Thừa tướng đại nhân còn không gả cho trẫm!

Chương 56 : phúc hắc tướng công? này lại là chuyện gì?

"Không." Một tiếng tê tâm liệt phế quát to, như muốn phá vỡ trời cao. "Cẩn Du. Phong Cẩn Du. Phong! Cẩn! Du!!!" Dương Dạ Lan cảm thấy bản thân không hiểu gì hết, một chút cũng không hiểu, một chút cũng không hiểu! Không phải mọi chuyện vẫn đang diễn ra theo đúng kế hoạch của nàng hay sao? Không phải chỉ thiếu một bước nữa là có thể đạt được mục đích rồi hay sao? Cho dù bây giờ liên quân bốn nước có đồng loạt tấn công Thục quốc, kết cục sao có thể thành ra như vầy? Trong tay nàng có trọng binh của bốn thành trọng yếu: phụ thân Thẩm thừa Uy ở phía đông, Vĩnh vương phía tây, Vương thị phía nam, phía bắc là Bắc Huyền quốc có người quen ở đó, nếu có động tĩnh nhất định báo tin. Vương thành còn có thế lực của Tả tướng Thư Tĩnh Dung. Còn có Thính Tuyết giáo làm tai mắt. Còn có Truy Ảnh vệ làm tiên phong. Còn có một thần khí. Còn có một Dương Dạ Lan mà! Tại sao? Rốt cuộc trên đường từ Kỳ thành đến đây có thể như thế nào bị trúng mai phục, như thế nào Phong Cẩn Minh lại bị bắt, như thế nào lại thành ra nàng là kẻ phản bội, như thế nào Ngụy Vân Lan biết người đến là Phong Cẩn Du? Ảnh vệ không phải đã báo tin cho phía Vương Thiên Mãng rồi sao, sao có thể nói cháy là cháy như vậy được, toàn quân trên dưới năm ngàn người đều thông thạo thủy chiến cả rồi, đều là đi trên đường thủy mà, khúc sông đó trăm tính ngàn tính có sơ suất gì đâu, sao có thể nói diệt là diệt như vậy được? Phong Cẩn Du, y không phải lợi hại lắm sao? Y không phải cái gì cũng làm được, cái gì cũng giành làm, y không phải ... không phải .... Nàng còn chưa kịp nói với y cái gì mà? Bản thân nàng rốt cuộc là làm sao? Rốt cuộc là làm sao?! Tại sao? Dương Dạ Lan tròng mắt như muốn nứt ra, một ngụm máu tươi liền phun ra khỏi miệng, nàng cơ hồ muốn phát điên, điên cuồng mà hướng bờ vực kia chạy đi. Đầu óc này thật sự muốn nổ tung, gần như sắp phát điên lên rồi. Cmn tại sao? Dương Dạ Lan điên cuồng mà chạy, cuống cuồng đến mức chân trái vấp chân phải, lảo đảo té mạnh xuống đất nhưng rồi lại nhanh chóng bật đứng lên. Nàng một thân võ công cao cường, tâm tính kiên định, âm trầm quyết đoán, lãnh khốc sát phạt, vậy mà lúc này vì Phong Cẩn Du xảy ra chuyện, tâm tính đã kích động đến không thể khống chế nổi. Ngụy Vân Lan khớp ngón tay bấu vào nhau răng rắc, đứng ở một bên nắm lấy cánh tay nàng giật lại. Hắn nắm càng chặt, Dương Dạ Lan càng cố sức vùng vẫy, cố vùng vẫy lại càng siết chặt, cuối cùng xương bả vai kia cũng bị hắn nắm đến gãy rôm rốp. Ngụy Vân Lan điềm tĩnh nói: "Nàng thua rồi. Ngoan." Trong nháy mắt, Dương Dạ Lan còn chưa có cảm giác cánh tay phải kia bất lực buông thỏng xuống, chỉ thấy cả người biến nhẹ, còn mê mê mang mang, không kịp phản ứng. Mãi cho đến khi cái đau hủy thiên diệt địa nhảy lên toàn thân và đại não của nàng, nàng mới thất kinh hồn