Thời gian trôi, dù đằng đẵng, dù ngắn ngủi đều mang đến cho con người ta những hoài niệm, những kí ức và những xúc cảm riêng biệt. Trong vô vàn cái xúc cảm khó diễn dãi thành lời của trần thế ấy, nỗi đau mất mát, sự giằng xé con tim u uất những ân hận, có lẽ là những xúc cảm duy nhất khiến loài người máu lạnh biết được ai là người mình ko thể thiếu nhất. Tử Thần thì ko nói làm gì, bởi ngay từ đầu gặp lại Tử Di trong đám đông hỗn độn trên con phố nhỏ Hà thành hay nhìn thấy cô phá lên cười khi nghe 1 mẩu chuyện vui dù đấy là tiết học cuả ông thầy nổi tiếng yêu ác, cậu đã luôn xác định cô là người ko thể thiếu trong đời. Còn Khải Phong, mảnh tính cách có chút y hệt Tử Thần, thì bây giờ cậu mới nhận ra sự hụt hững, thiếu thốn ấy, có thể đã từ rất lâu nhưng đến lúc này, cậu mới nhận ra chăng?
Sau bao ngày đổ xô đi lùng sùng khắp Hà Thành, thậm chí "lấn sân" sang các tỉnh thành lân cận, tệ hại hơn, Khải Phong còn bỏ mặc cuộc thương lượng với đám Yakuza nhật để đi tìm Tử Di, cầu mong nhận được một tín hiểu nhỏ nhoi cho thấy cô vẫn sống, vẫn hếch mặt và nở nụ cười dù yếu ớt song, kết quả cậu nhận được vẫn như nhau, một con số 0 tròn trĩnh.
Và trong cái khoảnh khắc thời gian như giãn ra này, Khải Phong chỉ biết uống, mơ màng nốc từng li rượu tây thật nặng, hết rót rồi lại uống, hết uống rồi lại rót. Trớ trêu sao, cậu vẫn tỉnh. Hình ảnh của chiếc dây chuyền bạc mặt nanh sói cậu tìm thấy tại hiện trường vụ nổ đung đưa trong tầm nhìn của cậu vẫn rõ nét, hay phải nói là rất rõ, nó như bóp chặt lấy tim cậu, ép cho đến dòng máu đỏ tươi kia chảy ra mới chịu buông.Chiếc dây chuyền Tử Di luôn đeo bên mình, nó nằm trong đóng đồ cháy đen, như minh chắng cho cái chết bi thương của thân chủ.
Là thực...nhưng phải làm sao để đối diện với hiện thực thì đó là điều Khải Phong chưa bao giờ nghĩ đến...
Tựa hẳn đầu vào thành tường trắng trong phòng tập taewondo, Khải Phong liếc nhìn chai rượu trống rỗng trên tay, khoé môi nhếch lên giễu cợt. Cậu loạng choạng đứng dậy, cố lê từng bước chân nặng như chì đi tìm thêm vài chai rượu giải sầu. Song, vừa bước đến cửa, người cậu ko muốn gặp nhất lúc này lại xuất hiện, ném ánh mắt thương xót phảng phất chút hối hận về phía cậu.
Nghêng đầu nhìn lại người đó, Khải Phong quay người, toan đưa tay đóng cửa thì cậu trượt ngã, men say được thế vồ lấy toàn thân cậu. Chúng mặc sức điều khiển mọi suy nghĩ và hành động của chủ thể vừa đóng chiếm được.
-Cậu chủ!_Nhanh chân đỡ lấy người Khải Phong, con người đó sốt ruột hỏi han, qua biểu hiện lúng túng đủ biết tâm trạng của anh ta cũng đang bấn loạn ko kém.
-Tránh ra!_Khải Phong lồm cồm bò dậy, lấy hết sức bình sinh hất mạnh tay con người đó.
-Cậu chủ, xin hãy nghe tôi giải thích!_Vẫn cố giữ chặt Khải Phong để anh ko ngã thêm lần nữa, con người đó cầu xin, cứ như thể ko giải tỏa khúc mắc ấy, anh sẽ ko sống nổi được vậy. Mà cũng phải, với một thư kí riêng luôn tường tận mọi việc lớn nhỏ như anh, sống mà để chủ ko thèm nhìn mặt cả đời như vậy thì làm sao anh chịu nổi, vả lại anh cũng chẳng muốn bào chữa làm gì, cái chính là anh muốn tạo 1 mục đích tồn tại tạm thời trước khi chủ nhân mạnh mẽ của anh bị gục ngã.
