Thuẫn kích
Chương 124 : Sự tích thiên phạt
“Nếu là đại chấp pháp, vậy tới đây dập đầu đi!”
Trong đại sảnh bốn vị trưởng lão, mười hai vị đại chấp pháp, bồn tám vị tiểu chấp pháp, Tiết Thiên Diệp, nữ nhân quái dị dường như đều cùng lúc nhìn ra phía cửa, đều muốn biết là ai mà lại cuồng vọng như vậy. Người tới là một thanh niên, thân hình cao cao gầy gầy, vẻ mặt bình thản, đôi mắt sâu thẳm mà lại bình tĩnh, sắc mặt người thanh niên nghiêm nghị. Hắn giống như yên lặng đứng ở bên ngoài, nhưng mỗi người có mặt hầu như đều có thể cảm thấy hắn đang di chuyển vào trong đại sảnh.
Là hắn
Tang Thiên
Tiết Thiên Diệp trong bộ trang phục màu đen tao nhã có chút kinh ngạc, đôi môi hồng nhẹ nhàng hé mở, mới cách có năm ngày, lại lần nữa gặp lại nam nhân này. Tiết Thiên Diệp trong trăm mối cảm xúc ngổn ngang, trong sâu thẳm tâm hồn không khỏi lạnh run lên, nội tâm đã có chút hỗn loạn.
Sau khi thấy theo tiếng bước tới là một thanh niên, Vân Trung Khiếu vô cùng tức giận, đang muốn khiển trách, lại không biết tại sao, lúc nhìn vào đôi mắt sâu thẳm mà bình tĩnh của thanh niên kia, trong lòng hắn lại thấy hoảng loạn, đôi mắt kia quen quá, đã gặp ở đâu đó, Vân Trung Khiếu không khỏi rơi vào trầm tư.
Nữ nhân quái dị ngồi bên cạnh Vân Trung Khiếu cẩn thận nhìn chằm chằm vào thanh niên đang từ từ bước tới, tiếng quát vừa nãy của thanh niên này đã nghiền nát chén trà trong tay cô trong nháy mắt, âm vực này quả thật quá mạnh, ít nhất vừa nãy nữ nhân quái dị hoàn toàn không phát hiện ra chút gì , điều này làm cho nàng vô cùng bất ngờ, cũng vô cùng giật mình.
Nàng hướng mắt sang người trung niên bên cạnh, người trung niên gật gật đầu, thả người nhảy lên, lấy thế lấn át nhanh mạnh đánh thẳng tới.
Nhỏ tuổi, dám hỗn xược như vậy! Muốn chết!”
Không ai có thể nghĩ tới người ngồi bên Vân Trung Khiếu lại đột nhiên động thủ, hơn nữa lại là một vị đại chấp pháp, rất nhiều đại chấp pháp ngồi bên dãy phải đều nhìn về phía Bạch Hoành Lâm, Bạch Hoành Lâm lắc lắc đầu, ý bảo bọn họ cứ xem thế nào đã.
Cười nhạo
Người trung niên thả người nhảy lên giống như tư thế con cóc đánh mạnh về phía trước, một tay nắm thành quyền đánh vào bụng, tay phải trình trảo biến ảo khó lường.
Thanh niên kia bước vào đại sảnh, liên tục bước tới, mọi người không khỏi lo lắng.
Đột nhiên
Mọi người trong đại sảnh còn chưa phản ứng lại, chỉ nghe tiếng răng rắc răng rắc liên tiếp. Lúc nhìn kỹ, trung niên kia vẫn trong thế con cóc mạnh mẽ dừng lại ở không trung, mà trên hai gò mà hắn lại xuất hiện một bàn tay, bàn tay năm ngón thành trảo, bắt được hai gò má trung niên.
Làm cho mọi người tròn mắt há miệng là, đầu trung niên kia xuất hiện một khe nếp nhăn vô cùng kỳ dị, khủng khiếp! Không sai, chính là khe hở, giống như bóng thủy tinh đột nhiên nứt ra.
Khó mà tin được là người giữ hai gò má của trung niên kia chính là thanh niên vừa đi vào, không ai nhìn rõ hắn ra tay thế nào. Vừa thấy hắn vung tay, người trung niên kia đã bị hắn quăng ra ngoài đại sảnh, sau đó bên ngoài truyền vào một tiếng bịch, mọi người đều không biết đó là tiếng gì, nhưng lại ngửi thấy mùi máu tươi.