vía. Ngụy Vân Lan ngang nhiên phế đi tay phải của nàng! Tay phải của nàng! Dương Dạ Lan choáng váng, có thể là nghe được mình gào thét thảm thiết, cũng có thể không nghe được, tai ù quá mức, nàng nghe chẳng rõ nữa, chỉ muốn nhanh chóng tránh khỏi người trước mặt, chỉ muốn nhanh chóng tìm Phong Dực của nàng. Ngụy Vân Lan càng tiến càng gần, hắn lại giữ tay phải của nàng, hai người khoảng cách càng lúc càng sát. Dương Dạ Lan hổn hển nói: "Ngươi đã làm gì?! Cmn ngươi đã làm gì? Ngươi làm gì? Ngươi đã làm gì? Ngươi muốn gì? Nói!!!" Câu cuối cùng kia, nàng là lấy toàn bộ sức lực sở tại mà thét lên. Ánh mắt tràn đấy huyết tinh, Dương Dạ Lan quay đầu nhìn chằm chằm Ngụy Vân Lan đang túm lấy người nàng. Nam tử thân vệ khẽ rùng mình, một cỗ sợ hãi từ trong tâm dội lên, trên lưng bỗng lạnh toát, ánh mắt này của Dương Dạ Lan không chỉ là giết chóc, là sát phạt, mà còn là bi thương là đau đớn khi mất đi người yêu thương, chứa đựng trong đó bi thiết, căm phẫn, hận sinh cùng liều lĩnh. Giống như phía sau nếu ai dám ngăn cản nàng, nàng nhất định sẽ cuồng sát hết thảy. Nhưng Ngụy Vân Lan lại rất rất rất quen với ánh mặt này, đối diện nó không chỉ bị kích thích đến hưng phấn, lúc này đây còn ganh tị đến cực điểm. Hắn mỉm cười, ánh mắt đáp lại gần như là chân thành thâm tình nói với nàng: "Chỉ là một trò chơi thôi, không phải sao? Ngọc nhi đừng sợ, vi phu bây giờ sẽ đưa ngươi về, sau đó những kẻ nợ ngươi, từng người từng người, liền giúp ngươi báo oán." Dương Dạ Lan bản thân thật sự không chịu nổi nữa rồi, nhất là đối diện với con người gần trong gang tấc này, không, là một con quỷ đội lốp người. Nàng trước giờ luôn có thói quen nuốt máu vào trong bụng, giờ phút này lại tùy ý máu tươi tuôn ra. Tức đến không sao thanh tĩnh nổi. Bị ép đến chết cũng không biết vì sao mình chết. Sau đó một câu cũng không nói, ngã ngửa về phía sau. Ngụy Vân Lan xoay người ôm lấy nàng, bế Dương Dạ Lan ở trên tay, nhẹ nhàng vỗ về ôn nhu đến lương thiện: "Ngọc nhi ngoan, vi phu đưa ngươi về nhà dưỡng thương nhé. Chuyện ở đây, sớm muộn gì cũng sẽ giúp ngươi thu xếp ổn thỏa mà, ha." "Điện hạ, vậy ... những người còn lại xử lý sao đây?" Nam nhân bên cạnh hắn khẽ nói. "Đi thôi." Ngụy Vân Lan âm giọng hơi cao, giống như chính là bị cảm giác khoái lạc khi mới thu được chiến lợi phẩm lớn làm cho hứng khỏi vô cùng, hắn nói: "Thu lưới. Cá nhỏ còn non nớt nhưng vẫn không nên thả đi, biết đâu một ngày nó to lớn hơn khi trở lại và trả thù ta. Cho nên, thứ không cần thiết, nếu đã là phế vật, giết quách đi cho xong." Nam nhân hơi dè dặt: "Nhưng mà ... điện hạ ... " Ngụy Vân Lan thong thả lên ngựa nói: "Không có vinh quang nào không phải đánh đổi cả. Đánh đổi càng lớn, vinh quang càng nhiều. Nhưng kẻ thông minh sẽ không khiến cho mình phải tự đánh đổi thứ gì cả. Ngươi hiểu chứ?" "Vâng." Hắn hôn nhẹ lên trán Dương Dạ Lan thì thầm: "Ngọc nhi, chúng ta về nhà thôi."