộ váy dài dạ hội màu tím, hai mắt nhắm lại nằm ngửa trên ghế, trên trán lộ ra một chút vẻ u sầu lo lắng, trước mặt trên bàn là thông tin mới nhất vừa mới chuyển tới.
Từ sau khi biết được tin tức Ngự Diệp Thiên, Paul cùng với đám người Bạch Viêm muốn đến Học viện quân sự Phương Đông tìm Tang Thiên tiến hành trao đồi thể thuật, Lam Mị đã cảm giác được chuyện này đã hoàn toàn thoát ly khỏi phạm vi năng lực của bản thân, nói cách khác Lam Mị bá tước đã không có cách nào nhúng tay vào chuyện này.
Nàng rất thích Tang Thiên, muốn dùng bản thân để chinh phục hắn.
Nhưng khi nàng chính mắt nhìn thấy Tang Thiên ra tay giết người tại trang viên Thiên Nhãn, thì nàng đã cảm giác được nam nhân này căn bản không thể chinh phục, sau khi biết được tin tức Tang Thiên còn sống rời đi trang viên Thiên Nhãn, nàng đã hoàn toàn rõ ràng nam nhân thần bí này vô cùng cường đại.
Tin tức máy liên lạc trên bàn một lần nữa truyền tin đến, Tang Thiên đã xuất hiện tại Học viện quân sự Phương Đông.
Cái này nói rõ. Tang Thiên muốn cùng với người trong Liên Bang Thất Diệu tiến hành chạm mặt.
Nếu như chỉ là chạm mặt đơn giản thì không có làm cho Lam Mị rơi vào hoảng loạn như vậy.
Từ mấy ngày trước, ngay tại chỗ đánh chết chiến sĩ của Thánh Đường, rồi sau đó còn tại trang viên Thiên Nhãn đánh chết thuộc hạ của Paul, hơn nữa nàng còn biết vào lúc giữa trưa Hắc Viêm một trong nhất Xích nhất Viêm của câu lạc bộ Xích Viêm đã chết tại nhà của Tùng Vân tại Đông Hải, mà người giết hắn chính là Tang Thiên.
Nàng không thể tưởng tượng rốt cuộc lá gan của Tang Thiên lớn đến cở nào.
Nàng không biết nếu như Tang Thiên cùng Paul, Ngự Diệp Thiên lần này chạm mặt nhau hậu quả sẽ như thế nào. Nàng cũng không biết thực lực của Tang Thiên mạnh đến cở nào. Nhưng ngay lúc này ở sâu bên trong nội tâm nàng đang tràn ngập lo lắng.
Đích đích đích.
Lại có tin tức truyền đến.
Đang nhắm mắt nằm ngửa trên ghế, thân thể mềm mại của Lam Mị có chút run lên, hít vào một hơi thật sâu, mở hai mắt ra. Nhìn vào tin tức vừa mới truyền đến chỉ có năm chữ.
Tang Thiên đã động thủ.
Ầm.
Giờ khắc này Lam Mị chỉ cảm thấy trong đầu nổ ầm lên, cả người lại càng không thể chống đỡ mà ngã trên ghế.
Sắc mặt có chút tái nhợt, hô hấp dồn dập, ánh mắt vô cùng hỗn loạn.
"Oh! Tang Thiên đã động thủ, hắn có giết Paul cùng với Ngự Diệp Thiên không, có thể hay không."
Giống như đang tự nói, lại giống như đang tự hỏi vậy, vì nàng không biêt đáp án và cũng không muốn biết, bởi vì nàng biết rõ, nếu như Tang Thiên giết chết Ngự Diệp Thiên cùng Paul, thì sẽ tạo nên một cơn chấn động lớn chưa từng có trong lịch sử, sẽ làm cho trật tự câu lạc bộ hoàn tòan bị sụp đổ, thậm chí ngay cả Thánh Đường, sáu bộ thần bí, chính phủ Liên Bang và ngay cả trật tự thế giới ngầm cũng sẽ bị một trận chấn động kinh khủng.
