Edit: Trảm Phong Vừa rạng sáng ngày thứ hai Vân Khanh liền bị một hồi tiếng động lớn huyên náo đánh thức, cơ hồ là lập tức liền sinh ra ý muốn mắng mỏ giận dữ, nàng khẽ nhíu chân mày, tinh thần lại có chút hoảng hốt, phục hồi tinh thần lại mới nhớ tới nàng hiện tại đã không phải là hoàng hậu cao cao tại thượng kia, mà là một Vân gia đại tiểu thư không người nào hỏi thăm. Một thân quần áo trong, nàng chậm rãi ngồi dậy, xuyên thấu qua màn lụa lờ mờ nhìn ra phía ngoài nhưng lại là một mảnh mông lung, chỉ có tiếng huyên náo bên tai vẫn không ngừng nghỉ như cũ. Nhấc mạn xuống giường, trong phòng đồ cổ tranh chữ trân quý tùy ý có thể thấy được, gốm sứ ngọc khí yên lặng nằm ở trong hộp báu, nhìn qua lạnh như băng lại vô tình. Nhíu mày nhìn xem gian phòng không có một bóng người, Vân Khanh đi đến trong tủ treo quần áo xuất ra một món váy dài nguyệt bạch sắc thêu đồ án U Lan, sợi tóc chưa vấn liền đi ra cửa. “Các ngươi đang làm cái gì?” Vân Khanh làm hoàng hậu rất nhiều năm, trên người tự có uy nghiêm, vẻ mặt không giận tự uy làm cho mấy người khắc khẩu đều ngừng nói. “Tiểu thư, bọn nô tài này cũng quá kiêu ngạo, sáng sớm làm việc không gọn gàng còn chưa tính, Chu má má bất quá nói bọn họ vài câu, mỗi người đều đỏ mắt muốn cãi lại, quả thực là tức chết người.” Ngân Tâm không đợi Vân Khanh đặt câu hỏi liền nổi giận đùng đùng đem chuyện đã xảy ra nói một lần, nghe vậy Vân Khanh như cười như không quan sát tám nha hoàn bà tử hôm qua vừa đưa tới, bọn nha hoàn dù sao tuổi nhỏ ngược lại là không có nháo lên, vài bà tử nguyên một đám nổi giận đùng đùng, trên mặt rõ ràng khóc lóc om sòm cùng không cho là đúng, nghe được Ngân Tâm cáo trạng liền hừ lạnh một tiếng, một thô sử cho bà tử lạnh lùng nói với Vân Khanh, “Đại tiểu thư, căn bản cũng không phải là như Ngân Tâm nói vậy.” Bà ta căm tức nhìn Ngân Tâm, “Là cái nha đầu này xem chúng ta không vừa mắt, mấy người chúng ta làm việc đàng hoàng, Ngân Tâm lại ỷ là lão nhân bên cạnh đại tiểu thư liền chỉ chỉ trỏ trỏ đối với chúng ta, mấy người chúng ta nghĩ tới nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện liền nhịn, ai ngờ nha đầu kia thế nhưng càng quá đáng, nói chúng ta quét dọn không sạch sẽ để cho chúng ta quét dọn một lần nữa, Ngân Tâm rõ ràng tìm chúng ta phiền toái, chúng ta mặc dù cũng là hạ đẳng nha hoàn, lại cũng không thể để người tùy ý dầy xéo đi. Đại tiểu thư hôm nay đến đây vừa vặn, ngài nên vì bọn nô tỳ làm chủ a.” Bà tử kia nói xong liền quỳ xuống, nhìn bà ta quỳ xuống, ba bà tử cùng bốn tiểu nha hoàn sau lưng liếc mắt nhìn nhau cũng đều quỳ xuống. Chỉ có Ngân Tâm trừng tròng mắt quật cường nhìn bọn họ, tức giận. Ánh mắt Vân Khanh dạo qua một vòng trên người bốn tiểu nha hoàn, phát hiện vành mắt mấy người quả nhiên hồng hồng, bộ dáng tựa hồ là bị ủy khuất, trong lòng nàng lập tức sáng tỏ. Chỉ sợ là Ngân Tâm lo lắng mấy nha hoàn đến đây chiếm trước thân phận nhất đẳng nha hoàn của nàng liền muốn ra oai phủ đầu với các nàng đi. Vân Khanh nhàn nhạt liếc nhanh nhìn Ngân