Edit: Trảm Phong Thời điểm Vân Khanh mang theo Tử Khâm trở lại viện tử, Chu má má đang làm nữ công, chứng kiến hai người trở lại liền dừng lại công việc, đem túi gấm thêu một nửa thả lại trong hộp may vá, bà ngẩng đầu nhìn Vân Khanh lại phát hiện Vân Khanh vẫn cười dịu dàng như cũ, từ trên mặt của nàng căn bản là nhìn không ra dấu vết ba động, lại lơ đãng liếc nhanh quan sát Tử Khâm, lại phát hiện trên mặt nàng khẽ trắng bệch, thêm vài phần lo sợ không yên. Chu má má cùng Tử Khâm chung đụng thời gian không lâu lại có thể nhìn ra tính tình nàng trầm ổn, nếu không cũng sẽ không vào mắt tiểu thư, mà lúc này nàng lại rõ ràng kinh hoàng không chừng… trong lòng Chu má má lập tức trầm xuống… “Tử Khâm, ngươi đi xuống trước đi.” Vân Khanh cho lui Tử Khâm, vừa muốn cùng Chu má má nói cái gì đó đã thấy Ngân Tâm từ một bên phòng chậm rãi đi ra, trong lòng Vân Khanh lạnh lùng cười một tiếng lại không nói lời nào, chỉ dùng một đôi tròng mắt thâm trầm bình tĩnh nhìn chằm chằm Ngân Tâm. Hai tròng mắt Ngân Tâm ửng đỏ, vốn là chuẩn bị tốt lí do thoái thác thì một khắc kia nhìn ánh mắt Vân Khanh, một câu nói đều nói không nên lời, chỉ có thể khẩn trương nắm vạt áo bên người, cắn môi không dám nói. “Làm nhị đẳng nha hoàn một ngày, có biết mình sai ở chỗ nào sao?” Ngân Tâm im lặng quỳ rạp xuống đất, nghẹn ngào nói, “Đại tiểu thư, Ngân Tâm biết sai rồi, Ngân Tâm không nên ỷ vào mình là lão nhân bên cạnh đại tiểu thư liền khi dễ Tử Khâm các nàng, Ngân Tâm biết sai rồi, cầu xin đại tiểu thư niệm phân thượng Ngân Tâm tận tâm tận lực hầu hạ đại tiểu thư hơn mười năm tha thứ Ngân Tâm một hồi.” Nghe vậy, ánh mắt Chu má má liền phai nhạt xuống, bà khẽ lắc đầu than nhẹ một tiếng, hơi tiếc hận nhìn Ngân Tâm. Vốn là bà cảm thấy Ngân Tâm là một nha đầu thông minh, hơn nữa đi theo đại tiểu thư nhiều năm như vậy, coi như là phạm sai lầm tiểu trừng đại giới một phen cũng thì thôi, dù sao cũng là đứa nhỏ bà nhìn lớn lên, mắt thấy cũng không có cái tư tưởng xấu gì, cho nên mới cho nàng một cơ hội như hôm nay vậy, còn tưởng rằng nàng sẽ nắm chắc thật tốt, lại chưa từng nghĩ nàng dĩ nhiên là kẻ vụng về, không chút nào hiểu được tâm tư tiểu thư. Tiểu thư ở đâu là trách nàng bừa bãi tự đại, ở đâu là trách nàng ức hiếp nha hoàn khác? Căn bản chính là trách cứ nàng không có có mệnh lệnh liền tự tiện làm chủ, không đem chủ nhân để vào mắt thôi. Đạo lý đơn giản dễ hiểu như vậy, nàng thế nhưng đều ngộ không được, xem ra hôm nay là bà sai rồi, không nên thả Ngân Tâm vào nhà chính, lưu lại một đứa nha hoàn như vậy ở bên người chẳng những không thể vì tiểu thư phân ưu giải sầu, thời khắc mấu chốt nói không chừng còn có thể kéo chân sau tiểu thư… Ánh mắt chu má má chợt lạnh, giờ phút này đại tiểu thư mặt ngoài nhìn như cảnh tượng, thực tế lại là thân ở hang hổ, khắp nơi đều phải cẩn thận ứng phó, một bước đạp sai liền có thể vạn kiếp bất phục, cho nên… Quyết không thể để cho Ngân Tâm không hiểu chuyện lại trở lại bên cạnh tiểu thư! “Tốt lắm Ngân Tâm, ngươi đi ra ngoài trước.” Chu má má đem Ngân Tâm từ trên mặt đất kéo lên, vỗ lưng của nàng, nhẹ nhàng nói, “Tiểu thư cũng không phải cố ý muốn trách móc nặng nề ngươi, bất quá ngươi cũng biết, hôm qua những người kia đều là đại phu nhân đưa tới, tiểu thư trừng trị các nàng không phạt ngươi, chỉ sợ đại phu nhân cũng không muốn. Ngươi