Long Ám bị tỷ tỷ ôm vào lòng gương mặt ngại ngùng đỏ ửng lên, bất quá bị tay áo rộng thùng thình của tỷ ấy che đi nên không ai nhìn thấy cậu trong bộ dạng này. Long Tử Nguyệt ôm một lúc lâu mới thả tay trả tự do cho Long Ám, nàng ngồi xổm xuống để Long Ám không phải ngước mặt lên nhìn nàng rồi nói: "Tên nhóc vô tâm nhà ngươi bây giờ mới chịu tới thăm tỷ tỷ, tỷ tỷ ngươi sắp bị tên Hạ Tử Lân kia cưng chiều đến hỏng người rồi.". Người nói vô tâm người nghe hữu ý, Long Ám lại hiểu thành ra tỷ tỷ sắp bị Hạ Tử Lân lừa vào phủ trở thành thê thiếp, bản thân cậu luôn thấy hắn là kẻ tâm cơ tuyệt đối không thể tin tưởng được, cậu liền khuyên can: "Tỷ tỷ, tỷ đừng để hành động quan tâm, chiều chuộng đó mà động lòng. Tỷ và hắn căn bản là không hợp!". Ý tứ Long Ám muốn nói rằng Hạ Tử Lân là con người, Long Tử Nguyệt và cậu là Huyết tộc, vốn dĩ khác nhau cậu sợ tỷ ấy một khi nảy sinh tình cảm sẽ chịu nhiều đau khổ. Long Ám nào biết Hạ Tử Lân hiện tại cũng đã là Huyết tộc lai thuần như cậu, cậu không muốn tỷ tỷ phải buồn bã về sau nên thà đau ngắn còn hơn đau dài, chặt đứt ý niệm đó giữa hai người, hai tỷ đệ nói chuyện như ở chốn không người, mặc kệ mọi thứ xung quanh lẫn bọn thị vệ đang đứng đằng kia. Bọn thị vệ ai mà không biết Long Tử Nguyệt là tâm can bảo bối ở đầu trái tim của Nhiếp chính vương, còn đang không rõ vì sao nàng lại chạy đến đây thì bị một màn đối đáp này mà sau lưng toát ra một tầng mồ hôi lạnh. Thì ra tên nhãi kia là đệ đệ của Long Tử Nguyệt, bọn họ tuy có gặp qua nàng vài lần bát quá dáng vẻ nàng luôn mang bộ dáng xa cách lạnh nhạt, không quan tâm đến bất cứ thứ kỳ trân dị bảo hoặc ai ngoại trừ Nhiếp chính vương, ai cũng đoán chắc rằng không bao lâu nữa nàng có khả năng trở thành Nhiếp chính vương phi cũng nên. Bọn chúng còn đang chìm đắm trong suy nghĩ thì lại nghe Long Tử Nguyệt nói: "Đệ nghĩ tỷ là ai chứ? Hoàng tộc phức tạp, tỷ tuy sống thọ cũng chưa muốn tự tạo thêm cho mình phiền toái đâu, mà tên Hạ Tử Lân kia giống đệ rồi, đệ yên tâm.". Khuôn mặt Long Ám cứng ngắc, lắp bắp hỏi lại: "Giống...? Ý tỷ tỷ nói giống...?", Long Tử Nguyệt tinh nghịch nháy mắt một cái với Long Ám. Không tin vào mắt mình, cả bọn thị vệ nhìn chằm chằm vào hành động Long Tử Nguyệt vừa làm, thì ra nàng cũng có lúc đáng yêu đến vậy, bộ dạng khuynh thành chỉ với một cái chớp mắt nghịch ngợm làm cả bọn tâm xuân nhộn nhạo. Long Tử Nguyệt bị cảm giác nhạy bén của Huyết tộc làm phiền bởi vô số đôi mắt săm soi nàng, khuôn mặt vốn đang tươi cười chợt tắt hẳn, đôi mắt màu đỏ ma mị đảo qua đám người khiến bọn chúng chợt choàng tỉnh khỏi mớ suy nghĩ đen tối nọ. Long Tử Nguyệt còn chưa lên tiếng thì đã nghe thấy âm thanh trong trẻo của Long Ám cất lên: "Tỷ tỷ, bọn chúng ban nãy bắt nạt đệ.", ngón tay nhỏ nhắn có chút trắng nhợt thiếu sức sống của cậu chỉ về một tên trong số đó rồi nói tiếp: "Tên đó khóa tay đệ ra sau lưng thật đau nha....".