Tang Thiên rốt cuộc có như thế nào thân phận. Hắn rốt cuộc muốn làm cái gì.
Hắn thật sự sẽ động thủ sao.
Hắn chẳng lẽ không biết Liên Bang Thất Diệu đại biểu cho cái gì sao. Hắn chẳng lẽ không biết sao?
Lam Mị bá tước quả thật sắp điên mất rồi, nàng không biết tại sao mình lại lo lắng cho Tang Thiên như vậy, đột nhiên, nàng có một loại cảm giác khủng hoảng sợ hãi, phải liên tục hít vào mấy hơi thật sâu, mới có thể làm cho nội tâm bình tĩnh một chút, lúc này nàng mới chậm rãi mở miệng.
"Tập hợp đi tới Học viện quân sự Phương Đông."
Bộ an toàn số hai trong Liên Bang là một cơ cấu quản lý trị an lớn nhất Liên bang, tất cả các cơ cấu trị an trong thành thị đều được gọi là ôn thần bộ đội. Ngay lúc này, trong phòng làm việc của bộ trưởng chỉ huy, một lão giả mặc một bộ đồng phục của bộ an toàn đang ngồi ngay ngắn trên ghế, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào màn hình thông tin trên bàn, vừa có một tin tức mới nhất từ cấp dưới truyển đến, tin tức này làm cho khóe miệng của lão giả này có chút run rẫy, nhịn không được lấy từ trong túi quần một bao thuốc, lấy ra một điều, cầm trên tay run rẩy cố gắng đốt lên. Miễn cưỡng hít vào một hơi thật sâu, mới có thể làm cho nội tâm đang khẩn trương bình tĩnh lại một chút, chậm rãi phun ra một làn khói.
Là ai, là chuyện gì mà có thể làm cho vị ôn thần thống lĩnh của bộ an toàn số 2 Bạch Hoành Lâm khẩn trương như thế. Thâm chí phải hút thuốc mới có thể làm cho tâm tình tạm thời bình tĩnh lại.
Hung hăng kéo một hơi, Bạch Hoành Lâm lúc này mới thấp giọng nói:" Lão nhân gia hắn lần này thật sự muốn chơi lớn àh, nhưng mà tai họa cũng rất lớn."
Sau khi biết được chuyện của Tang Thiên ở phân bộ Vị Ương của câu lạc bộ Xích Viêm, Bạch Hoành Lâm đã từng hỏi Tang Thiên nguyên do, nhưng Tang Thiên chỉ trả lời là. Mình đi xem một người bạn.
Xem bạn. Làm sao có thể...
Không biết, cho nên Bạch Hoành Lâm mới liên tục dò xét tìm hiểu hướng đi mới nhất của Tang Thiên.
Khi biết được Ngự Diệp Thiên cùng Paul muốn đến Học viện quân sự Phương Đông tìm Tang Thiên, Bạch Hoành Lâm bắt đầu lo lắng, hắn không hiểu rõ lắm về Tang Thiên, nhưng hắn tuyệt đối dám khẳng định, chính là một khi lão nhân gia hắn tức giận, vậy tuyệt đối sẽ không thèm quan tâm bất cứ quy tắc gì.
Nghĩ đến việc Ngự Diệp Thiên, Paul Liên Bang Thất Diệu nếu như bị lão nhân gia hắn giết chết.
Vậy***, quả thật là một trận chấn động.
Hơn nữa loại chấn động này còn liên quan đến nhiều phạm vi thế lực khác như trật tự câu lạc bộ, trật tự thế giới ngầm, thậm chí ngay cả chính phủ Liên Bang cũng loạn lên.