Người này… người thanh niên này là ai?Sao lại có sức lực khủng khiếp như vậy?
Đại chấp pháp của Thiên Phạt lại bị một thanh niên giết trong tích tắc như vậy.
Việc này….
Mọi người ở đó sắc mặt đều thay đổi, kể cả nữ nhân quái dị cũng không ngoại lệ, nàng nhìn chằm chằm người thanh niên này, ý đồ nhìn ra điều gì đó, sắc mặt Vân Trung Khiếu lúc này xám xịt bất định, như nghi hoặc, như không dám tin, giống như hoài nghi, nhưng lại không thể xác định.
Đây chính là địa bàn của Thiên Phạt, trong tích tắc giết chết đại chấp pháp ở đây, mọi người sao có thể tha cho hắn, các đại chấp pháp bên Bạch Hoành Lâm đều bị Bạch Hoành Lâm quát dừng lại. Thiên Phạt tổng cộng có bốn vị trưởng lão, Bạch Hoành Lâm, Vân Trung Khiếu đều do các loại nguyên nhân mà không mở miệng, hai người còn lại cũng bảo trì yên lặng.
Cho dù là Vân Trung Khiếu hay Bạch Hoành Lâm, đều là người trong Thiên Phạt, là trưởng lão Thiên Phạt, làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho một tên tiểu bối ngang nhiên giết chết đại chấp pháp
Trong đó có một vị trưởng lão để râu dài vỗ bàn đứng dậy, nổi giận nói: “Tiểu bối to gan, ngươi là ai, dám ở Thiên Phạt ta động thủ?”
Tang Thiên đi vào đại sảnh, sau khi trong tích tắc giết chết đại chấp pháp vẫn không dừng lại, đi thẳng tới hàng ghế bên phải ngồi bên cạnh Tiết Thiên Diệp
Hắn liếc mắt nhìn trưởng lão râu dài, không nói gì, mà nhìn chằm chằm nữ nhân quái dị ngồi bên cạnh Vân Trung Khiếu, nhẹ giọng cười nói: “Người của Xích Viêm lúc nào cũng đổi thành họ Lam?”
Đổi họ Lam, nữ nhân quái dị sao lại không hiểu lời của Tang Thiên, khiến nàng giật mình là thanh niên này lại có thể vừa nhìn đã thấu thân phận của cô.
“Ngươi, là ai?” hai mắt nữ nhân quái dị cẩn thận tập trung vào Tang Thiên, khóe miệng khẽ nhếch cười, nhưng là nụ cười tràn đầy sát khí.
Lúc đó, tiếng chuông trang nghiêm long trọng vang lên
Tang Thiên nhìn Bạch Hoành Lâm, nói: “Trước tiên hãy cử hành lễ tế đã”.
Trong Thiên Phạt, tất cả những hoạt động quan trọng đều phải cử hành lễ tế, mà lần này lại là ngày lựa chọn Phạt chủ. Lễ tế càng không thể thiếu.
Tiếng chuông vang lên
“Lễ tế bắt đầu, không ai được ồn ào”
Lễ tế bắt đầu, mọi người trong Thiên Phạt đều đứng dậy, quy củ nghe đại trưởng lão Bạch Hoành Lâm đọc lễ tế.
Tiết Thiên Diệp trong bộ váy màu đen tao nhã mặc dù đứng dậy, hai mắt mặc dù nhìn thẳng về phía trước, nhưng trong lòng lại đang nghĩ tới Tang Thiên bên cạnh, nàng không biết mình sao đột nhiên lại trở lên căng thẳng thế này, không khí ở đây vốn đã nghiêm trang, nàng vốn nho nhã cao quý lúc này lại toát ra tư thái của một tiểu nữ nhi.
Sao hắn lại xuất hiện ở đây?
Vừa nghĩ tới cảnh hoang đường năm ngày trước, Tiết Thiên Diệp lại cảm thấy mặt nóng đỏ lên, cố lấy dũng khí trộm ngắm Tang Thiên bên cạnh. Nhưng lại phát hiện Tang Thiên lúc này thần sắc phức tạp nhìn ký hiệu kỳ dị nhấp nháy trên vách tường trong đại sảnh. Tiết Thiên Diệp xem ký hiệu kỳ dị đó không hiểu, cũng không biết là cái gì, đoán chắc là thần sắc Tang Thiên lúc này giống như đang nhớ lại cảnh đã rất lâu không gặp
Đích xác, nhìn những ký hiệu kỳ dị nhấp nháy trên vách tường, Tang Thiên không khỏi nhớ lại sự việc năm đó.
