Thuẫn kích
Chương 125 : Hung thần ác sát
Ngã trên mặt đất, cả người lạnh run, sắc mặt khủng hoảng, mọi người đều lờ mờ, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nữ nhân quái dị cũng vô cùng kinh ngạc, nhìn chằm chằm Vân Trung Khiếu, lạnh lùng quát: “Vân Trung Khiếu, ngươi đang làm gì vậy?”
Vân Trung Khiếu ngã trên mặt đất thở hổn hển, khóe miệng không ngừng co giật, hắn không thể xác định người thanh niên đối diện có phải người năm đó không, hắn cũng không dám đi xác định, nếu là thật, vậy thì….
Vân Trung Khiếu không dám nghĩ tiếp, nỗi sợ hãi sâu kín thật sự hoàn toàn bao phủ hắn, khiến hắn miệng khô lưỡi khan, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của thanh niên kia, hắn chỉ cảm thấy trời đất xoay chuyển.
“Vân Trung Khiếu”
Tang Thiên sắc mặt không thay đổi, lạnh lùng quát thẳng tên Vân Trung Khiếu.
Bị một tiếng quát, làm cho điều Vân Trung Liệu dự đoán càng thêm chính xác, sự sợ hãi sâu thẳm hoàn toàn vây lấy hắn, giống như rơi xuống vực sâu của địa ngục, ngay cả linh hồn cũng bị ác ma không ngừng chà đạp.
Mọi người ở đó trừ Bạch Hoành Lâm ra không ai biết Vân Trung Khiếu vì sao đột nhiên lại trở thành thế này, hắn dường như rất sợ người thanh niên kia. Trước hết không nói Bạch Hoành Lâm gọi hắn là Phạt chủ là thật hay giả, cho dù hắn thật sự là Phạt chủ, Vân Trung Khiếu này cũng là nhị trưởng lão trong Thiên Phạt, hoàn toàn không cần phải sợ hãi như vậy.
Lúc đó, bầu không khí trong đại sảnh đều giống như đọng lại, áp lực vô cùng nặng nề mà hơi thở khổng lồ kéo tới trong lòng mọi người, đè nặng làm cho bọn họ không thở nổi, sắc mặt toàn bộ một màu tái nhợt không chịu nổi, ngay cả Bạch Hoành Lâm cũng vậy, mặc dù ngồi trên ghế, nhưng trong lòng lại có cảm giác bị một ngọn núi lớn đè nặng lên.
Trong lòng nữ nhân quái dị kia hoảng sợ không ngừng, nàng không thể tưởng tượng khí thế của người thanh niên này lại khổng lồ như vậy, khổng lồ tới mức thậm chí nhất cử nhất động có thể ảnh hưởng tới không gian xung quanh, nàng mặc dù có thể tự do hít thở, nhưng toàn thân lại vô cùng nặng nề.
Người thanh niên này rốt cuộc là ai?
Vân Trung Khiếu sao đột nhiên lại biến thành như vậy?
Tiết Thiên Diệp ngồi bên Tang Thiên có thể cảm nhận thấy từ người Tang Thiên toát lên khí thế còn cường hãn hơn so với hồng thủy, so với mãnh thú. Sức chiến đấu của nàng tới cấp bảy, mặc dù không phải thực sự lên tới đỉnh cấp bảy, nhưng cường độ cơ thể không phải người bình thường có thể so sánh được, mà nàng hiện giờ ngay cả đầu cũng không nâng lên nổi, nàng thậm chí có thể cảm thấy linh hồn mình cũng đang lạnh run, sợ hãi, giống như rơi vào bế tắc vô tận.
Khí thế của một người sao lại có thể mạnh mẽ đến vậy?
Trong ấn tượng của Tiết Thiên Diệp, khí thế của ông nội Tiết Đông Vệ đã là khổng lồ, người bình thường trước mắt lão nhân gia nhà nàng ngay cả đứng cũng đứng không vững, nhưng vẫn chưa đến nỗi làm cho từ linh hồn tới thể xác nàng đều cảm thấy sợ hãi, còn khí thế của Tang Thiên lại vô cùng lớn mạnh hơn nữa lại vô cùng áp lực, dường như trong giờ khắc ấy hắn chính là trời, hắn chính là thần.
