Đã ở trong cốc mấy ngày Đông Lãnh đều cho người mang thức ăn cùng nước uống đã tẩm dược vào, khiến cho cả người không có lực. Long Tử Nguyệt thời gian rảnh rỗi ở tẩm cung tại Nguyệt Lan quốc đã học qua chút da lông về y thuật, tuy chưa đến mức tinh thông xuất thần nhập hóa song cũng có thể biết trong thức ăn mà Đông Lãnh đưa sang có vấn đề. Đông Lãnh còn cẩn thận căn dặn nha hoàn tận mắt nhìn Vô Phong và Long Tử Nguyệt ăn hết thức ăn mới rời đi, hắn lầm tưởng rằng cả hai sẽ bị dược vật làm cho suy yếu dần bất quá đối với Long Tử Nguyệt thì gần như miễn nhiễm với đa số các loại thuốc của con người, còn Vô Phong thì sau khi ăn xong một lúc sau không ngừng nôn thốc nôn tháo toàn bộ số thức ăn ra khỏi người bởi cơ thể hắn không phải Thuần huyết Huyết tộc, không hấp thu được gì ngoài máu tươi cả. Long Tử Nguyệt khó chịu khi Đông Lãnh đã xem mạch xong nhưng vẫn nắm lấy cổ tay nàng vuốt tới vuốt lui đành lên tiếng: "Thế nào rồi Đông công tử?". Âm thanh nhỏ nhẹ đánh thức Đông Lãnh từ trong dòng suy nghĩ xa xôi kia trở về với thực tại, hắn cau mày nói: "Thân thể cô nương đã từng bị tổn hại, cần phải điều dưỡng một thời gian sau mới có thể tiếp nhận được dược vật để chuyển đổi dung mạo. Hiện tại mạch tượng không có gì đáng ngại nhưng tại hạ thấy rằng cô nương nên tạm thời ở tại phía nam gần dược phòng sẽ tiện hơn cho việc điều dưỡng thân thể.". Nghe Đông Lãnh có ý muốn tách hai người ra hai nơi khác nhau, Long Tử Nguyệt hỏi: "Liệu có mất quá nhiều thời gian không? Ta và ca ca luôn ở cùng nhau từ nhỏ, chưa bao giờ li khai nhau quá lâu cả...", thật ra nàng sợ Đông Lãnh giam nàng vào mê trận gì đó, nàng dù thân thủ hơn người cũng chỉ biết thúc thủ vô sách.... Vô Phong hiểu ý đón lời: "Muội muội luôn ỷ lại vào tại hạ, muội ấy lại có chút bướng bỉnh không hiểu chuyện e sẽ làm phiền công tử mất.". Đông Lãnh trấn an: "Long công tử an tâm, tại hạ nhất định sẽ nhanh chóng hoàn trả muội muội hoàn hảo vô khuyết lại công tử.", tầm mắt đảo sang Long Tử Nguyệt lên tiếng: "Long cô nương chỉ cần đúng giờ uống đủ thuốc, đủ liều sẽ cải thiện đáng kể sức khỏe thôi. Do tại hạ đã hứa với Long công tử từ lần trước sẽ giúp công tử, chứ nếu là người khác thì tại hạ sẽ không phí lời với bọn họ như vậy đâu.". Long Tử Nguyệt giả vờ lo lắng: "Vậy...còn nó?", vừa nói vừa ôm khư khư con tiểu cẩu trong lòng, dường như sợ hãi Đông Lãnh sẽ ra tay đoạt lấy nó ném đi nơi khác vậy. Bộ dạng khuynh thành lại yếu ớt mềm mại của Long Tử Nguyệt không khác gì lông ngỗng ngoáy vào tâm tư đang sôi sục lửa dục của Đông Lãnh, yết hầu hắn nhấp nhô, nhịp tim bất giác đập nhanh hơn bình thường. Đông Lãnh sao nỡ từ chối yêu cầu nhỏ này mỹ nhân: "Cô nương có thể mang theo nó.". Vô Phong im lặng nghe muội muội và Đông Lãnh nói xong mới cất giọng: "Vậy làm phiền Đông công tử rồi. Muội nhớ phải ngoan ngoãn "nghe" lời công tử nói, không được bướng bỉnh có biết không?", Long Tử Nguyệt khinh bỉ trong lòng nhưng vẫn nhu thuận gật đầu: "Muội hiểu rồi. Không rõ bao giờ thì công tử bắt đầu phối dược?". Đông Lãnh đáp: "Hôm nay vừa hay đến hạn thu hoạch dược vật trong cốc, cô nương có thể trực tiếp dời sang An Nam viện để tại hạ giúp cô nương phối dược.".