Nếu như không phải là Tuyết Yêu, hắn cũng sẽ không sáng lập ra Thiên Phạt, thậm chí lúc hắn cảm thấy đại hạn của mình đã tới, phải tìm một nơi an dật chờ đợi dục hỏa tái sinh. Lúc đó Tuyết Yêu mặc dù không có dây dưa với hắn, nhưng Tuyết Yêu thật giống như một phụ nữ yếu đuối, Tang Thiên không biết nếu như mình thật sự đột nhiên biến mất, người phụ nữ yếu đuối có đột nhiên biến thành cực băng không.
Để Tuyết Yêu không lưu luyến mình, Tang Thiên mới sáng lập ra Thiên Phạt, thu xếp cho Tuyết yêu giúp mình quản lý Thiên Phạt, nói như vậy, sự tồn tại của Thiên Phạt chỉ là Tang Thiên vì muốn trói buộc Tuyết Yêu mà thôi, nhưng cuối cùng không phải là trói buộc, Tuyết Yêu sao lại có thể cùng Hỉ Lương thi triển “tình thương giá tiếp”. Tang Thiên cũng không biết, mặc dù hắn sống tới nghìn năm, nhưng cũng không phải là thần.
“Nhìn như vậy, mắt không đau sao?”
Giọng Tang Thiên đột nhiên truyền tới. Tiết Thiên Diệp vạn phần kinh ngạc, khuôn mặt lập tức ửng đỏ, quay đầu giả bộ nhìn ký hiệu trên vách tường trong đại sảnh, đôi môi hồng có chút hé mở, lẩm bẩm nói: “Ai nhìn ngươi chứ?”
“Cô và Kính Thủy Du có quan hệ gì?”
Băng phong đảo Kính Thủy Du, trong liên bang có lẽ có người đã nghe qua trên đảo Băng Phong có một phụ nữ rất lợi hại, nhưng biết tên của người phụ nữ này lại rất ít. Tiết Thiên Diệp cũng là tình cờ nghe được từ ông nội.
“Ai cần ngươi quản” Tiết Thiên Diệp bĩu môi, ngữ khí giống như có chút tức giận.
“Băng phách là cô lấy được từ Kính Thủy Du sao? Cô vẫn còn thứ đồ vật đó sao?”
Sự tồn tại của băng phách, Tang Thiên vẫn muốn tìm một giọt để nghiên cứu xem, hắn cũng không nghĩ lần nữa lại gặp phải băng phách.
“Ngươi điên à?”
Sau khi Tiết Thiên Diệp hỏi, nghĩ tới công hiệu của băng phách khuôn mặt không khỏi ửng đỏ, đợi thời gian rất lâu cũng không thấy Tang Thiên trả lời. Tiết Thiên Diệp chớp mắt, nhẹ giọng hỏi, “ngực ta, trên ngực ta sao lại xuất hiện một đồ đằng phượng hoàng yêu dị, đó là đồ gì vậy?”
Mấy ngày qua cô luôn muốn biết đồ đằng phượng hoàng yêu dị trên ngực rốt cuộc là chuyện gì, điều khiến cô ngượng ngùng đó là đồ đằng phượng hoàng như lòng bàn tay vừa vặn lại ở trên ngực cô.
“Sau này cô sẽ biết”
Dứt lời, Tang Thiên lại thở dài, “Lần này ta bị hai cô hại thảm rồi”
Bị chúng ta hại thảm?
Tiết Thiên Diệp quả thực hoài nghi mình có phải đã nghe nhầm rồi không? Rõ ràng chiếm phần lợi lớn, lại còn tự nhận mình là người bị hại? Cho dù lúc đó tên tiểu tử này trong tình huống mất đi lý trí, nhưng rõ ràng là mình và Tô Hàm chịu thiệt thòi, nghe khẩu khí của tên tiểu tử này, giống như hai người chúng ta cưỡng hiếp hắn không bằng, đáng chết!
