Long Tử Nguyệt nghiêng đầu, chớp đôi hàng mi dài cong vút như cánh quạt hỏi: "Thật không?", Đông Lãnh đáp: "Nguyệt nhi còn sự lựa chọn nào khác sao ngoài việc ngoan ngoãn nghe lời ta sao?". Ra vẻ ngẫm nghĩ đôi chút Long Tử Nguyệt gật đầu: "Đưa dược đây!", Đông Lãnh ngồi xuống chiếc ghế có hình thù lạ lẫm kia lắc đầu: "Nguyệt nhi phải tự thân qua đây, ngồi lên đùi ta để ta tự tay uy dược nàng mới được.". U Minh Lang Vương trong lòng Long Tử Nguyệt khó chịu vùng vẫy muốn chạy xuống cắn nát đầu tên Đông Lãnh kia nhưng bị nàng nắm chặt chân lại, nàng lắc lư vòng eo từ từ tiến lại gần, ánh mắt màu máu mang vẻ mị hoặc nhìn thẳng mắt Đông Lãnh: "Ngươi đã hưởng thụ qua ta, cảm giác rất tuyệt và hiện tại cực kỳ sủng ta, bất quá ta không muốn hoan ái thì ngươi vĩnh viễn không bao giờ được ép buộc ta, nghe theo mọi lời ta sai khiến kể cả ta kêu ngươi đi chết ngươi quyết cũng không bao giờ được phản kháng lấy. Giờ thì tự xé y phục bản thân rồi ngủ một giấc đi.". Đông Lãnh nhìn đôi con ngươi đỏ tươi câu hồn đoạt phách của Long Tử Nguyệt, nghe lời nàng nói thì thầm tựa ma chú rót thẳng đến não bộ hắn, hắn nhanh chóng tự xé y phục đúng theo lời nàng xong thì nằm vắt vẻo trên chiếc ghế ngủ. U Minh Lang Vương thoát khỏi cái ôm gò bó của Long Tử Nguyệt, đứng dưới đất dùng thần thức kêu lên: "Chủ nhân, người suýt dọa chết Tiểu U đó!". Long Tử Nguyệt cúi xuống túm lấy gáy U Minh Lang Vương xách trở lên vòng tay, vuốt ve bộ lông mềm mượt của nó: "Ngoan nào!". Long Tử Nguyệt ngồi lên mép giường bắt đầu thoát ngoại y, U Minh Lang Vương bị nàng thả bên cạnh chăm chú nhìn theo từng động tác của nàng "Chủ nhân, người đang là gì vậy?". Long Tử Nguyệt bâng quơ đáp: "Đi ngủ a... Sáng nay dậy sớm quá, ta buồn ngủ, muốn ngủ bù. Ta lại bị mất thính giác rồi, mọi thứ trông cậy vào ngươi đó.", dứt lời nàng nằm vào trong đắp chăn bắt đầu công cuộc đi tìm Chu Công đánh cờ. U Minh Lang Vương bị bỏ rơi hậm hực leo lên bụng nàng, cuộn người nhắm mắt lại. Lúc Đông Lãnh tỉnh dậy thấy Long Tử Nguyệt đang an ổn say giấc gần đó, đầu hắn ẩn ẩn đau quan sát xung quanh, y phục hắn vương vãi cùng với y phục nàng, viên thuốc trên tay không còn nhưng hắn cảm thấy thiếu sót gì đó nhất thời không nghĩ ra. U Minh Lang Vương rung nhẹ lỗ tay trắng muốt của nó mấy cái mở mắt xem chừng Đông Lãnh chằm chằm đông thời dùng thần thức gọi Long Tử Nguyệt thức dậy. Đông Lãnh không rõ vì sao hắn cảm nhận tiểu súc sinh kia tỏ ra có linh tính, đề phòng dán tầm mắt vào hắn muốn thay Long Tử Nguyệt thủ hộ. Bước tới bên giường, Đông Lãnh vươn tay chạm vào đóa bỉ ngạn giữa trán Long Tử Nguyệt, bỗng nàng mở to đôi con ngươi màu máu ra nhìn hắn tràn đầy cảnh giác. Đông Lãnh trấn an: "Nguyệt nhi an tâm, ta sẽ chịu trách nhiệm với nàng. Ta sẽ cho nàng một hôn lễ long trọng, chính thức rước nàng vào cửa sớm thôi.". Long Tử Nguyệt không nghe thấy Đông Lãnh nói nên cũng không đáp, xoay người đưa tấm lưng về hắn bộ dạng hờn dỗi song thật ra là nàng bị U Minh Lang Vương quấy rầy, còn bị Đông Lãnh đụng chạm tính tình trở nên cáu gắt. U Minh Lang Vương vẫn còn nằm trên bụng Long Tử Nguyệt bởi vì cú xoay người đột ngột của nàng mà lăn ra nệm, nó nhanh chóng đứng dậy sủa vang vài tiếng kháng nghị. Đông Lãnh lần đầu tiên nghe U Minh Lang Vương sủa sợ nó làm phiền Long Tử Nguyệt ngủ định túm gáy nó đem đi bất quá chụp hụt, hàm răng nó nhỏ bé nhưng sắc bén vô cùng cắm phập vào tay Đông Lãnh lập tức máu tươi tràn ra.