Mọi người đều thấy Vương Tú Linh đang nói liên hồi rồi chợt im bặt, đang được Long Ám đỡ, nguyên do khiến Vương Tú Linh ngất đi tất nhiên do Long Ám đánh ngất, bất quá cậu ra tay cực nhanh, tốc độ của Huyết tộc đã trải qua quá trình rèn luyện khổ cực, đảm bảo không ai nhìn ra kịp lý do vì sao Vương Tú Linh lại bị như vậy.  Giả vờ nắm lấy mạch môn nơi cổ tay Vương Tú Linh, Long Ám gượng gạo nở nụ cười miễn cưỡng: "Nhị nương vì tức giận mắng người quá độ nên ngất xỉu thôi, không có gì đáng ngại cả.". Vương An Duy dĩ nhiên không tin vào lời nói nhảm của Long Ám, nhưng chính hắn chỉ có vài ba món võ công mèo cào, làm sao nhìn ra cậu động tay động chân thế nào. Kể cả Vương Bác Tâm tự nhận võ công cao cường, nghi ngờ Long Ám đánh ngất Vương Tú Linh nhưng bằng cách gì thì hắn tuyệt không phát giác ra được, bất giác hắn cảm thấy bản thân thật may mắn vì lúc trước tỷ thí, cậu chỉ là mèo đùa giỡn chuột hắn. Vương Bác Tâm nghĩ đến giả như khi hắn vừa ký vào tờ khế ước sinh tử xong, Long Ám nổi sát tâm với hắn thì dù có mười hay 20 cái mạng cũng không đủ cho cậu giết mà bất giác sống lưng hắn lạnh toát. Long Ám hắng giọng với nha hoàn thiếp thân của Vương Tú Linh: "Các ngươi còn ngẩn ra đó làm gì, còn không mau dìu chủ tử về sương phòng nghỉ ngơi?". Hai nha đầu vội vã tiến lên tiếp lấy chủ tử bị ngất từ tay Long Ám, phúc thân một cái đáp: "Vâng, nhị thiếu gia.". Vương Hoài An lúc nãy còn thấy mẫu thân mắng Long Ám hùng hùng hổ hổ giờ lại mềm nhũn được vào nha hoàn đưa về sương phòng, đại não ngu xuẩn không thèm suy nghĩ thiệt hơn lập tức thét lên: "Dã chủng ngươi to gan lắm, dám đả thương trưởng bối rồi ngụy biện, âm hiểm xảo trá như vậy không xứng để tiếp quản sản nghiệp Vương phủ.". Lằng nhằng nghe hai mẫu tử nhà này mắng chửi, kiên nhẫn vốn ít ỏi còn sót lại của Long Ám đã tiêu hao hết, đôi mắt sắc lạnh cậu trầm giọng nói: "Nói đủ chưa? Rốt cuộc hiện tại tỷ thí tửu lượng hay tỷ thí mắng người? Nếu là thi mắng người, Long Ám ta không rảnh tiếp đón.". Âm thanh ẩn chứa sự tức giận của Long Ám mọi người ai ai cũng cảm nhận được, nhưng riêng Vương Hoài An thì không. Vương Hoài An vừa tính mắng Long Ám thì nghe cậu nói tiếp: "Phụ thân đại nhân, người nói xem Ám nhi nên làm thế nào bây giờ? Ca ca luôn miệng mắng hài nhi dã chủng, vậy chẳng phải gián tiếp mắng người là phụ thân của dã chủng sao? Nói vậy, sau này phụ thân đại nhân sao có thể ngẩng mặt nhìn đời được chứ?".