Tang Thiên rốt cuộc có thân phận thế nào?
Tiết Thiên Diệp thật sự rất muốn biết, rất muốn.
“Ngươi chắc còn nhớ những lời ta đã nói?”
Giọng Tang Thiên thản nhiên lạnh lùng truyền tới, giống như ma âm tới từ viễn cổ, không hề inh tai nhức óc, nhưng lại làm cho mọi người đều cảm thấy cảm giác không thể thở được.
Là hắn!
Chắc chắn là hắn!
Ngay lúc này, Vân Trung Khiếu đã dám khẳng định một trăm phần trăm người thanh niên kia chính là người năm đó, hắn không biết người đó tại sao vẫn chưa chết, tại sao lại vẫn còn trẻ thế này, những việc này hiện giờ đối với hắn không quan trọng, quan trọng là hắn cảm thấy tử thần đã tới.
“Ta, ta đã sai rồi, ngài tha cho ta, tha mạng cho ta.”
Sự khủng khiếp của người kia, Vân Trung Khiếu cũng không rõ, nhưng sáu nhà võ huân liên bang năm đó uy phong biết bao, biết bao cao thủ, nhưng trước mặt người này hoàn toàn không có sức đánh trả, trong một đêm đã bị chém giết vô số.
Lúc Tang Thiên đứng dậy, một khí thế càng thêm mạnh mẽ trong nháy mắt cuốn cả đại sảnh, rất nhiều tiểu chấp sự thực lực hơi yếu toàn bộ bộp bộp bộp ngã trên mặt đất, các đại chấp sự còn lại cũng đều cắn răng, kiên trì, cơ thể lại như lung lay sắp đổ.
Tang Thiên lúc này đúng như một ma thần đến từ địa phủ, rất nhiều điểu quang giống như giao long lưu chuyển quấn quanh người hắn.
“Tha cho ta đi, tha cho ta đi, lần sau ta không dám nữa…”
Thấy Tang Thiên bước tới, khuôn mặt Vân Trung Khiếu hoàn toàn vặn vẹo dữ tợn, hắn muốn phản kháng, ý niệm vừa dâng lên trong đầu, lập tức bị sự sợ hãi bao phủ trong lòng hắn nuốt chửng.
“Lúc ngươi muốn cải tạo thành lam huyết đã có thể nghĩ tới kết quả ngày hôm nay!”
Tang Thiên ngẩng đầu, năm ngón tay thành trảo giữ chặt đầu Vân Trung Khiếu.” Không!” Bịch một tiếng vang lên, cả người Vân Trung Khiếu hoàn toàn rách nát, thân thể hoàn toàn bị phá tung thành bột phấn, ngay cả cặn bã cũng không sót lại, trào lên một vũng máu màu lam, mùi máu tươi trong nháy mắt tràn ngập cả đại sảnh.
Mọi người ở đây, hoặc là trưởng lão của Thiên Phạt, hoặc là đại chấp pháp, tiểu chấp pháp, có thể nói trong hiện thực đều có sức ảnh hưởng, bạo lực nhất định. Bọn họ đã nhìn thành quen, nhưng nào đã từng gặp qua cảnh máu tanh thế này, Vân Trung Khiếu bạo thể mà chết, đến cặn bã cũng không còn.
Đây đã không còn là bạo lực, không là máu tanh, mà là tồn tại sự sợ hãi
Vù vù vù!
Thấy Vân Trung Khiếu bạo thể như vậy, ba vị đại chấp pháp bên cạnh Vân Trung Khiếu không dám lưu lại nửa phút, dốc sức toàn thân bay ra muốn chạy trốn, nữ nhân quái dị kia cũng như vậy. Hôm nay vốn muốn cướp giật Thiên Phạt giới của Tuyết Yêu để lại, nhưng không ngờ giữa lúc đó lại đột nhiên xuất hiện một thanh niên đáng sợ như vậy. Một chiêu giết chết đại chấp pháp, có lẽ nữ nhân quái dị còn có thể miễn cưỡng đối phó được. Nhưng khí thế khổng lồ như vậy khiến người ta không thở nổi, nữ nhân quái dị hoàn toàn không thể tưởng tượng được, người thanh niên này rốt cuộc mạnh tới mức nào.