-Rành rành như thế thì anh muốn bày biện lí do gì nữa đây_Quắc mắt nhìn tên thư kí, Khải Phong hờ hững cười nhạt. Cậu say nhưng thần trí vẫn minh mẫn lắm_Hay anh muốn nói rằng cái chết của Tử Di ko phải do anh mà do cô ấy xui xẻo?
-Ko phải, sự thực tôi ko giết cô ấy, người giết cô ấy là một kẻ khác của Lâm Gia hoặc Lăng gia_Đưa 2 tay áp lên má Khải Phong, chỉnh khuôn mặt cậu nhìn thẳng vào đôi mắt thành thật của mình, tay thư kí khai tuột, như câu mở đầu đầy lôi cuốn của một bài văn nào đó khiến tâm trí cậu phải bám theo nó, ko rời được.
-Ý anh là gì?_Khải Phong sững người, mắt ko thèm chớp, chất vấn_Sao lại liên quan đến Lâm gia và Lăng gia kia chứ?
-Đó chỉ là phỏng đoán của tôi thôi_Tay thư kí thoáng xị mặt, có vẻ đang nghĩ ngợi về điều gì đó_Nhưng tôi chắc chắn suy đoán của tôi là đúng.
-Anh dựa vào đâu mà nói như thế, có biết dựa vào câu nói ấy anh sẽ bị "xử" ko hả?_Vì bị hố, Khải Phong uể oải cười nhạt, giọng điệu đe doạ vương chút cợt nhả.
-Tôi biết, ngài thử nghĩ xem, tôi có lỗi là ở chỗ đã thay đổi công dụng của nút đỏ, làm chúng trở thành công tắc hủy mỗi mình xe của Tử Di. Nhưng ngài thấy đấy, khi ngài và Tử Di cùng nhấn nút, xe đã ko nổ, bởi lẽ nó bị rối bởi cùng lúc nhận được 2 tín hiệu hủy xe từ 2 nơi khác nhau, hệ thống cũng bị nghẽn và xe của Tử Di bị rò rỉ xăng. Chiếc xe ấy sẽ ko thể tự hủy được nữa nếu ko có thứ gì đó tác động như một mồi lửa chẳng hạn, quá đơn giản. Vì thế chắc chắn phải có ai đó đứng sau vụ nổ.
-Nói dối! Anh đang cố rũ bỏ hết trách nhiệm của mình đấy à? Nhưng bịa ra đến mức đó thì cũng tài tình lắm_Phá lên cười nhạt, Khải Phong đẩy mạnh tay thư kí ra xa mình_Job, anh đã đi quá xa rồi!
-Xin hãy tin tôi! Nếu ngài muốn kiểm chứng, hãy đến phòng điều khiển, tôi sẽ cho ngài xem lại đoạn ghi hình về diễn biến hoạt động của 2 chiếc xe lúc đó_Cương quyết giữ vững lập trường của mình, Job ngoan cố đưa ra những gì mình suy đoán, lồng ghép vào chúng là 1 ít kích thích ngầm_Nếu sự thật có kẻ nào đó chủ mưu mọi việc thì tôi nghĩ, chắc chắn hắn cũng sẽ biết Tử Di còn sống hay đã chết, thưa ngài, và rất có thể, lúc chúng ta đang hoang mang, thì cô ấy đã ở đâu đó chịu khổ rồi.
-Được rồi! Dẫn ta đến đó_Như Job đã đoán, Khải Phong hoàn toàn trấn tĩnh lại, cậu bước ra khỏi phòng, nhanh chóng tiến đến phòng điều khiển, lòng phập phòng 1 cảm xúc khó tả.Trong lúc đó, tại Hàn quốc.
-Bác sĩ, ngài muốn nói riêng với tôi chuyện gì?_Ông quản lí già cung phụng Tử Ân-đại thiếu gia Lăng gia rón rén bước ra khỏi phòng bệnh của cô gái nọ, cẩn trọng đóng chặt cửa rồi ra ám hiệu bằng mắt cho đám cận vệ canh cửa. Giờ đây, đối với 1 người trung thành với 1 chủ nhân duy nhất như ông ta, cô gái đó rất quan trọng, kẻ có thể cứu sống cuộc đời tàn úa, cứu rỗi tương lai mịt mùng của chủ nhân ông.