Tâm, nàng là có dự định cấp cho đám người kia ra oai phủ đầu, nhưng lại không có ý định để cho nha đầu kia phí sức. Bao biện làm thay, không biết tiến thoái còn không biết hối cải… “Ngươi tên là gì?” Vân Khanh nhàn nhạt chỉ vào một nha hoàn áo xanh, tiểu nha đầu này mặc dù cũng có chút ủy khuất, vẻ mặt lại phi thường quật cường, quỳ trên mặt đất sống lưng lại thẳng tắp, Vân Khanh không khỏi nhìn nàng nhiều một cái. Nha đầu kia thần sắc không kiêu không nịnh, chứng kiến Vân Khanh lúc này soi nàng, nàng không gợn sóng sợ hãi, trấn định trả lời, “Nô tỳ Tử Khâm.” “Thanh Thanh Tử Khâm, du du ta tâm.” Vân Khanh khen, “Tên rất hay.” Vân Khanh cười nói, “Tử Khâm, ngươi đem sự tình hôm nay một năm một mười nói với ta một lần.” Tử Khâm nghe được Vân Khanh hỏi nàng cũng không hỏi tâm phúc Chu má má phía sau nàng, không khỏi hơi kinh ngạc, nàng đang muốn mở miệng trả lời đã thấy Lý bà tử bên cạnh uy hiếp nhìn nàng một cái, nàng quay đầu đi chỗ khác làm như không nhìn thấy, hồi đáp, “Vừa rồi lời Lý bà tử mà nói xác thực là thật sự. Ngân Tâm đích xác là ỷ vào thân phận nhất đẳng nha hoàn ức hiếp chúng ta. Nhưng là Lý bà tử cũng có sai, bà chịu trách nhiệm thanh lý viện tử, nhưng lại lười biếng không có thanh lý sạch sẽ, Ngân Tâm là lão nhân trong phủ nói hai câu cũng là phải, Lý bà tử không nên cùng Ngân Tâm cô nương làm lớn, còn đánh thức đại tiểu thư.” Trong lòng Vân Khanh âm thầm gật đầu, nói không nghiêng lệch, ngược lại rất công đạo. “Tiểu thư…” Ngân Tâm dậm chân một cái, đối với cái đám người này rất là tức giận, nàng trước kia mặc dù mang lương tháng nhất đẳng nha hoàn, trong một cái sân lại chỉ có một hạ đẳng bà tử, nàng còn muốn phiền toái bà tử giúp nàng làm việc, tự nhiên là sẽ không đắc tội. Lần này thật vất vả có tám nô tỳ phẩm cấp không bằng nàng, hơn nữa nàng vốn chính là thiếp thân nha hoàn của tiểu thư cũng là lão nhân bên cạnh tiểu thư, cho dù thời điểm mới tới lên mặt kiêu ngạo chút ít đó cũng là phải, như thế nào nguyên một đám còn dám bẩm báo tiểu thư đây, nàng căm tức nhìn mấy người bà tử cùng Tử Khâm, tức giận nói, “Rõ ràng chính là các ngươi lười biếng ta nói các ngươi vài câu có cái gì không đúng, các ngươi còn có mặt mũi mở miệng chống đối, quả thực thật là quá đáng.” Nàng nghiêng đầu nhìn Vân Khanh, ủy ủy khuất khuất nói, “Tiểu thư, người nên vì Ngân Tâm làm chủ a.” Không có nhìn Ngân Tâm, Vân Khanh thản nhiên nói, “Ngân Tâm ỷ sủng mà kiêu, kể từ hôm nay xuống làm nhị đẳng nha hoàn.” Lý bà tử sắc mặt vui mừng lại nghe Vân Khanh tiếp tục nói, “Lý bà tử, ngươi có biết sai?” Lý bà tử quật cường ưỡn thẳng sống lưng, khóc lóc om sòm nói, “Nô tỳ đúng!” “Ngươi một hạ đẳng bà tử nếu là cảm thấy ủy khuất có thể tới tìm Chu má má vì ngươi làm chủ, nhưng là ngươi lại tự chủ trương cùng Ngân Tâm khắc khẩu, bổn phận của mình không làm tốt, đến hôm nay còn không biết hối cải.” Vân Khanh một thân bạch y ở trong nắng sớm thế nhưng cũng có vài phần cảm giác mờ ảo, thanh âm của nàng rất nhẹ, lại làm cho người nhịn không được kính