Càng nghĩ đến, cả người Bạch Hoành Lâm càng kịch liệt rung động, hắn không biết có phải là bản thân kích động quá hay không mà cơ thể không ngừng run rẩy như thế. Đột nhiên Bạch Hoành Lâm đứng dậy, đập mạnh lên bàn một cái, hét lớn:" Mẹ kiếp!" Vừa dứt lời âm thanh xuy xuy xuy vang lên. Đồng phục của Bạch Hoành Lâm không gió mà tự động bay, một cỗ khí thế bàng bạc uy nghiêm từ trong cơ thể phát ra, mà lúc này bàn làm việc đã bị Bạch Hoành Lâm đánh nát, trong phòng làm việc nhất thời một mảnh lộn xộn.
Câu lạc bộ Thiên Đế! Câu lạc bộ này từ một trăm năm trước đã nhòm ngó vị trí mười đại câu lạc bộ Liên Bang, nhưng từ sau khi cam chịu nằm dưới mười đại câu lạc bộ liên bang, vẫn chưa từng có hành động gì oanh oanh liệt liệt, làm cho người ta ấn tượng chính là loại hình làm đến đâu chắc đến đấy này.
Câu lạc bộ Thiên Đế, trong một căn phòng u ám.
Một người trung niên đang ngồi trên ghế có chút cúi đầu chống cằm suy tư, trong căn phòng này thật sự rất tối nên không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt hành, một hồi lâu, giọng nói khàn khàn có chút ôn hòa của hắn mới vang lên.
"Vũ Mâu lập tức thông tri cho Diệp Thiên, cho nó nhanh chóng quan trở về."
Ngồi phía dưới ghế salon là một vị nam tử di nhẹ một tiếng hỏi:" Vương Tọa, câu lạc bộ Thiên Đế cúng ta đã chuẩn bị suốt một trăm năm, chính là để chờ cơ hội ngày hôm này, câu lạc bộ Thiên Đế chúng ta đã sắp xếp chuẩn bị xong, ngài không phải nói trước tiên cho Diệp Thiên mượn chuyện lần này của câu lạc bộ Xích Viêm mà tạo ra cơ hội sao?"
"Đúng vậy." Giọng nói khàn khàn lại có chút ôn hòa một lần nữa vang lên.
"Bất quá, ta vừa mới nhận được tin tức, thế lực phía sau câu lạc bộ Xích Viêm, đã bắt đầu bí mật tập trung. Ta mặc dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng có thể tuyệt đối dám khẳng định là có liên quan đến người thanh niên họ Tang kia.
"Oh! Nói như vậy, để cho tôi gọi Diệp Thiên trở về chính là..."
"Đi đi, hy vọng vẫn còn kịp, câu lạc bộ Thiên Đế chúng ta đã im lặng rất lâu, nhưng ta cũng không hy vọng mới vừa chuẩn bị ra tay liền mắc sai lầm, thôi thì tìm cơ hội khác ra tay vậy."
Ngay lúc này.
Học viện quân sự Phương Đông, văn phòng hiệu trưởng.
Cánh cửa văn phòng phó hiệu trưởng đã rất lâu rồi chưa được mở ra, ngày hôm nay vị viện trưởng Mộ lão ngẫu nhiên đến đây nên cánh cửa này mới có thể mở ra.
Trong phòng làm việc của hiệu trường, một lão giả đang đứng trong góc cửa số nhìn xuyên quan rèm cửa nhìn xuống sân trường.
Lão giả đầu đầy tóc bạc, vốn nét mặt già nua rất hòa ai dễ gần, nhưng lúc này lại đầy khẩn trương, ngay cả trên trán mồ hôi cũng liên tục chảy xuống, Mộ Viễn Sơn nhịn không được rùng mình một cái, thấp giọng nói:" Lão nhân gia hắn lần này thật sự muốn cho nổ qua bom này sao, hơn nữa đây không phải là một quả bom bình thường." Nghĩ đến hậu quả một khi quả bom này bùng nổ, nội tâm của Mộ Viễn Sơn liền kịch liệt dao động.
Đích đích đích
Âm thanh máy liên lạc vang lên, làm cho Mộ Viễn Sơn đang suy nghĩ giật mình một cái.
"Bạch Hoành Lâm, ngươi đang làm gì đó?"
