Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê
Chương 294
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
“Thật sự là manh động, cứ tưởng giết chết tiểu nhị chúng ta sẽ không biết ai là người đứng sau giật dây sao?” Thư Nghiễn tức giận bước ra khỏi quán.
“Chủ Thượng, chỉ cần chúng ta đẩy nhanh tốc độ thì trong ngày sẽ đến Hoàng thành Đông Lăng, ngài có muốn vào thành hay không?” Thư Nghiễn dò hỏi ý tứ của Thanh Linh.
“Đi vào.” Thanh Linh nói.
Xe ngựa đi qua phụ cận núi Đại Hoàn, nơi này vắng vẻ không người, nghe nói tất cả các ngày trong năm ở đây luôn có bộ dạng như vậy.
Mọi thứ yên tĩnh đến quỷ dị, gió phất phơ thổi, cành cây đong đưa. Tiếng bánh xe nghiền cát đá trở nên cực kỳ rõ ràng, chắc chắc có việc gì đó là lạ đang diễn ra.
“Chủ Thượng, có mai phục!” Giọng Thư Nghiễn vừa dứt liền nghe thấy tiếng thở dốc cùng tiếng binh khí chạm nhau.
Xe ngựa đột nhiên tăng tốc, Thanh Linh ngã đầu ra sau, suýt chút nữa lật người ra khỏi xe.
“Chủ Thượng, ngựa bị trúng thuốc phát cuồng rồi!” Thư Nghiễn vội vàng la lên.
Thanh Linh hất tấm mành lên, phát tín hiệu cho thuộc hạ vẫn còn ẩn thân gần đó.
Ngựa trúng độc, chạy được một lúc liền lăn ra chết. (MTLTH.dđlqđ)
Người của Thanh Linh rất nhanh đã ra chiêu cản lại, đối phương ẩn trong bóng tối cũng đồng thời xuất hiện. Họ tràn ra từ mọi nơi bao vây lấy Thanh Linh ở bên trong.
Tiếng nữ tử cười thanh thúy vang lên từ xa đến gần, kèm theo đó là tiếng lá xào xạc bị giẫm dưới chân.
“Bản Công chúa còn đang không hiểu sao biểu muội ngươi chỉ với một bức thư của ta liền cứ thế mà lên đường đến Đông Lăng, không ngờ là đã sắp xếp người âm thầm bảo vệ.”Cơ Khinh Hoa đẩy một chiếc xe lăn từ từ lại gần.
Trên xe lăn là một nam tử đeo mặt nạ che nửa khuôn mặt, mặt nạ có hoa văn mà vàng kim xinh đẹp tinh xảo. Đường nét gò má bên còn lại tuấn tú, trắng nõn. Thế nhưng miệng hắn lại không có môi, bộ phận vốn là môi lại xuất hiện những vết sẹo xấu xí ghê tởm.
Tuy miệng hắn nhìn rất kinh khủng nhưng vì có một chiếc mặt nạ hoàn mỹ mà người ta thường bỏ quên điều này. Cũng bởi có chiếc mặt nạ hoa văn màu vàng kim này càng khiến cho khuôn mặt hắn trở nên nửa chính nửa tà.
Mất môi, lại bị tàn phế, Thanh Linh không cần nghĩ nhiều cũng đoán ra được kẻ ngồi trên xe lăn là ai.
Hách Liên Dực ngồi trên xe lăn, khí chất quý khí trời sinh lại chưa bị biến mất, ngược lại trông hắn lại có vài phần thư sinh nho nhã. Khó trách hình dạng như ma quỷ này của hắn vẫn có thể khiến Cơ Khinh Hoa mê đến điên đảo.
Mạng Hách Liên Dực thực sự rất cường hãn, sao hành như vậy mà vẫn không thể chết được vậy?
“Vô Ảnh đã quay trở lại chưa?” Thanh Linh thấp giọng hỏi Thư Nghiễn.
“Chưa quay về.” Thư Nghiễn cũng thấp giọng trả lời.
“Nàng không ở đây là tốt rồi.” Thanh Linh mỉm cười.
“Diệp Thanh Linh, lần này ngươi rơi vào tay bản…bản công tử, là ông Trời có mắt!” Hách Liên Dực kích động, khuân miệng run rẩy: “Lần này, nhất định ta sẽ trả lại tất cả sỉ nhục ngươi và Tần Liễm gây ra cho ta, gấp vạn lần!!!
Ta sẽ lột da rút gân ngươi rồi gửi cho Tần Liễm, không biết khi hắn sẽ ra sao?” Chắc chắn Tần Liễm sẽ cảm thấy rất đau khổ, Hách Liên Dực hắn sắp trả được mối thù này rồi.
“Vũ công tử đừng kích động, người này hôm nay bất luận thế nào cũng không thể chạy được.”Cơ Khinh Hoa thản nhiên cười nói, Hách Liên Dực thay đổi thân phận trở thành phụ tá của Cơ Khinh Hoa, tên thường gọi là Vũ công tử.
Hôm nay Cơ Khinh Hoa hào phóng, toàn bộ cao thủ nàng bồi dưỡng được đều có mặt trong nhiệm vụ lần này, nàng tin tưởng dù Thanh Linh có mọc cánh bay lên cũng không thể thoát nổi. Bắt được Diệp Thanh Linh có thể trút giận cho Hách Liên Dực, ngẫm lại chính là chuyện rất thoải mái.