sợ, “Bà tử như ngươi con mắt không tôn thượng lười biếng khóc lóc om sòm, nếu đã rơi vào tay ta, ta nếu không nghiêm trị ngươi, truyền ra ngoài chỉ sợ có người nói Vân Khanh ta không biết dạy bảo người làm.” Lý bà tử nghe ra Vân Khanh không có ý tha bà ta, không khỏi ngẩng đầu lạnh lùng trừng mắt nhìn Vân Khanh, cả giận nói, “Đại tiểu thư, nô tỳ đúng là buổi tối hôm qua đại phu nhân mới đưa tới, sáng sớm hôm nay đại tiểu thư liền muốn trừng trị nô tỳ, truyền ra ngoài chỉ sợ người khác nói đại tiểu thư bất kính với mẹ cả, sinh lòng oán hận đây.” Đây là uy hiếp nàng? Khóe môi Vân Khanh câu dẫn ra một vệt cười mờ, nàng tiến lên vài bước từ trên cao nhìn xuống Lý bà tử, “Ha ha, quả nhiên là kẻ cơ trí, thế nhưng biết cầm mẫu thân tới dọa ta.” Đột nhiên sắc mặt Vân Khanh ôn hòa bỗng biến đổi, sẳng giọng quát lên, “Đừng quên, hôm nay ngươi là nô tài Du Nhiên viện ta, ta mới là chủ tử của ngươi, ngươi một nô tài xảo quyệt thế nhưng mở miệng bất kính với chủ tử, chẳng lẽ là đã quên kết cục Mai Lan hôm qua?” Nghe được Vân Khanh nhắc tới Mai Lan, sắc mặt mấy người đều biến đổi, hôm qua bọn họ ở trong đám người xem Hình, chứng kiến Mai Lan sinh sinh bị đánh chết, lại nhớ tới nàng là vì vô lễ bất kính mở miệng nhục mạ đối với đại tiểu thư mới sẽ như thế… Lý bà tử vốn còn tính khóc lóc om sòm lăn lộn mồ hôi lạnh lập tức chảy xuống. “Có câu ngươi ngược lại nói đúng.” Vân Khanh gom góp tóc dài không có buộc lên, nụ cười lại khôi phục nhu hòa lúc trước, “Ngươi rốt cuộc là mẫu thân đưa tới, ta xem tại thể diện mẫu thân cũng không trừng trị ngươi, bất quá Du Nhiên viện ta đây là không có chỗ cho ngươi, ngươi đi đi.” Lý bà tử nghe được Vân Khanh nói vậy, cơ hồ không do dự liền chạy như bay, nhớ tới Mai Lan chết thảm, cho bà thêm một lá gan bà cũng không dám cùng Vân Khanh đối nghịch. “Chu má má lưu lại, những người khác đi làm việc, dùng xong đồ ăn sáng nên đi về phía mẫu thân cùng tổ mẫu thỉnh an.” Đám người đi hết, Chu má má mới cười nhìn Vân Khanh, “Đại tiểu thư, thả Lý bà tử trở về như người vậy không sợ bà ta cáo trạng đại phu nhân?” Vân Khanh cười nói, “Má ngươi biết rất rõ ràng Lý bà tử vốn là chính là đại phu nhân phái tới giám thị ta, bà ta hôm nay làm việc bất lợi bị ta đuổi về, đại phu nhân không trách phạt bà ta chính là tốt, làm sao có thể tới tìm ta gây phiền toái.” Hôm nay Chu má má không có phát biểu bất kỳ ý kiến gì, rất hiển nhiên là muốn lịch lãm nàng. Nghe vậy, Chu má má vui mừng cười một tiếng, “Đại tiểu thư quả nhiên hiểu chuyện.” Nếu là hôm nay nàng tại Du Nhiên viện trách phạt bà tử này, mặc kệ đúng sai, người nọ là đại phu nhân đưa tới, đại tiểu thư tất nhiên là bị chụp tội danh bất kính mẹ cả, mà đem người đá cho đại phu nhân lại là vì kia bà tử làm việc bất lợi, đại phu nhân coi như là chận lại miệng mọi người cũng tất nhiên sẽ nghiêm trị kia bà tử. Bất quá… “Hôm nay thỉnh an chỉ sợ đại phu nhân sẽ ngáng chân, tiểu thư hay là cẩn thận chút thì tốt.” Trong mắt Vân Khanh chợt lóe tàn khốc, “Chỉ sợ bà ta không đến đây…”