Vù một tiếng, nàng ta cùng bay nhanh rút lui
Một chữ tử phun ra, giống như tiếng mãnh hổ gào rống xuyên qua, mọi người trong đại sảnh vừa mới phản ứng, tiếng hổ gầm trong truyền thuyết kéo tới chỉ thấy đầu hôn mê, lập tức, ba tiếng bịch vang lên.
Lại thấy ba vị đại chấp sự đã chạy trốn tới cửa đại sảnh trong nháy mắt bạo thể mà chết, máu thịt bay tứ tung, đến cả kêu một tiếng cũng không kịp.
Oai hổ gầm, trực tiếp bạo thể.
Oai hổ gầm là một trong bốn đại âm vực công kích, mọi người không phải là chưa từng thấy, cũng không phải là chưa nghe nói, oai hổ gầm mặc dù lợi hại, nhưng cũng chỉ có thể gây chấn thương cho người bình thường mà thôi, đối với các cao thủ, cũng chỉ là cảm thấy lỗ tai ù ù, đầu óc hôn mê, nhưng từ lúc nào thấy oai hổ gầm lại trực tiếp khiến cho ba vị đại chấp sự bạo thể mà chết.
Đây vẫn là oai hổ gầm sao?
Đây chính là oai hổ gầm do một thanh niên thi triển sao?
Phốc
Nữ nhân quái dị nhảy lên cao, trên không trung oa lên một tiếng, miệng phun lam huyết, từ trong không trung rơi xuống dưới, lúc này nàng ta đã không dám đi kiểm tra thực lực của thanh niên kia, chỉ có một ý nghĩ, đó là chạy trốn, càng nhanh càng tốt.
Không kịp lau máu ở khóe miệng, lập tức thi triển bí kỹ tiềm ẩn, quanh người như ẩn như hiện. Người của Xích Viêm hay họ Lam ta mặc kệ, dám nhúng tay vào việc của Thiên Phạt, vậy thì chỉ có chết.
Bịch
Cơ thể nữ nhân quái dị vốn đã lúc ẩn lúc hiện, bị Tang Thiên quát một tiếng, cơ thể nữ nhân quái dị một trận sáng động, từ trong vô hình thoát ra ngoài, không ngừng lùi sau, oa một chút, miệng lại phun lam huyết.
Tang Thiên không biết lúc nào đã xuất hiện ở cửa đại sảnh, hắn mặc một bộ đồ màu đen chắp tay đứng, hung quang quanh người như giao long lưu chuyển xung quanh, trên mặt lạnh lùng bình thản vô cùng, đôi mắt sâu thẳm không còn bình tĩnh, hung quang điên cuồng trào lên.
Khí thế chờ đợi này, hoàn toàn thông thiên triệt địa.
Tiết Thiên Diệp mềm nhũn trên ghế nhìn bóng sau lưng Tang Thiên, trong hai mắt lộ vẻ phức tạp, có khiếp sợ, không dám tin nhiều cao thủ như vậy… mà cũng lại không thể che giấu sự si mê trong sâu thẳm đôi mắt.
Bên ngoài, nữ nhân quái dị bị đánh vào ngực, trong lòng vô cùng hoảng sợ, trong con ngươi cũng có sự sợ hãi.
“Ngươi rốt cuộc là ai?”
Nữ nhân quái dị thở hổn hển, quanh thân bao quanh lam quang, âm binh trở nên sắc bén, nàng ta không dám động thủ, nếu tiềm ẩn bị hiểu rõ, nàng duy nhất chỉ còn cách chạy trốn, vù một tiếng, cơ thể nàng lại bay lên không trung.
“Lăn xuống cho ta!”.
Giọng Tang Thiên rất bình thản, nhưng trong không trung lại đột ngột vang lên một hồi sấm sét, bốp một tiếng, nữ nhân quái dị kia hét lên chói tai, cơ thể lại lần nữa rơi xuống mặt đất.