-Sau khi đã khám 1 lượt tổng thể trên người cô gái đó, tôi rất lo lắng phải nói điều này để ông cũng như thân nhân cô bé đó biết mà dự liệu_Thở dài một tiếng thật não nề, ông bác sĩ mang mác buồn đưa cho ông quản lí một xấp giấy tờ chuẩn đoán, song, kẻ nhìn vào mà hiểu e có mỗi mình ông ta thôi.
-Xin ông có thể nói rõ hơn được ko, thú thật tôi chả hiểu gì về đóng giấy tờ này cả_Thật thà khai tuột, ông quản lí mồ hôi bắt đầu thấm ướt, dường như ông ta cũng cảm nhận được có điều gì đó ko hay.
-Tôi sẽ nói ngắn gọn để ông hiểu, cô bé ấy, ko thể mổ để lấy tủy được_Đáp trả sự trông chờ của người kia bằng câu khẳng định chắc nịt, ông bác sĩ tiếp lời_Tuy bên ngoài có thể thấy cô bé rất khoẻ và giàu năng lượng, nhưng đừng lấy nó để chuẩn đoán thực chất bên trong, thân thể và nội tạng yếu, bình thường thì ổn, song để lấy tủy thì rất khó, và có thể để lạ di chứng sau này.
-Ý ông, cô bé đó vẫn có thể mổ lấy tủy, đúng chứ_Ông quản lí cố vớt vát.
-Đúng là thế, nhưng mong ông hãy nói trước với cô ấy và thân nhân, xem xem họ có đồng ý hay ko để sau này ko phải hối hận về sau và chúng tôi cũng ko phải cắn rứt lương tâm.
-Di chứng? Đó là gì?_Ông quản lí gặng hỏi, nhưng rồi nhanh chóng gạt đi_Mà thôi, ko có gì.
-Vậy nhờ ông cả!_Mỉm cười đôn hậu chào ông quản lí, ông bác sĩ quay về phòng khám làm tiếp công việc của mình
-Khoan đã!_Như sực nhớ ra điều gì đó, ông quản lí vội vàng tiến về phía người đang quay đầu nhìn mình.
-Ông muốn hỏi điều gì nữa?-Cậu chủ...cậu chủ của tôi còn sống được bao lâu?_Nuốt nước bọt xuống cổ họng, ông quản lí e dè.
-Tôi ko chắc, bệnh tình cậu ấy rất nghiêm trọng, có thể cậu ấy sẽ sống được 1 tháng, 1 tuần hoặc thậm chí 1 ngày. Rất tiếc, tôi ko thể chắc chắn điều gì_Nhìn xoáy sâu vào đôi mắt buồn nâng nao đủ xúc cảm đối diện, ông bác sĩ đủ biết tâm trạng hiện tại của thân chủ đôi mắt ấy_Tôi nghĩ, an toàn nhất vẫn nên lấy tủy của cậu Tử Thần.
-Tôi biết, cảm ơn lời khuyên của ông, bác sĩ_Cúi nhẹ đầu chào, ông quản lí lững thững, người ngợm như mất hồn tiến về căn phòng ban nãy còn yên ắng giờ đã huyên náo hẳn lên bởi tiếng cười đùa, ko phải mỗi tiếng của cô gái cùng tủy ông tìm kiếm giữa biển người mà còn có cả tiếng cười của cậu chủ ông.
Cô gái đó rất tốt, ko giận ông như trước sau khi biết rõ sự tình nữa, cô cũng đã làm quen với cậu, có chút gì đó như tình cảm bạn bè nhen nhói giữa họ.
Lúc này đây, ông sẽ phải quyết định, chọn ai và bỏ mặc ai. Tưởng chừng nó sẽ dễ dàng lắm nhưng lạ rất khó khăn.
-Tôi xin lỗi, cậu chủ...có lẽ tôi phải tước bỏ một thứ gì đó của cậu, xin hãy tha thứ cho tôi.
P/s: Sau này lịch posst sẽ có thay đổi tí chút nhá, thông cảm nghen
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
45 chương
43 chương
6 chương
42 chương