Cơ Khinh Hoa lấy từ trong ống tay áo một bình sứ, giơ lên trước mặt, không hảo ý cười cười: “Biểu muội, phấn hoa Bạch Cốt thảo đang ở trong tay bản Công chúa. Ngươi có muốn không?” Khẩu khí nàng ta buồn chán lại giống như đang trêu chọc Thanh Linh.
“Làm sao ta biết được trong tay ngươi có phải phấn hoa Bạch Cốt thảo thực sự hay không?” Thanh Linh nói, trong lòng nàng đã tính, mặc kệ bình sứ kia có phải đồ thật hay không, chỉ cần còn một tia hy vọng, nàng nhất định sẽ không ngừng cố gắng. (MTLTH.dđlqđ)
“Thực Tâm tán vốn là Hoàng Thất bí dược của Hoàng Thất Đông Lăng, đã thất truyền rất nhiều năm, số phấn hoa Bạch Cốt thảo cuối cùng đã ở trong tay bổn cung nhiều năm về trước.
Phấn hoa Bạch Cốt thảo tinh oánh trong sáng, gặp nước chuyển thành màu xanh rồi đỏ dần, hết nước lại về lại màu sắc ban đầu. Mà phấn hoa trong tay bản Công chúa chính là trạng thái như vậy.” Cơ Khinh Hoa nói.
“Ngươi muốn thế nào mới bằng lòng đưa phấn hoa cho ta?” Thanh Linh thẳng thắn hỏi.
“Cài này cũng không khó.” Cơ Khinh Hoa thưởng thức bình sứ trong tay: “Chỉ cần ngươi quỳ xuống trước mặt bản Công chúa, liếm giày cho bản Công chúa, bản Công chúa sẽ xem xét liệu có nên đưa phấn hoa Bạch Cốt thảo cho ngươi hay không.”
Rõ ràng mấy việc này mục đích chính là để làm nhục người khác.
Cơ Khinh Hoa không chỉ muốn làm nhục Thanh Linh, mà nàng ta còn muốn nhìn thấy nàng đau khổ.
Mượn phấn hoa Bạch Cốt thảo trong tay để cấp hy vọng cho Thanh Linh, lại không nghĩ nhượng lại phấn hoa. Cho nàng hy vọng rồi lại đạp nàng xuống tuyệt vọng, tuyệt vọng mà thống khổ.
“Lão yêu bà này thực tự phụ.” Thư Nghiễn tức đến bật cười, nhưng nếu như song phương giao chiến, Cơ Khinh Hoa hẳn sẽ giành phần thắng.
“Chủ Thượng, phấn hoa đang ở trong tay lão yêu bà kia, chúng ta bây giờ phải làm sao?” Thư Nghiễn hỏi.
Thần sắc Thanh Linh lạnh lùng mà trong trẻo: “Không làm gì cả, cướp lấy.” Giải dược đưa đến cửa, ngu gì mà không cướp.
Âm vừa dứt, bóng dáng nàng đã biến mất ngay trước mặt Thư Nghiễn.
Cơ Khinh Hoa mắt nhìn Thanh Linh đột nhiên hóa ảo ảnh, chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy bên tai vang lên tiếng gió, kèm theo đó là tiếng kêu: “Cẩn thận!”
Hách Liên Dực kinh hách hét lên một tiếng, Cơ Khinh Hoa bây giờ đã hiểu Thanh Linh muốn cướp lấy phấn hoa trong tay nàng. Tay nàng ta nắm chặt bình sứ, bàn chân nhanh chóng di chuyển.
Cùng lúc đó Hách Liên Dực giang tay muốn giữ chặt Thanh Linh.
Nhìn thấy Cơ Khinh Hoa chuyển bước chân, dù Thanh Linh đang vận khinh công với tốc độ cao nhưng vẫn có thể hoàn hảo tránh thoát ma trảo của Hách Liên Dực, thế nhưng nàng không làm như vậy, vẫn giữ nguyên tốc độ một kích đánh trúng tên tiểu nhân đang ngồi trên xe lăn kia.
Thủ hạ của Thanh Linh đồng loạt động thủ, song phương bắt đầu rút đao rút kiếm xông vào nhau.
Tiếng lá khô bị giẫm nát, tiếng binh khí va chạm cùng tiếng bước chân tán loạn làm nơi ngày thường an tĩnh tràn ngập túc sát.
Hai chân Hách Liên Dực đều bị phế, ra tay có chút không tiện, một chiêu liền bị Thanh Linh chế ngự. Đến lúc này Cơ Khinh Hoa mới hiểu mục tiêu vừa rồi không phải là nàng mà là Hách Liên Dực.
Lúc này, song phương đều ngừng chiến, bốn phía lại bắt đầu khôi phục yên tĩnh quỷ dị ban đầu.
“Phấn hoa đưa ta, mạng hắn trả lại cho ngươi.” Thanh Linh cầm trong tay một thanh đoản kiếm, kề sát vào cổ Hách Liên Dực.
Ánh mắt Cơ Khinh Hoa tràn ngập không cam lòng, chỉ mới qua một khắc, nàng ta đã trở thành bên yếu thế: “Ngươi thả hắn ra trước, nếu không bản Công chúa hủy phấn hoa.” Nàng ta nhanh trí phản uy hiếp lại Thanh Linh.
Truyện khác cùng thể loại
155 chương
56 chương
39 chương
24 chương
38 chương