Máu bắn tung toé, đao quang kiếm ảnh cùng âm thanh binh khí va chạm. Xa xa, trên đỉnh núi cao, Ngụy Vân Lan một thân hắc sắc, lạnh lùng nhìn tràng chém giết phía dưới. Đứng từ góc độ này có thể thấy rõ, thân ảnh kia di chuyển cực nhanh, điên cuồng như không muốn sống, đang dần phá đi vòng thiết kỵ mà đương triều trưởng công chúa Khải quốc vô cùng kiêu ngạo. "Thái tử, đội quân của Phong Cẩn Minh đã sắp tới đây." Nam tử quay đầu nhìn phía sau, trầm giọng nói với Ngụy Vân Lan. Phía sau, Phong Cẩn Minh suất lĩnh gần một ngàn kỵ binh, nhanh như chớp chạy tới đây, hiển nhiên, chướng ngại Nam Thái phó bên đó đều đã được thu xếp đâu ra đó, nếu để cho bọn tiếp cận tới đây, ý định muốn giết chết Phong Cẩn Du, đoạt người đoạt khí đoạt quốc, chắn chắn không thành. Ngụy Vân Lan vẫn bình tĩnh nhìn hai thân ảnh đang sánh vai cùng nhau từng bước rút khỏi vòng chiến, không lên tiếng. Nam tử đứng sau thấy vậy hơi nhíu mày, nói: "Thái tử, nàng là chướng ngại vật với chúng ta." Ngụy Vân Lan nghe thấy lời này, trên mặt chợt loé ra một chút tiếu ý: "Chướng ngại vật? Nếu nàng là chướng ngại vật, thì tất cả các ngươi chính là phế vật!" Sau đó không nhìn tiếp nữa, chậm rãi thở dài một tiếng. Nhất thời, mệnh lệnh liên tiếp ban ra, rất nhanh truyền xuống. "RẦM!!!!" Bỏ lại một mớ hỗn loạn chém giết, Dương Dạ Lan liếc mắt nhận ra, thấy đại họa xa xa, nhất thời sắc mặt đại biến: "Nguy rồi, là tuyết lở!" Chỗ bọn họ, là thung lũng hai bên đều là núi. Nếu cứ như vậy khiến mảng tuyết kia từng cơn từng cơn rơi xuống không phải sẽ đề chết cả đám hay sao? Không phải không còn đường lui hay sao? Này, động thái nổ mìn dọc sườn núi khiến hàng vạn tấn tuyết đổ ập xuống như vậy, quả thực là tận sát a. "Đi!!" Tiếng quát lạnh như băng, đều không mang chút độ ấm chợt vang lên. Phong Cẩn Du thu kiếm tiến lên nàng một bước nắm chặt lấy tay nàng kéo đi. Hắn chạy ở phía trước, không quay đầu, tốc độ tăng nhanh đột biến, cứ như là đang cưỡi gió, hắn nói: "Đừng nhìn!" Nếu muốn tránh ngọn tuyết hừng hực chẳng khác gù diệm hỏa Tu La này, vậy trước tiên phải thoát ra khỏi chỗ kia càng xa càng tốt, nếu không, tất cả chỉ là nói nhảm. Dương Dạ Lan vừa nghe liền hiểu, lập tức im miệng, trường kiếm trong tay phi múa như cuồng phong, người sống giết tẩu thi cũng giết, lấy tốc lực nhanh nhất gạt bỏ tất cả vật cản trở bước tiến của bọn họ. Ngụy Diệp Ly một bên cũng kinh hồn, lập tức quay người muốn chạy, nhưng mà cái kia Thoái Dương đao lại không theo ý nàng. Uy lực Tru Tâm kiếm dâng dần rút đi, Thoái Dương đao lại kịch liệt muốn châm vào. Kỳ thực không có cách nào miễn cưỡng làm chủ được thần khí. Trong lúc Ngụy Diệp Ly thần tình hỗn loạn, không biết nên xoay sở thế nào thì phía sau bão tuyết đã cuồn cuộn