“Làm người không thể vô liêm sỉ tới mức độ này. Ta đúng là mù mắt, sao lại có thể..”
Tiết Thiên Diệp quả thật tức chết rồi, hung hăng trừng mắt nhìn Tang Thiên, trước ngực phập phồng không thôi.
Tang Thiên chỉ lắc đầu, không giải thích gì nữa, hắn lần này thực sự là thiệt thòi lớn rồi, sau khi hỏa dục tái sinh, cơ thể hắn hoàn toàn thuộc về “thân đồng tử”, một khi “phá thân” khiến bức đồ dằng kỳ dị trên người sau khi nếm tới vị ngọt rồi, mặc dù Tang Thiên có ý chí gan góc, cũng không chống cự lại được sự đói khát đến cùng cực của Bức đồ đằng phượng hoàng biến thái, cũng chính là nói, một khi Tang Thiên bị phụ nữ hấp dẫn, Tang Thiên cũng không thể biến thành một cái thây khô, mà là phải tìm vưu vật để giải quyết đói khát.
Lễ tế hoàn tất, mọi người trong đại sảnh lại ngồi vào vị trí .
Vân Trung Khiếu, nữ nhân quái dị cùng lúc nhìn về phía Tang Thiên, trên trán Vân Trung Khiếu lộ rõ vẻ nghi hoặc nặng nề, không biết tại sao, nhìn người thanh niên kia, trong lòng hắn lại lóe lên sự sợ hãi không hiểu ra sao cả.
Không thể nào
Tuyệt đối không thể là hắn.
Thực lực của hắn mặc dù rất mạnh, nhưng không thể trẻ tuổi thế này được.
Nữ nhân quái dị bên cạnh nhìn chằm chằm Tang Thiên, cười nói: “Không biết vị bằng hữu này tới Thiên Phạt chúng ta có việc gì?”
“Giết người”
Tang Thiên thốt ra một tiếng, mọi người có mặt nghe thấy vậy đều sửng sốt, sau đó tức giận.
Vân Trung Khiếu càng lúc càng cảm thấy bất an, Trong lòng lại càng lúc càng sợ hãi, hắn hít một hơi thật sâu, để mình tỉnh táo lại, hỏi: “Bạch trưởng lão, chẳng nhẽ vị này cũng là khách ngươi mời tới”
“Không phải!” Bạch Hoành Lâm thản nhiên đáp lại.
Vừa nghe không phải, hòn đá trong lòng Vân Trung Khiếu mới coi như hạ xuống, mà giọng Bạch Hoành Lâm lại truyền tới.
“Người là Phạt chủ của Thiên Phạt chúng ta”
Cả hội trường đều kinh ngạc, Nhạc Dao, Hỉ Lương, Tiết Thiên Diệp càng che miệng không dám tin, bọn họ mặc dù đã sớm đoán ra Tang Thiên rất có thể có quan hệ với Thiên Phạt, nhưng tuyệt đối không ngờ tới Bạch trưởng lão lại nói Tang Thiên là Phạt chủ của Thiên Phạt. Ở chỗ của các đại, tiểu chấp pháp cũng vô cùng khiếp sợ. Đại trưởng lão của Thiên Phạt Bạch Hoành Lâm vừa rồi nói gì cơ? Người thanh niên này là Phạt chủ của Thiên Phạt chúng ta? Có thể sao?
“Bạch trưởng lão, ta là tam trưởng lão của Thiên Phạt, sao ta không biết Thiên Phạt từ lúc nào có Phạt chủ vậy?” Trưởng lão râu bạc trắng chất vấn đầu tiên.
Lập tức đại sảnh vang lên tiếng cười của nữ nhân quái dị, “Haha, haha, Phạt chủ Thiên Phạt, Bạch Hoành Lâm, ngươi thật biết đùa!”
Phù phù một tiếng vang lên, mọi người tìm theo hướng âm thanh, lại thấy Vân Trung Khiếu co quắp tê liệt ngã trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, hít thở dồn dập, trong hai mắt lóe lên sự kinh hãi, giống như nhìn thấy chuyện gì đó vô cùng khủng khiếp, hắn chỉ vào Tang Thiên.
“Ngươi… ngươi… ngươi quả là…”
Truyện khác cùng thể loại
2836 chương
274 chương
25 chương
30 chương
43 chương
153 chương