Trước kia Mộ Viễn Sơn cùng Bạch Hoành Lâm cũng không có quen biết, nhiều lắm cũng chỉ nghe qua tên của 2 bên mà thôi. Bất quá sau chuyện của Charles, hai người liền trở thành một đôi bạn thân.
"Mộ Viễn Sơn ngươi đang ở đâu?" Không biết sao giọng nói của Bạch Hoành Lâm có chút run rẩy.
"Ta đang ngồi ở Học Viện, chờ lão nhân gia hắn có nổ quả bom này, Bạch Hoành Lâm, lão nhân gia hắn lần này cho nổ quả bom này ngươi có kích động không?"
"Có thể không kích động sao? Lão nhân gia hắn cho nổ quả bom này, vậy***, ngài có chỉ thị gì không?"
"Không có, ta cũng đang muốn hỏi ngươi đây, cho nên ta chỉ có thể ngồi chờ ở chỗ này, Bạch Hoành Lâm ngươi đang ở đâu đó, sao ta nghe thấy có chút không hôp. Âm thanh gì vậy?"
"Ta đang mang theo người tới."
"Cái gì!!" Mộ Viễn Sơn kinh hãi:" Ngươi mang theo người tới đây làm gì? Đây là chỉ thị của lạo nhân gia sao?"
"Không phải? Thật sự là nhàn hạ quá lâu rồi, cho nên lần này vô luận như thế nào ta cũng muốn chơi cùng với lão nhân gia hắn, ngẫm lại cũng thật sảng khoái, Mộ Viễn Sơn ngươi ở Học Viện chờ ta một lát, lần này ta dùng đĩa bay võ trang của tổng bộ bay tới, nên có thể lập tức tới ngay."
"Ta kháo!"
Tắt đứt liên lạc, môi của Mộ Viễn Sơn có chút khô khốc, hắn thật sự có chút quá kích động đến nói không được, đúng lúc này, máy liên lạc một lần nữa vang lên, là một dãy số xa lạ.
Điều này làm cho Mộ Viễn Sơn rất là nghi hoặc, số liên lạc này của hắn ngoại trừ một số lão bằng hữu thì hình chưa không có người nào biết, sao lần này lại có một dãy số xa lạ này.
Suy nghĩ một chút liền nhận liên lạc.
"Xin hỏi, có phải là Mộ Viễn Sơn tiên sinh không?"
Uh. Cách xưng hô rất là cổ quái, từ âm thanh của đối phương Mộ Viễn Sơn có thể đoán ta tuổi của người này so với mình không khác biệt lắm.
"Ngài là..."
"Oh! Xin lỗi đã quấy rầy ngài, ta là Trữ Đào trang viên Thiên Nhãn."
Trang viên Thiên Nhãn, Trữ đào.
Cái tên Thiên Nhãn, Mộ Viễn Sơn như thế nào có thể không biết, hơn nữa hắn cũng đã từng mấy lần đến trang viên Thiên Nhãn mua tin tức tình báo, khi nghe cái tên tranh chủ trang viên Thiên Nhãn, thì cũng hiểu ra sao lại có người lạ có số này, hóa ta là người trong Thiên Nhãn.
"Nguyên lai là Trữ trang chủ không biết gọi cho ta có chuyện gì không?"
"Oh! Chuyện là như thế này, tôi có thể đến Học viện quân sự Phương Đông nói chuyện với ngài được không. Ách! Chuyện này là có liên quan đến Tang tiên sinh. Ách! Thật sự xin lỗi hiện tại tâm tình tôi có chút khẩn trương. Xin chờ tôi một chút."
Mộ Viễn Sơn rất là nghi hoặc nghe thấy âm thành từ bên kia truyền đến hai tiếng hít vào thật sâu, không biết là đang hít thở hay là đang hút thuốc.
"Chuyện là như thế này, ta... Chúng ta có thể gặp mặt hay không. Hiện tại tôi có chút khẩn trưởng."
Truyện khác cùng thể loại
60 chương
27 chương
128 chương
2375 chương