trào tới. Thế tới không gì đỡ nổi. Ngụy Diệp Ly trong phút chốc cảm thấy xung quanh yên tĩnh hẳn, không có chém giết, không có quát mắng, không gào khóc, không còn gì cả, chỉ còn tiếng gọi "ca ca, ca ca" ngày nào nàng vẫn thường gọi hắn, vậy mà giờ đây lại không thể buộc mình cất lên lần nữa. Nước mắt nóng hổi cứ như thế tuôn ra từng giọt từng giọt nóng hổi, lăn trên gò má trắng toát không còn thấy tơ máu. Ngụy Vân Lan biết nàng vẫn còn ở đây, hắn chắc chắn vẫn đứng đâu đó quan sát nơi này. Nhưng hắn vẫn làm vậy, mặc kệ sống chết của nàng. Có lẽ thực sự như Dương Ngọc kia nói, hắn hoàn toàn không xem trọng nàng. Đương lúc tuyệt vọng tràn trề cận kề cái chết, Ngụy Diệp Ly độy nhiên cảm thấy cánh tay như có ai đó đang miễn cưỡng xách đi, dùng lực thật mạnh. Vừa mới mở mắt đã nghe một tràng chửi rủa: "Có phải là bị đánh đến ngốc rồi không? Không cần mạng nữa à?" "Ta không cần ngươi quan tâm, buông tay ra!!" Ngụy Diệp Ly ngang bướng vùng vẫy quát. "Cmn ta muốn cứu ngươi mất? Nếu như để ngươi chết trên lãnh thổ Thục quốc thì giang sơn ta cất công giành lại cho hắn không phải cmn công cốc sao? Nếu như để cmn thứ này lại Thục quốc thì có nước ăn cám a." Dương Dạ Lan vừa kịch liệt kéo người vừa nói lớn. "Đi!" Một kiếm khảm kẻ cuối cùng, vòng vây đã bị phá hoàn toàn, Phong Cẩn Du trầm giọng quát. Dương Dạ Lan nói: "Phía trước có một ngã rẽ!" Thân hình lóe ra, đảo mắt một cái, cả ba thân ảnh biến mất sau mảnh chiến trường bặt vô tung tích. Chỉ để lại một vùng thi thể. Chưa đầy một khắc còn lại một mảnh trắng xóa lạnh lẽo thấu xương. Chưa hết. Cmn vẫn chưa hết. Hẻm núi này từ phía trên tức thì dội xuống trăm ngàn cự thạch, như một cơn mưa đá muốn đè chết bọn họ. Ngụy Diệp Ly sắc mặt tái mét. Nàng không biết, thật sự không biết a. Dương Dạ Lan một tay kéo Ngụy Diệp Ly dang không tin vào mắt mình, một tay cầm Thoái Dương đao. Nàng dù gì cũng là thần binh chi chủ, chỉ một Thoái Dương đao chưa gỡ phong miễn cưỡng cũng có thể cầm cự được. Cố không bận tâm đến vết thương, Phong Cẩn Du tay cầm trường kiếm gắt gao chống đỡ. Tóc đen bay lên trong khoảng không, nơi bọn họ đi qua cũng bị biến thành một đường thẳng tắp, năng lực của Phong Cẩn Du lúc này hoàn toàn được đem ra thể hiện hết, cái loại này tốc độ so với chi tuấn mã đích thực nhanh hơn chứ không có chậm. Nếu Dương Dạ Lan không nhanh trí đem mình buộc cùng với hắn, tin chắc bị bỏ xa tám con phố chứ chẳng chơi. Phía trước đã nhìn thấy lối ra. Chân trời một màu đỏ thẫm, khu rừng trước mặt cùng với bầu trời khi lại giống như là đang bốc cháy. Dương Dạ Lan trông thấy trước mặt một cảnh, thầm kêu lên: "Chậc! Không hay rồi!" Ngụy Diệp Ly trái lại thần sắc bừng tỉnh, trước mặt một bóng đen dáng dấp không thể quen thuộc