“Ta vâng mệnh Xích Viêm Thiên sát đại công, ngươi dám cản ta?”
Thiên sát đại công của Câu lạc bộ Xích Viêm, một nhân vật tàn ác trong truyền thuyết, cái tên này trong liên bang mặc dù danh tiếng không lớn, nhưng trong trật tự ngầm lại vang dội, Tây Thiên Phạt cũng thuộc một tổ chức trật tự ngầm, cái tên Thiên sát đại công, tất nhiên đã nghe nói
“Thiên sát đại công?” Tang Thiên đạp bước lớn, lạnh lùng cười dài: “Đừng nói Thiên Sát đại công của Xích Viêm các ngươi, cho dù Vương Tọa có đến, gặp lão tử ta cũng phải gọi một tiếng ông.”
Mọi người chỉ cảm thấy da đầu tê dại, Vương Tọa của một trong mười câu lạc bộ lớn của liên bang không phải là uy chấn ồn ào một phương đó sao? Vậy mà thanh niên này lại,….lại dám… trời ơi, hắn rốt cuộc là ai?
“Ngươi,….coi thường người quá đáng”
Nữ nhân quái dị rít dài gay gắt, nhảy lên không trung, tứ chi kéo dài, ánh sáng màu xanh quang người điên cuồng bốc lên, tóc dài mặc ý bay lên từng sợi thẳng đứng lên, chỉ trong khoảnh khắc nữ nhân quái dị biến thành một quái vật màu xanh, giống như con nhện nằm sấp trên mặt đất, khuôn mặt màu lam yêu dị, trên khuôn mặt bò đầy đường vân nhện, thoạt nhìn vô cùng dữ tợn
“Tê tê tê tê!”
Nữ nhân quái dị giơ đầu lâu, phát ra tiếng tê tê, “Đó là ngươi tìm cái chết!” kêu lên một tiếng, nữ nhân quái dị liền nằm xuống đất.
“Ngươi rốt cuộc cũng chịu nổ ra oai Lam huyết?”
Tang Thiên chờ chính là lúc nàng bùng nổ oai Lam huyết. Hắn muốn sau khi nữ tử này nổ ra mầm mống Lam huyết, lập tức, một chân duỗi ra, điểu quang bắt đầu khởi động, không gian xung quanh lập tức vặn méo, tiếng gió gào thét kéo tới xuyên qua khe hở không gian bị vặn méo phát ra những tiếng huýt gió bùm bùm bén nhọn.
Cấp chín phá gió vặn méo không gian
Cấp chín! Một con số khiến mọi người ở đó mê hoặc, cấp bảy là một trở ngại, mọi người ở đây bất luận là Bạch Hoành Lâm hay hai vị trưởng lão khác đều là đạt tới đỉnh cấp bảy, nhưng đã dừng lại nhiều năm, chưa từng đột phá, cấp bảy tượng trưng cho giới hạn cơ thể cao nhất, giới hạn này lại cản trở một số lượng lớn cao thủ.
“Phá gió vặn méo không gian? Ngươi… ngươi!”
Bùm bùm từng đợt liên tiếp vang lên khiến cho da đầu mọi người tê dại, nữ nhân quái dị bộc phát oai Lam huyết, ngay cả là tạm thời đột phá giới hạn cơ thể, nhưng vẫn như trước không phải là đối thủ của phá gió vặn méo không gian cấp chín.
Một chân vung ra, cơ thể nữ nhân quái dị lúc này biến hình, Tang Thiên vung cánh tay, năm ngón duỗi dài, lợi dụng sức lực của năm đầu ngón tay trực tiếp đánh vào trán nữ nhân quái dị.
Chi kích!
Trán nữ nhân quái dị xuất hiện một lỗ thủng bằng đầu ngón tay
Năm ngón tay uốn lượn, như nhau.
Răng rắc!
Đầu nữ nhân quái dị phát ra tiếng xương rắc rắc rắc.
Năm ngón tay thành quyền, đánh mạnh
Bịch
Một bên đầu nữ nhân quái dị lúc này nổ tung.
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
42 chương
2836 chương
49 chương
144 chương
303 chương
1157 chương