dù sao cũng là cùng tiểu thư lớn lên, tình cảm trong lúc này ai cũng không thể tiêu phí đi, yên tâm, qua ngày làm việc thật tốt, chờ đến lúc đó, tiểu thư sẽ đem ngươi nhắc lên.” Ngân Tâm sững sờ ngẩng đầu nhìn Chu má má, trong mắt còn hàm chứa nước mắt trong suốt, “Thật vậy chăng, Chu má má?” Nàng lại liếc nhanh nhìn Vân Khanh, phảng phất là muốn từ trong ánh mắt của nàng có thể nhìn ra thành phần làm cho mình an tâm, chỉ là đạo hạnh của nàng quá cạn, chỉ thấy Vân Khanh như cũ là một bộ dạng nhàn nhạt mà cười, chỉ là một đôi mắt lại tĩnh mịch giống như miệng hàn đàm không đáy, phảng phất có thể đem linh hồn của con người đều hút vào, đối với lời Chu má má mà nói không phản bác cũng không thừa nhận. Sinh sinh rùng mình một cái, thế nhưng không dám nhìn nàng nữa. Ngân Tâm ra cửa sau, Chu má má nhân tiện nói, “Tiểu thư có thể trách ta tự chủ trương  ?” Vân Khanh cầm tay Chu má má, “Má, ta biết rõ ngươi là vì tốt cho ta, nhưng là Ngân Tâm nha đầu kia quả thực đã không giữ lại được.” Vân Khanh cười nhạt nói, “Ngày đó ta tại trước mặt của nhiều người như vậy làm cho nàng khó xử, nàng làm sao có thể không ghi hận trong lòng, nên tìm một cơ hội đuổi khỏi phủ đi, để tránh về sau nháo ra chuyện.” Chu má má không cần phải nhiều lời nữa, đối với bà mà nói bất kỳ ai đối với tiểu thư có nguy hại đều là địch nhân của bà, còn đối với địch nhân là không cần mềm lòng, hôm nay là bà làm sai, Ngân Tâm mặc dù nội tâm không xấu, dù sao hầu hạ tiểu thư nhiều năm, một chút bí mật nhỏ tiểu thư không muốn người biết nàng cũng chỉ biết rõ ràng, dùng lòng dạ nàng, hôm qua tiểu thư làm cho nàng khó coi, nàng mặc dù bên ngoài không dám thế nào, sau này hầu hạ tiểu thư chắc hẳn sẽ không còn tận tâm tận lực. Người như vậy nếu là có người có tâm tiến hành lợi dụng, về sau chỉ sợ hậu hoạn vô cùng, nghĩ đến đây, giữa lông mày Chu má má hiện một tia mềm ý liền cứng rắn lại. “Hôm nay là ta cân nhắc không chu toàn…” Nụ cười trên mặt Vân Khanh chậm rãi rơi xuống, thời điểm nàng cười làm cho người ta thấy hình tượng tiểu thư khuê các quý nữ dịu dàng nhu hòa, mà thời điểm mặt mày không cười ý cả khuôn mặt đều nghiêm túc, âm trầm làm cho người ta sợ hãi từ trong nội tâm. “Chu má má…” Vân Khanh mím môi suy nghĩ một chút tìm từ mới chậm rãi mở miệng nói, “Người trong phủ này hi vọng ta chết quá nhiều, cho dù là người đi theo bên người chúng ta hơn mười năm cũng không nhất định là chúng ta có thể sử dụng, cho nên ta hi vọng má có thể đề phòng đối với người bên cạnh, chuyện hôm nay, ta không hi vọng về sau phát sinh một lần nữa, má, ngài… Hiểu chưa?” Trong lòng Chu má má thì ấm áp, đại tiểu thư thành thật nói với bà những lời như vậy là coi bà là tâm phúc a, hơn nữa đại tiểu thư tìm từ cẩn thận, rõ ràng cho thấy sợ bà thương tâm a… Hốc mắt Chu má má ửng đỏ, nghĩ tới hôm nay bà cố ý thả Ngân Tâm đến, hi vọng nàng có thể được tiểu thư tha thứ, thật đúng là… Sai đến nhà a… “Đại tiểu thư yên tâm, về sau chuyện như vậy sẽ không còn xảy ra!” Bà nhìn Vân Khanh trịnh trọng bảo đảm. Vân Khanh lúc này mới nhẹ nhàng giương môi, trong con ngươi giếng cổ cũng thoáng hiện lên một tia ấm áp, nàng lôi kéo Chu má má ngồi ở hoa đôn trong phòng, “Má, chuyện tình ta bảo người tra như thế nào? Thân thế Tử Khâm có vấn đề hay không?” Nghe vậy, lông mày Chu má má vốn là vừa buông ra lần nữa nhíu lại…