hơn. Thoái Dương đao nhận chủ liền động, một đường trượt khỏi tay Dương Dạ Lan. Dương Dạ Lan nhanh như cắt xoay người trở tay ở trên cổ Ngụy Diệp Ly nhằm vào yếu điểm, hướng đối phương dè dặt nói: "Muốn hay không mạng của muội muội ngươi?!" Ngụy Vân Lan nghiêng đầu: "Ngụy Diệp Ly làm trái quân lệnh, nàng nói thử xem." Phong Cẩn Du một bước liền đứng ra chắn tầm nhìn của hắn. Dương Dạ Lan không muốn đôi co thêm, con tin không có giá trị thì không cần dùng nữa, triệt để đánh ngất nàng ta, lạnh lùng nói: "Để thái tử điện hạ đích thân ra mặt, xem ra đối với chúng ta quả thực coi trọng." Ngụy Vân Lan cười cười nói: "Săn rồng chẳng phải là nên chuẩn bị một cái bẫy rồng hay sao? Hoàng đế bệ hạ." Phong Cẩn Du chậm rãi đưa tay gỡ ra trên mặt chiếc mặt nạ sắc kia, đối diện Ngụy Vân Lan lãnh tĩnh nói: "Thái tử đối với việc ở Thục quốc xem ra nắm rõ trong lòng bàn tay nhỉ?" Ngụy Vân Lan nói: "Cần phải gửi đến vị sau lưng người một lời cảm tạ." Dương Dạ Lan: "..." Ngụy Vân Lan nói tiếp: "Cảm tạ nàng đã giúp ta trừ khử tên ngu xuẩn họ Nam kia, còn có ... bình loạn ở trên đất Thục, để Đại Khải ta sau khi chiếm được Thục rồi cũng không phải mất nhiều công sức." Hắn nói xong câu này liền đưa tay ra hiệu. Người được áp giải đến quỳ ở trước mặt, chính là Phong Cẩn Minh. Phong Cẩn Minh toàn thân đầy máu, sức cùng lực kiệt nhưng vẫn gắng sức nói một câu: "Người ... người sau lưng huynh, ả ... không ..." nhưng lời còn chưa nói hết đã bị Ngụy Vân Lan một cước đá cho thổ huyết. Phong Cẩn Du một màn trước mặt tim như ngừng đập, chầm chậm quay người trừng mắt nhìn Dương Dạ Lan. Dương Dạ Lan bản thân cũng đang tự hỏi: "Cmn đây rốt cuộc là chuyện gì?" Thì phía bên kia Ngụy Vân Lan một tràn cười phá lên sắc lẹm: "Phong Cẩn Du ơi là Phong Cẩn Du, ta nói ngươi có phải là đứa trẻ 3 tuổi đâu. Ngươi nghĩ Ngọc nhi nàng vì sao lại đến Thục quốc, vì sao lại phải trăm phương nghìn kế giúp ngươi đoạt quyền, cũng không thử nghĩ vì sao lúc đó đáng lý có thể bỏ chạy lại miễn cưỡng ngươi quay lại cứu người? Vì sao lại trùng hợp có một cảnh như lúc này đây? Vì sao... " "Ngụy Vân Lan! Ngươi câm miệng!" Dương Dạ Lan quát. "Phong Cẩn Du, còn nữa, đại quân của Phong Cẩn Ngôn cũng bị chúng ta tiêu diệt. Ngươi nhìn phía ánh lửa đó xem. Phỏng chừng lúc này họ Vương kia cũng bị thiêu thành tro rồi đấy!!!" "Ngụy Vân Lan!!!" Dương Dạ Lan hét lên. Thế nhưng, ngay sau tiếng hét đó, Dương Dạ Lan một kiếm đâm xuyên thân người trước mặt. Hoàn toàn không kịp phản ứng, hoàn bất tri bất giác, vô thanh vô thức. Đến khi nàng ngưng thần, hao tốn lượng lớn linh thức ổn định tâm trạng trở lại, lúc ngẩn đầu lên lần nữa, chỉ nhìn thấy Phong Cẩn Du một thân máu tươi, lảo đảo ngã xuống dưới kia vực sâu vạn trượng.